Tuy rằng viêm ruột thừa chỉ là tiểu phẫu nhưng vẫn là phẫu thuật phải động đến dao.
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Vu Chi và mẹ Lục Bách Sâm đều chạy tới thăm.
Mẹ ruột cùng mẹ chồng, một người thì bé ngoan, một người thì bảo bối, gọi cho Vu Chi nhức hết cả đầu.
Lục Bách Sâm cũng không đi làm, anh ngồi trên sô pha bên cạnh nhìn cô lâm vào khốn cảnh, cười mà không nói.
Ba chồng cô tuy không đến thăm nhưng vẫn gọi điện thoại an ủi.
Hơn nữa còn để Lục Bách Sâm ở lại chăm sóc cô, công ty bên kia có ông xử lý.
Thật ra thì miệng vết thương rất nhỏ, tiểu phẫu chỉ cần nửa tháng là tốt rồi, nếu hồi phục nhanh hơn nữa thì chỉ cần thời gian một tuần là lành.
Ngày đầu tiên sau phẫu thuật, Vu Chi không thể ăn cơm, cô phải dựa hoàn toàn vào dịch dinh dưỡng và đường glucose để chống đỡ.
Cô vì thèm ăn mà lẩm bẩm, than thở cả một ngày.
Lục Bách Sâm đều giả vờ không nghe thấy.
Ngày hôm sau cô có thể uống chút nước.
Ngày thứ ba có thể bắt đầu chậm rãi đi lại.
Sau khi phẫu thuật, ngoài việc Vu Chi không thể ăn cơm, chỉ có thể uống cháo loãng bên ngoài ra, thì việc khiến cô khó chịu nhất chính là không thể tắm.
Việc này đối với Vu Chi quả thực là đòi mạng!
Tuy rằng ngày nào cô cũng tránh miệng vết thương rồi lau qua cả người, nhưng Vu Chi vẫn cảm thấy cả người không thoải mái.
Một tuần sau khi phẫu thuật, Vu Chi rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, cô ghét bỏ chính mình bẩn, không cho Lục Bách Sâm hôn hay ôm cô.
Thậm chí cô còn lo trên người mình bốc mùi, không cho anh ngồi cạnh giường bệnh.
Sau một tuần dùng thuốc tiêu viêm ở bệnh viện, miệng vết thương đã khép lại vô cùng tốt.
Bác sĩ nói có thể về nhà tĩnh dưỡng nhưng vẫn dặn dò cô không được tắm một tuần.
Lục Bách Sâm nhìn vẻ mặt ủy khuất của Vu Chi, nhịn không được xoa xoa đầu cô.
Anh đưa cô vào nhà xong liền nhân lúc không bận đến thẳng công ty, nói là xử lí một số chuyện.
Vu Chi nằm trên sô pha, dì Dương cẩn thận chăm sóc, thỉnh thoảng còn giục cô đứng dậy đi bộ.
Trên WeChat có không ít bạn bè biết cô bị bệnh, nhất định đòi tới thăm cô nhưng đều bị cô từ chối.
Cô chưa tắm một tuần nay rồi, thật sự không có mặt mũi gặp ai.
Không riêng gì mấy người bạn kia, ngay cả Lục Bách Sâm cũng bị cô đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Vu Chi thả lời, cô nói, chỉ cần cô còn một ngày chưa tắm, thì Lục Bách Sâm thêm một ngày không thể bước vào phòng ngủ.
Lục Bách Sâm bị nhốt ngoài cửa: …..
Nếu hỏi ngày khiến Vu Chi vui vẻ nhất, thì đó chính là ngày hôm nay.
Cô xốc vạt áo ngủ lên nhìn mặt vết thương trên bụng, còn chút hồng hồng nhưng đã lành thật rồi.
Cuối cùng ngày cô có thể tắm cũng đến rồi.
Vu Chi vừa ngân nga lời bài hát vừa hào hứng bước vào nhà tắm.
Mà Lục Bách Sâm ngồi ở phòng khách hơn hai tiếng đồng hồ, vẫn chưa thấy trên tầng có động tĩnh gì.
Anh cau mày, tắt TV đi, lên tầng mới phát hiện, cô vậy mà vẫn còn ở trong nhà tắm.
Lục Bách Sâm phải mạnh mẽ lôi cô từ trong nhà tắm ra ngoài.
