Vu Chi nghe thấy tiếng anh liền nhìn lại, kinh ngạc nói: “Sâm ca, sao anh lại đến đây? Không phải anh bận ở nhà làm việc sao?”
Con ngươi sâu thẳm của Lục Bách Sâm nhìn về phía người đàn ông sau lưng Vu Chi, ánh mắt anh dính chặt vào cánh tay vẫn chưa buông ra bên hông cô.
Lúc này người đàn ông kia mới phản ứng lại, anh ta thu tay, trên mặt là một nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Tiên sinh, ngài vừa nói gì vậy?”
Lục Bách Sâm chậm rãi mở miệng: “Phòng tập của các anh không có huấn luyện viên nữ à?”
Trên mặt người đàn ông lộ ra biểu cảm xấu hổ: “Xin hỏi, ngài có chỗ nào không hài lòng về tôi sao?”
“Giới tính.”
Huấn luyện viên thể hình:……
“Thưa tiên sinh, chúng tôi đều có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không có hành vi quấy rối đối với các khách hàng là nữ, hơn nữa kinh nghiệm của tôi cũng phong phú…..”
Lúc này, Trương Mạn Chi cách đó không xa đã đi tới.
Nghe huấn luyện viên thể hình giải thích xong, bà lập tức rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lúc đó, giám đốc quản lý của phòng tập thể thao cũng chú ý tới tình huống bên này, bước nhanh đi tới.
Lục Bách Sâm ngồi xổm xuống nhìn Vu Chi đang ngồi bệt dưới đất, sắc mặt cô ửng hồng, mở miệng thở hổn hển.
Mồ hôi trên mặt cô không ngừng chảy xuống dưới, từ trên trán xuống đến mặt, theo cổ tiếp tục trượt xuống, thẳng một đường đến trước ngực, cuối cùng biến mất trong cổ áo chữ V sâu hút của cô.
Lục Bách Sâm nhìn đến đây, bỗng nhiên nhắm mắt, yết hầu anh kích động trượt lên trượt xuống, anh lại mở to mắt, thấp giọng không vui hỏi: “Ai chọn quần áo cho em vậy?”
Vu Chi cúi đầu nhìn đồ tập của mình, nói: “Mẹ mình chọn.”
Lục Bách Sâm đau đầu đỡ trán, anh thở dài một hơi.
Thật là tự đào hố chôn mình mà.
Vu Chi chống tay sau lưng, cô ưỡn thẳng bộ ngực cỡ B của mình, vẻ mặt khiêu khích.
Trong lòng cô đắc ý nghĩ, anh cứ nhất định phải bắt em tập thể hình, cho anh ghen chết đi, đáng đời.
Lục Bách Sâm thông minh như vậy, sao anh có thể không hiểu suy nghĩ trong lòng cô chứ.
Anh tức giận đưa tay vỗ lên bụng nhỏ của cô.
Vu Chi lập tức rụt người lại, cô đưa tay che bụng, làm động tác phòng thủ.
Lục Bách Sâm liền giơ tay gõ vào trái của cô: “Xem bộ dạng tiểu nhân đắc chí này của em đi.”
Vu Chi nhăn mũi, cô lè lưỡi làm mặt quỷ với anh.
Trong lúc hai người đang ve vãn tán tỉnh nhau, Trương Mạn Chi đã xử lí xong hết mọi thứ.
Vị giám đốc quản lý phòng tập kia đổi hai huấn luyện viên nam ban đầu thành hai huấn luyện viên nữ xinh đẹp.
Vu Chi nhìn dáng người eo thon mông vểnh của người ta mà hâm mộ không thôi.
Ngược lại là Lục Bách Sâm, anh thờ ơ ngồi trên một dụng cụ tập.
Nhìn bốn phía xung quanh, có không ít đàn ông tập thể hình, nhưng đôi mắt lại không an phận mà nhìn loạn khắp nơi, trong đó có không ít mỹ nữ có đàn ông đến gần hoặc là cùng nhau tập luyện, vừa thấy vậy, để Vu Chi đi theo bà mẹ không đáng tin của mình tập thể hình thật khiến anh không thể yên tâm được.
Ngày đầu tiên, Vu Chi vận động hơn nửa giờ, cô liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đôi môi trắng bệch, cô ngồi dưới đất không muốn nhúc nhích.
Sau khi về đến nhà, cô lăn lộn trên sô pha, miệng nói ngày mai có đánh chết cô cũng không đi nữa.
Lục Bách Sâm đứng sau sô pha, nghe cô oán giận, anh chỉ cười mà không nói.
Ngày tiếp theo, cô nhận được điện thoại của mẹ chồng, sau đó vẫn phải ngoan ngoãn ra cửa.
Tuy rằng Vu Chi cách phòng tập khá gần nhưng mẹ chồng cô vẫn đến trước.
Cô thay quần áo xong, mẹ chồng đã bắt đầu tập bài tập làm nóng người.
Vu Chi ngồi xuống thảm yoga ở bên cạnh, cô cũng chuẩn bị tập bài tập khởi động.
