Ăn cơm xong, Lục Bách Sâm cũng thực sự cùng cô đến trung tâm thương mại đi dạo.
Gần đây bởi vì bận làm việc, Vu Chi m chỉ còn lại cân, hai tay Lục Bách Sâm có thể nắm chặt cả eo cô, cô thực sự quá gầy.
Vu Chi cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất, mỗi bữa cơm cô đều cố gắng ăn thật no.
Nhưng tăng cân giống như giảm béo vậy, đều là chuyện cực kì khó khăn.
Vu Chi chỉ đơn giản là muốn mua mấy bộ quần áo đôi mà thôi.
Vậy mà cuối cùng đi hết cả cái trung tâm thương mại cũng không có bộ quần áo nào vừa với số đo của cô, đều là số lớn.
Vu Chi nhụt chí ngồi trên ghế dài, biểu cảm có chút không vui nhìn cánh tay mảnh khảnh của chính mình.
Lục Bách Sâm ngồi bên cạnh cô, nhìn qua có vẻ tâm tình khá tốt.
Vu Chi tức giận hỏi: “Anh cứ như vậy mà không muốn mặc đồ tình nhân với em sao?”
Lục Bách Sâm mỉm cười nhìn cô, thế nhưng lại cùng cô nói đến điều kiện.
Anh quen biết không ít bạn bè là nhà thiết kế quần áo, anh có thể giúp cô lấy số đo đi đặt mấy bộ đồ tình nhân, nhưng với điều kiện là cô phải béo lên năm cân.
Vu Chi trầm mặc không nói, cô nhìn cánh tay gầy như đôi đũa của mình.
Cô chán ngán, thất vọng nói: “Em cũng muốn béo lên, nhưng em chính là ăn mãi mà không tăng cân, em có thể làm gì đây hả.”
Lục Bách Sâm xoa xoa đầu cô, an ủi một câu: “Đừng lo lắng, rồi sẽ tăng cân mà.”
Thực ra, cũng không phải là Lục Bách Sâm ghét bỏ Vu Chi quá gầy.
Mà chỉ là anh lo lắng thân thể của cô sẽ sinh bệnh.
Có điều, một tuần sau, Vu Chi liền nhận được ba bản thiết kế đồ tình nhân của Cung Vy, người bạn là nhà thiết kế của Lục Bách Sâm.
Dường như con gái luôn có một loại cảm xúc phấn khích cùng nhiệt tình với quần áo mới.
Vu Chi cũng vậy.
Một buổi chiều thứ sáu nửa tháng sau, Vu Chi nhận được hàng chuyển phát nhanh mà Cung Vy gửi tới.
Vu Chi mang ba bộ quần áo ra, bày chỉnh tề trên giường, cô càng nhìn càng thích.
Nhưng chờ đến khi cô vui sướng mặc thử ba bộ quần áo vào xong, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Lúc trước cô cùng Lục Bách Sâm đặc biệt đi tới phòng làm việc của Cung Vy để lấy số đo, nhưng hiện tại bộ quần áo đang mặc trên người cô, rõ ràng là lớn hơn cỡ người cô một số.
Bộ quần áo vốn có thiết kế thời thượng, mặc trên người cô lại có chút thùng thình, khiến cho chân tay cô trông càng thêm nhỏ.
Vu Chi cau mày cầm lấy chiếc điện thoại vừa bị cô ném lên giường, cô ngồi ở mép giường gửi WeChat cho Cung Vy.
Cô hỏi xem có phải cô ấy nhớ nhầm số đo hay không, ba bộ quần áo đều rất lớn, bây giờ căn bản là không có cách nào mặc được.
Đối phương lại nói không hề nhớ lầm, là Lục Bách Sâm đặc biệt dặn dò cô ấy phải tăng cỡ quần áo lên một số.
Vu Chi sửng sốt, Lục Bách Sâm nói?
Cô buông điện thoại xuống, lẳng lặng đi xuống lầu.
Dưới nhà, Lục Bách Sâm đang ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh.
Vu Chi tức giận đứng sau lưng sô pha, cô đập mạnh một cái xuống ghế, chất vấn hỏi: “Lục Bách Sâm, tại sao anh lại muốn tăng cỡ quần áo của em lên một số hả?”
Gương mặt Lục Bách Sâm vẫn bình tĩnh như cũ, hiển nhiên là anh không bị khí thế nổi giận đùng đùng này của cô dọa, anh chậm rãi mở miệng: “Em quên điều kiện lúc trước chúng ta đã thương lượng rồi à.”
Vu Chi sửng sốt: “Điều kiện gì?”
“Anh để Cung Vy thiết kế cho em mấy bộ đồ tình nhân, còn em phải tăng lên năm cân.”
“Không…. không phải, béo lên không phải là chuyện có thể làm xong trong ngày một ngày hai nha.”
Lục Bách Sâm nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt: “Đã nửa tháng trôi qua rồi.”
Vu Chi: “…….nhưng mà….. em đã béo lên nửa cân rồi.”
Lục Bách Sâm gật đầu, anh đưa tay xoa đầu cô: “Tốt lắm, vậy em tiếp tục cố gắng nhé.”