Vu Chi tắm rửa sạch sẽ xong, tâm tình rất tốt.
Rồi cô còn sấy tóc, sau đó lại đắp mặt nạ dưỡng da, vật lộn đến giữa trưa mới xong.
Mãi đến giờ ăn cơm, cô mới bước ra khỏi phòng, Lục Bách Sâm nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, có chút thất thần.
Đặc biệt là hai cái lúm đồng tiền kia, đặc biệt gây chú ý.
Vu Chi ngồi đối diện Lục Bách Sâm.
Anh nhướn mày hỏi: “Tắm vui không?”
Vu Chi vừa gật đầu, vừa bưng bát canh lên uống, còn ngây ngô cười với Lục Bách Sâm, tỏ vẻ hiện tại trong lòng cô đang rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Vu Chi để thím Dương đổi lại khăn trải giường trong phòng ngủ chính.
Hoàn toàn không để ý đến khoé miệng đang giương cao của Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm cảm thấy ăn trưa xong có chút nhàm chán, rảnh rỗi không có việc gì làm, anh muốn tìm chuyện gì đó mới mẻ hơn để làm.
Ví dụ như: Lăn giường.
Lúc đầu Vu Chi còn đắm chìm trong việc được tắm, cả người thoải mái, tinh thần sảng khoái.
Mãi đến khi Lục Bách Sâm đè cô xuống giường, cô mới nhận ra có điều không thích hợp.
Trong mắt người đàn ông tràn đầy ý cười, anh mổ nhẹ một cái xuống môi cô.
Lục Bách Sâm vùi đầu vào giữa cổ Vu Chi, hít một hơi thật sâu, mùi hương nhẹ nhàng ngập tràn khoang mũi.
Giọng nói của Lục Bách Sâm đầy sung sướng: “Tắm rửa sạch sẽ như vậy là muốn làm cái gì đây?”
Nghe được lời này, cả người Vu Chi run lên, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Em chỉ cảm thấy tắm rửa xong cả người khoan khoái thôi, anh đứng dậy trước đi.”
Lục Bách Sâm sao có thể buông tha cho một cơ hội tốt như vậy được chứ, anh không những không đứng dậy, ngược lại còn ép người xuống thấp hơn.
Để không đè lên miệng vết thương của Vu Chi, hai tay anh chống ở hai bên sườn mặt của cô.
Vu Chi đặt tay trước ngực anh, có chút hoảng loạn nói: “Anh đừng làm bậy, em vẫn còn là bệnh nhân đấy, bác sĩ nói không thể vận động mạnh được đâu.”
Lục Bách Sâm hôn vào môi cô, thanh âm khàn khàn nói: “Ừm, em nằm, anh động.”
Chỉ một cuộc tiểu phẫu, Vu Chi đã bị Lục Bách Sâm dỗ ở nhà nghỉ ngơi hơn một tháng.
Cô phải dùng hết thủ đoạn trong người, năn nỉ ỉ ôi mãi, Lục Bách Sâm mới cho qua.
Anh để cô đi bệnh viện kiểm tra toàn diện, nếu không có việc gì lớn mới cho phép cô đi công ty làm việc.
Vu Chi nghe xong, liền tung ta tung tăng chạy tới bệnh viện làm kiểm tra.
Dù sao thì cô cũng biết bản thân mình không có bệnh gì nặng.
Chẳng qua là vì lúc trước xảy thai một lần khiến cho thân thể có chút yếu ớt mà thôi.
Hôm nay bệnh viện không quá đông người, Lục Bách Sâm đã hẹn trước bác sĩ cho cô rồi.
Làm xong một loạt các khâu kiểm tra, ngoại trừ việc cơ thể có chút gầy, ăn đồ ngọt quá nhiều khiến răng bị sâu bên ngoài ra thì cô không còn bệnh gì khác.
Vu Chi ngồi âu sầu trên băng ghế dài.
Nếu cô không đưa bản báo cáo này cho Lục Bách Sâm xem, anh chắc chắn sẽ không cho cô ra ngoài đi làm.
Nếu cô cho anh nhìn thì…….
Vu Chi nhìn mấy chữ ‘có lỗ sâu răng nhỏ’ này.
Cô cảm giác các món điểm tâm ngọt cách cô ngày càng xa!