Mẹ chồng cô thở hổn hển ở bên cạnh, mở miệng: “Tiểu Chi, hôm qua tập xong con ngủ thế nào.”
Vu Chi gật gật đầu: “Ngủ rất ngon ạ.”
Nói đến cũng thấy đúng, cô mới chỉ vận động hơn nửa giờ mà đã mồ hôi đầm đìa, cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều mở ra cực kìa sảng khoái.
Bình thường cô điều có thói quen thức khuya chơi điện thoại, Lục Bách Sâm cứ nhắc cô đi ngủ mãi, cô lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, Lục Bách Sâm luôn phải tịch thu điện thoại của cô, ép cô phải đi ngủ.
Nhưng buổi chiều hôm qua, sau khi vận động, buổi tối tắm rửa xong, cô nằm trong lồng ngực anh, mới oán giận được mấy câu mà mi mắt đã díu hết cả lại.
Sáng hôm nay thức dậy, cô thấy cả người nhẹ nhàng hơn không ít.
Có điều cũng có chỗ không tốt lắm, chính là bây giờ mỗi khi cô hoạt động, cơ bắp đều rất đau.
Trương Mạn Chi thấy trạng thái của cô thực sự không tệ, bà vừa lòng gật gật đầu.
Nhớ tới việc tối hôm qua con trai bảo bối đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò bà.
Trương Mạn Chi mở miệng nói: “Tiểu Chi này, con không phải đi làm sao? Mẹ thấy để con mỗi ngày tan làm xong lại vội vàng chạy đến tập thể hình sẽ rất mệt, sau này chúng ta hai, bốn, sáu, chủ nhật thì tập còn ba, năm, bảy nghỉ ngơi nhé.”
Vu Chi đang làm động tác vươn vai, cô nghe được lời này liền kinh ngạc quay đầu: “Thật sao?”
Nói xong mới nhận ra mình mất bình tĩnh, cô ho nhẹ một tiếng: “Không phải mẹ nói ngày nào cũng tập thể hình, phải tập hết một tháng sao?”
Trương Mạn Chi thầm nghĩ, đúng vậy, nhưng chồng con đau lòng con, sợ thân thể con không chịu nổi.
Lục Bách Sâm là con một, con cháu họ hàng xung quanh anh cũng đều là nam.
Hơn nữa, bây giờ ai cũng ham chơi, nói mới nhớ, Lục Bách Sâm thực sự là người duy nhất kết hôn sớm.
Trong khi những người khác đang không ngừng đổi bạn gái, ngày nào cũng dạo qua quán bar.
Cho nên Vu Chi chính là cô con dâu duy nhất của thế hệ trẻ nhà họ Lục, thực sự rất được yêu chiều.
Trương Mạn Chi cũng coi cô như con gái ruột mà yêu thương, nhưng lại vẫn đối xử với cô như con dâu.
Nếu như con gái ruột gầy như vậy, bà chắc chắn sẽ trách mắng, nhưng đối với con dâu lại không được, bà chỉ có thể đưa con dâu đi tập thể hình, để cô có một thân thể khỏe mạnh, chăm cho cô trắng trẻo mập mạp, để cô sớm sinh cho bà cháu trai cháu gái.
Suy nghĩ của Trương Mạn Chi, Vu Chi cũng hiểu, nếu không cô cũng không ngoan ngoãn chạy theo bà đi tập thể hình.
Bây giờ cô rất nhanh đã , lúc trước mẹ Vu cũng từng nói qua, tốt nhất nên sinh con trước tuổi, có như vậy thì cơ thể mới nhanh hồi phục, phụ nữ càng lớn tuổi càng khó hồi phục.
Cho nên mặc kệ cô có làm nũng oán giận như thế nào trước mặt Lục Bách Sâm, cô vẫn sẽ tới.
“Trước tiên không vội.” Trương Mạn Chi cười nói.
Một tuần tiếp đó, thời gian Vu Chi tập luyện càng ngày càng dài, cơ thể cô cũng có cảm giác càng nhẹ nhàng hơn.
Lục Bách Sâm tan tầm cũng đến bồi cô cùng tập.
Nói là bồi tập, thật ra chính là anh sợ bà mẹ không đáng tin cậy, cô vợ ngốc sẽ bị người ta bắt đi mất.
Thứ ba, thứ năm, thứ bảy không cần đến phòng gyms tập thể dục, Vu Chi liền ở công ty tăng ca, ngày nào cũng có chuyện để làm, thời gian ng như trôi qua nhanh hơn.
Đảo mắt một cái, một tháng đã qua đi.
Vu Chi, người vẫn luôn không béo lên được, vậy mà lại tăng lên ba cân.
Cô cảm thấy mặt mình có cảm giác mềm mại hơn, giá trị nhan sắc cũng tăng lên đáng kể.
Có điều, dường như ngoại trừ cô thì nhưng người khác đều không nhìn ra.