Vu Chi thất vọng à một tiếng, gương mặt xám xịt quay về phòng.
Mãi đến khi Vu Chi ngồi xuống giường rồi, cô mới nhận ra có điều không thích hợp.
Không đúng nha, không phải cô đi xuống là để chất vấn việc Lục Bách Sâm tự ý đổi số đo quần áo của cô sao?
Sao cô lại có thể đuối lí rồi chạy lên đây vì vấn đề tăng cân chứ?
Lục Bách Sâm nhìn cô vợ ngốc nhà mình gương mặt xám xịt chạy thẳng lên lầu mà không thèm quay đầu lại, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nghĩ đến việc lát nữa cô mới phản ứng lại, chắc sẽ còn chạy xuống làm phiền mình nữa.
Lục Bách Sâm dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho mẹ anh, quý bà Trương Mạn Chi.
Đã hơn nửa tháng trôi qua từ khi mẹ chồng ở nhà bọn cô nói muốn đi xem phòng tập thể hình.
Vu Chi còn tưởng mẹ chồng đã sớm quên rồi, hoặc là do bà quá mê mẩn mạt chược nên không dành được thời gian.
Ai ngờ ngay lúc cô đang định đi xuống tìm Lục Bách Sâm tính sổ thì mẹ chồng lại gọi điện thoại đến, bà nói với cô rằng đã tìm được một phòng tập thể hình rồi.
Nơi đó cách tiểu khu của Vu Chi không xa, Trương Mạn Chi lái xe đến chỉ mất phút, còn Vu Chi đi đường cũng chỉ mất mười mấy phút mà thôi.
Vu Chi nằm cả người ra mặt đất, yếu ớt giải thích: “Mẹ, gần đây công ty tương đối bận, con vẫn luôn phải tăng ca, khả năng chắc không rảnh…….”
Trương Mạn Chi ở bên kia lập tức nói: “Để con đi làm là vì sợ con chán, cho nên con làm chút việc là được rồi, nhà mình lại không thiếu chút tiền này, mẹ cho rằng sức khỏe của con mới là quan trọng nhất.”
Vu Chi động não, suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra lí do nào để từ chối mẹ chồng lần nữa, cô chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Kết thúc cuộc gọi với mẹ chồng, Vu Chi đã không còn tâm tình gì để đi tìm Lục Bách Sâm gây phiền toái nữa, ngược lại, cô bĩu môi chạy đi tìm anh kiếm an ủi.
Lục Bách Sâm ngồi trên sô pha, ôm Vu Chi vào trong ngực, anh ôn nhu dỗ dành: “Không sao đâu, ngày mai em cứ đi thử xem.”
Vu Chi hừ hừ làm nũng trong lồng ngực Lục Bách Sâm, lại không hề biết tất cả mọi chuyện đều do anh giật dây, đây chính là một tên đàn ông phúc hắc mà.
Sáng thứ bảy, Vu Chi đã dậy ăn sáng từ sớm rồi, cô bày một đống đồ ăn vặt lên bàn trà, bắt đầu tìm phim để xem.
Mọi người đều cảm thấy giảm béo rất khó, nhưng họ không biết rằng, đối với Vu Chi mà nói thì tăng cân cũng là một chuyện không hề dễ dàng.
Bữa sáng đã ăn rất no rồi, bây giờ cô còn muốn vừa xem phim vừa ăn một chút đồ ăn vặt có nhiều calo.
Cô dứt khoát đổi ảnh đại diện trên WeChat từ ảnh chân dung thành một con hamster nhỏ có hai má phúng phính.
Cô đổi tên WeChat thành: Hamster bé bỏng ăn mãi không mập.
Cô còn sửa ghi chú của Lục Bách Sâm thành: Chủ nhân điên cuồng cho ăn.
Buổi chiều, Vu Chi cùng Trương Mạn Chi đi đến phòng tập gyms, Lục Bách Sâm ở nhà xử lý công việc.
Bởi vì Vu Chi là ngày đầu tiên đến, anh lo lắng cô không thể cầm cự được nên muốn đến xem tình trạng của cô thế nào.
Đến nơi rồi, sắc mặt của Lục Bách Sâm lập tức đen lại.
Vu Chi một tay cầm một cái tạ nhỏ, cô đang làm động tác ngồi xổm giống như squad.
Có một người một thân đầy cơ bắp đang đứng sau lưng cô, giống như đang hướng dẫn hay cổ vũ cho cô vậy.
Hai tay anh ta đặt trên vòng eo mảnh khảnh của Vu Chi.
Lục Bách Sâm nhìn thấy cảnh này, môi mỏng mím chặt, anh hơi nheo mắt.
Vu Chi chỉ cảm thấy huấn luyện viên Quách vẫn luôn khiêu chiến cực hạn của cô.
Trên hai tay cô là chiếc tạ năm cân.
Cô còn phải đứng tấn, cô cảm nhận được cả người mình đang run lên bần bật.
Đầu óc cô trống rỗng, căn bản không còn thời gian để quan tâm đến những thứ khác.
Mãi đến khi bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: “Phòng tập lớn như vậy chẳng lẽ không có một huấn luyện viên nữ nào à?”