Cô thở dài, một tay chống cằm, lẩm bẩm một câu: “Rốt cuộc có nên cho anh ấy xem hay không đây.”
Vu Chi ngồi ở đại sảnh bệnh viện, bênh cạnh chính là quầy thanh toán cho nên có rất nhiều người.
Nhưng cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra một cô gái.
Cô gái mặc một chiếc váy hoa phủ ren bên ngoài, đeo chiếc khẩu trang dùng một lần màu đen, khiến mặt cô càng trở nên tái nhợt.
Vu Chi nhíu mày lẩm bẩm một câu: “Trần Tình?”
Sao chị ấy lại ở bệnh viện? Cho dù cô chị gái kia muốn sửa mặt một lần nữa thì chị ấy cũng không nên ở chỗ này đi.
Trên tay Trần Tình còn cầm hoá đơn, Vu Chi bỗng bị ma xui quỷ khiến liền đi theo.
Người chị họ Trần Tình này từ nhỏ đã an tĩnh hiểu chuyện, tật xấu duy nhất chính là lỗ tai mềm, không có ai là tâm phúc.
Người khác nói cái gì, chị ấy cũng tin.
Vu Chi đối với chị ấy luôn có cảm giác hận sắt không thành thép.
Trần Tình giống như có tâm sự gì, vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm di động.
Vu Chi đi theo cả một đoạn đường mà chị ấy vẫn chưa nhận ra.
Vu Chi đi theo chị lên tầng , nhìn chị ấy bước vào khoa phụ sản.
Vu Chi sững sờ đứng ở cửa.
Căn phòng này, trước kia cô đã từng tới rồi………
Vu Chi bỗng có dự cảm không tốt.
Trần Tình đi tới lập tức chứng thực dự cảm của cô là đúng.
Vu Chi nhìn chị ấy đóng cửa phòng lại, vành mắt cô lập tức ửng đỏ, tay phải đặt trên bụng nhỏ.
Lần này cô không trốn, liền đứng ở cửa cách đó không xa. Trần Tình quay người lại liền thấy được, đôi mắt vốn đang đỏ bừng của cô ấy bỗng tràn đầy hoảng loạn.
Cô ấy theo bản năng kéo khẩu trang, nhưng bên tai lại truyền tới giọng nói của Vu Chi: “Ra ngoài rồi nói chuyện.”
Động tác của Trần Tình cứng đờ, cuối cùng vẫn từ bỏ ý niệm mang khẩu trang để che giấu.
Hai người ra khỏi bệnh viện, ngồi xuống bên hồ nước cách bệnh viện không xa.
Vu Chi mang biểu cảm nhàn nhạt quay đầu nhìn cô ấy, thanh âm thanh lãnh: “Ai?”
Trần Tình trầm mặc không nói.
Vu Chi cũng không vội, cứ như vậy ngồi cùng cô ấy, nhìn mặt hồ hơi nhộn nhạo, nổi lên từng tia gợn sóng.
“Chị….. Chị không biết.”
Trần Tình ngữ khí nghẹn ngào, cúi đầu, cắn môi, đôi tay siết chặt bản báo cáo kiểm tra.
Vu Chi than nhẹ một tiếng, hỏi lại: “Mẹ chị có biết không?”
Trần Tình lắc lắc đầu: “Đưa tiền cho bà ấy xong thì bà ấy không hỏi chuyện của chị nữa.”
Vu Chi chỉ nghe, không nói chuyện, chờ người bên cạnh tiếp tục nói.
“Chị….. Chị muốn bỏ đứa bé đi.”
“Ngày hôm sau tỉnh lại, người đàn ông kia liền nói hắn đã có bạn gái, đêm đó là hắn uống say, sau đó liền đưa cho chị một cái thẻ, tên gọi là gì cũng không nói cho chị biết.”
Ngữ khí Trần Tình trở nên nghẹn ngào, sau đó lại trở nên tức giận: “Nhưng hắn rõ ràng không say, hắn rất tỉnh táo.”
Vu Chi gương mặt không cảm xúc, liếc chị ta một cái.
Trần Tình cảm thấy, Vu Chi như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Cũng đúng, chị ta chính là một kẻ ngốc, bằng không, làm sao có thể tin một lời nói dối như vậy chứ.