Mọi người chỉ cảm thấy hiện tại trạng thái tinh thần của cô tốt hơn trước khá nhiều.
Cùng tập luyện với cô là bà Trương Mạn Chi thì ngược lại.
Dáng người bà vốn đã rất tốt rồi, khác với Tiểu Chi tập luyện để tăng cân, bà tập luyện đều vì đường cong và săn chắc cơ thể.
Người đã gần tuổi nhìn lại giống người mới có .
Lúc trước khi ở phòng tập, Vu Chi còn nhìn thấy trên cổ mẹ chồng có dấu hôn nhàn nhạt, Vu Chi da mặt mỏng lập tức đỏ bừng cả mặt.
Hôm nay, Vu Chi đang ngồi sửa lại tư liệu dùng để lát nữa mở họp, Trình Lan ngồi đối diện cô đứng dậy, gõ gõ tấm vách ngăn giữa họ.
Vu Chi ngẩng đầu thì thấy trán cô ấy đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, thân người hơi cong, một tay ôm lấy bụng, cô kinh ngạc hỏi: “Tiểu Lan, cô làm sao vậy?”
Trịnh Lan nói: “Vu Chi, cô có thể giúp tôi đi mua gói băng vệ sinh được không, họ hàng nhà tôi tới.”
Vu Chi lập tức đứng dậy, quan tâm hỏi: “Có phải cô đau bụng kinh hay không.”
Trịnh Lan gật gật đầu: “Nếu cô tiện thi giúp tôi mua chút thuốc giảm đau nữa nhé.”
Vu Chi gật đầu đồng ý.
Cô lại nhìn đồng nghiệp xung quanh đều đang bận làm việc của mình, cô nói: “Tôi đỡ cô đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút nhé.”
Trịnh Lan vội xua tay: “Không cần đâu, đợi chút nữa quản lý thấy được lại nói tôi lười biếng.”
Thân phận của cô cùng Vu Chi không giống nhau, trong thời gian làm việc Vu Chi muốn ra ngoài liền ra, căn bản không ai dám nói gì.
Nhưng cô chỉ là một người mới vừa tốt nghiệp đại học, nhậm chức được hai tháng.
Cô không có năng lực giống như Vu Chi, mới chỉ hai tháng thành tích đã vào được top ba của phòng ban.
Vào làm cùng lúc, Vu Chi càng ưu tú thì áp lực của Trịnh Lan càng lớn.
Bây giờ năng lực của Trịnh Lan vẫn chưa đủ, cô chỉ có thể để lãnh đạo thấy được sự nỗ lực và nghiêm túc của bản thân.
Ngày thường cô càng ít mắc lỗi thì càng lưu được nhiều ấn tượng tốt cho lãnh đạo.
Vu Chi không biết suy nghĩ trong lòng cô ấy, cô cầm di động lập tức ra khỏi văn phòng, giúp cô ấy đi mua đồ.
Trải qua hai tháng ở chung, mọi người trong văn phòng đều cảm thấy tính cách của Vu Chi không tệ, hơn nữa cô còn là người rất hào phóng.
Vu Chi mua đồ về, không chỉ có băng vệ sinh và thuốc giảm đau mà còn có nước đường đỏ ấm áp.
Cô không khuyên Trịnh Lan uống thuốc giảm đau mà thử uống nước đường đỏ ấm trước.
Có điều, bị Trịnh Lan làm loạn một hồi, Vu Chi đội nhiên nhận ra, đã hơn một tháng rưỡi rồi mà bà dì của cô vẫn chưa đến.
Lần trước bà dì của cô đến sớm hơn Trịnh Lan hai tuần, nhưng hiện tại…..
Chiều tối, Vu Chi ngồi ở ghế phụ, cô mở lịch bắt đầu tính thời gian.
Đếm hai lần, đều là một tháng ngày.
Sau đó lại tra Baidu, dì cả đến sớm hoặc đến muộn vài ngày là chuyện bình thường.
Nhưng Baidu lại không nói lí do tại sao dì cả đến muộn.
…..
Dù sao thì Baidu cũng chỉ xoay quanh đề tài này.
Lục Bách Sâm nghiêm túc lái xe, đuôi mắt anh liếc qua cô, thấy cô gõ qua gõ lại rất nhiều.
Anh còn tưởng rằng cô lại đang bận nói chuyện cùng khách hàng.
Nhưng anh thấy cô cầm điện thoại rồi đột nhiên sững sờ lại cảm thấy có điều gì không ổn.
“Em đang làm gì đấy?”
Vu Chi đang sững sờ nghe được lời này liền lập tức hoàn hồn.
“A, không có gì.”
Màn hình điện thoại đang dừng lại ở đủ loại nguyên nhân tại sao dì cả không đến.
Trong đó có một cái là: Có khả năng mang thai.
Vu Chi nhớ lại thời gian cô cùng Lục Bách Sâm bạch bạch bạch.
……….
À, gần nhất chính là ngày hôm qua.
Không đúng, một tháng trước…….. chẳng lẽ cô lại mang thai rồi?