Trần Tình cười khổ một tiếng: “Nhưng cũng không sao cả, hắn cho chị tiền, chị gái của chị còn đang trong thời gian dưỡng bệnh, chị chỉ cần phá bỏ đứa bé này……”
“Là lại có thể chạy về tìm bạn trai của chị đúng không?” Vu Chi ngắt lời chị ta.
Sắc mặt Trần Tình trắng bệch, chị ta cúi đầu, không nói chuyện nữa.
“Chị làm vậy có nghĩ đến bạn trai chị hay không, bạn trai chị đã làm sai cái gì để chị đối xử với anh ấy như vậy?”
Trần Tình vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Buổi chiều, Vu Chi ôm chân ngồi trên sô pha xem TV.
Vì gặp phải chuyện của Trần Tình mà tâm trạng của cô cũng tụt xuống không ít.
Nếu người đó là Trần Hâm thì Vu Chi còn có thể độc miệng mỉa mai hai câu.
Nhưng Trần Tình vẫn luôn đối với cô rất tốt.
Lục Bách Sâm vừa trở về liền thấy bộ dáng tụt mood của Vu Chi, anh đổi dép lê, treo áo khoác tây trang lên, đến bên sô pha rồi ngồi xuống.
“Sao thế? Sao lại không vui vẻ vậy.”
Vu Chi đặt cằm trên đầu gối, lười nhác lắc đầu: “Không có không vui.”
Lục Bách Sâm nhìn bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ đặt trên bàn trà, đưa tay cầm lấy, anh cẩn thận lật xem, đến khi nhìn thấy phần kiểm tra khoang miệng, lông mày nhăn lại.
“Bởi vì cái này?”
Vu Chi quay đầu nhìn, tâm tình vốn không tốt lại tiếp tục tụt xuống, cô không vui bĩu môi: “Chiếm một nửa.”
Lục Bách Sâm khẽ cười một tiếng: “Vậy em định xử lý như thế nào? Anh tôn trọng quyết định của em.”
“Hả?” Vu Chi vẻ mặt ngốc nghếch nhìn anh.
Tôn trọng ý kiến của cô? Cảnh tượng này không giống những gì cô nghĩ nha.
Không phải Lục Bách Sâm nên mắng cô một trận, sau đó nghiêm lệnh cấm cô ăn đồ ngọt sao?
Lục Bách Sâm nhếch miệng, cười nói: “Nếu em cảm thấy cho dù sâu răng cũng vẫn muốn ăn đồ ngọt thì anh sẽ tiếp tục mua cho em ăn, chờ thêm mấy năm nữa, lúc em tuổi rồi, thì mình nhổ hết răng sâu, đổi thành răng giả.”
Nghe được lời này, trong đầu Vu Chi lập tức hiện lên hình ảnh hai hàm răng giả của các ông bà già, cô bỗng giật mình.
“Không cần.”
Lục Bách Sâm nhướn mày: “Không cần? Là không cần ăn đồ ngọt, hay là không cần nhổ răng?”
“Răng giả quá khó coi.”
“Ừ.” Lục Bách Sâm nhìn cô không nói lời nào.
Vu Chi lại ghé vào đầu gối mình, nghiêm trang nói: “Em….về sau sẽ ăn ít một chút.”
Lục Bách Sâm bị lời này của cô làm cho tức muốn hộc máu.
Nhưng anh cũng biết để cho cô lập tức không ăn đồ ngọt nữa là điều không thể.
“Cụ thể như thế nào?”
Vu Chi nhăn mày nghĩ: “Vốn là một tuần ăn năm phần, đổi thành một tuần ăn ba phần.”
Lục Bách Sâm nhìn cô, im lặng không nói.
Vu Chi chột dạ liếc nhìn Lục Bách Sâm một cái, nhìn gương mặt không cảm xúc của anh.
Cô ho nhẹ một tiếng, vươn hai ngón tay: “Hai phần, hai phần cũng được, không thể ít hơn được nữa.”
Lục Bách Sâm vẫn như cũ không nói lời nào.
“Một phần, một phần là được chứ gì.” Vu Chi thở phì phì trừng mắt với anh, vươn một ngón tay chỉ.
Lục Bách Sâm bỏ qua hai con mắt trợn trừng vì tức giận của cô, chậm rãi nói: “Hai tháng một phần.”