Buổi sáng Vu Chi vẫn còn đang cùng Tề Đan Đan nói chuyện đi ra ngoài làm việc.
Kết quả, buổi chiều liền ngã bệnh.
Trước khi ăn cơm trưa vẫn còn bình thường. Cơm nước xong, cô còn nằm dài trên ghế sofa xem manga anime.
Nhưng chỉ một lát sau, cô lập tức cảm thấy bụng đau không chịu được.
Còn phải chạy nhà vệ sinh mấy lần liền.
Lúc đầu, cô còn tưởng do mình ăn linh tinh cái gì nên mới đau bụng.
Nhưng rồi tới tầm , giờ chiều, Vu Chi bắt đầu nôn mửa.
Hơn nữa lại còn đúng lúc thím Dương đi nghỉ trưa.
Lúc này thím Dương không biết đã chạy sang nhà ai chơi mạt chược rồi.
Cô thật sự rất khó chịu, liền gọi điện cho Tề Đan Đan cũng ở cùng tiểu khu.
Trong phòng họp tập đoàn Thụy Hoa:
Lục Bách Sâm mặc áo sơ mi trắng, tay áo cuốn lên cao để lộ ra cánh tay, trước mặt bày ra mấy phần văn kiện.
Gương mặt với ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt anh nghiêm túc nhìn màn hình phía trước.
Bên tai nghe giám đốc bộ phận thiết kế trình bày những điểm nổi bật và khả năng bán ra của số trang sức mới nhất…
Điện thoại anh để chế độ im lặng, đặt trên mặt bàn. Đang trong lúc anh lắng nghe rất chăm chú, khoé mắt lại loé lên ánh sáng của màn hình điện thoại.
Trên màn hình hiện lên cuộc gọi tới của Tề Đan Đan.
Lục Bách Sâm chỉ thoáng nhìn qua liền thẳng tay cúp máy.
Nhưng đối phương giống như có việc gấp, bị ngắt máy xong liền lập tức gọi lại.
Lục Bách Sâm lại ngắt máy, mở WeChat.
Lục Bách Sâm: Đang họp, có việc gì?
Đan Đan: Sâm ca, không tốt rồi!
Đan Đan: Thân thể tiểu Chi không thoải mái, hiện tại đang ở trong bệnh viện.
“Rầm” một tiếng, âm thanh ghế dựa đập xuống sàn nhà đột ngột vang lên giữa phòng họp yên tĩnh.
Nhìn thấy tin nhắn này, Lục Bách Sâm lập tức nhăn mày, con ngươi tràn đầy vẻ sốt ruột lo lắng.
“Cuộc họp hôm nay tạm dừng tại đây, tôi có việc gấp, còn lại để tiểu Trương ở đây xử lý.”
Nói xong, Lục Bách Sâm liền cầm di động, nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn tổng giám đốc cứ đột nhiên chạy đi như vậy, mọi người chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng im lặng thu dọn rồi rời khỏi phòng họp.
Lúc Lục Bách Sâm đến bệnh viện, Tề Đan Đan đang ngồi cạnh giường bệnh, còn Vu Chi đang nằm trên giường, cả người cuộn tròn lại như quả bóng.
Vốn dĩ cô đã rất gầy, giờ nhìn như vậy, lại càng thêm nhỏ gầy đáng thương, khiến Lục Bách Sâm đau lòng không thôi. Anh bước nhanh vào, vội hỏi: “Sao lại thế này?”
“Sâm ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, vừa nãy bác sĩ nói là viêm ruột thừa cấp tính, hỏi xem có muốn phẫu thuật hay không, vậy nên phải chờ anh đến.”
Nghe thế, Lục Bách Sâm mới nhẹ nhàng thở phào.
Viêm ruột thừa còn tốt, không phải vấn đề gì lớn.
Anh ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của Vu Chi, đau lòng ôm cô vào ngực, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi.
Vừa rồi Vu Chi còn cắn răn nhịn đau dỗ dành Tề Đan Đan đừng lo lắng, lúc này nhìn thấy Lục Bách Sâm, cô lập tức đỏ mắt.
Cô vùi đầu vào trước ngực anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Lục Bách Sâm, nước mắt ngăn không được, không ngừng chảy ra, nháy mắt đã làm ướt một mảng áo sơ mi của Lục Bách Sâm.
Con người một khi sinh bệnh liền trở nên thật yếu ớt.
Trước mặt người khác, Vu Chi vẫn luôn làm bộ thật kiên cường, cắn chặt răng, duy chỉ khi ở trong lồng ngực anh, cô mới trở nên yếu đuối.
Lúc trước Lục Bách Sâm từng nói qua, ở trước mặt anh, cô không cần kiên cường.
Vu Chi ở trong phòng phẫu thuật.
Lục Bách Sâm liền ngồi ở ghế dài bên ngoài.
Tề Đan Đan nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, hai đầu mày nhíu lại, môi mỏng mím chặt, đùi phải đặt trên đùi trái, một tay đặt trên lưng ghế, tay còn lại đặt trên đùi.
Bộ dạng suy tư.
Chỉ khi nhìn thấy ngón tay anh không ngừng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, cô nàng mới biết trong lòng anh lo lắng hơn bất kỳ ai.
Thời gian phẫu thuật càng dài, chiếc nhẫn chuyển động càng nhanh.
Mãi đến khi đèn trên ba chữ “Đang phẫu thuật” vụt tắt, cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
Không đợi Tề Đan Đan mở miệng, Lục Bách Sâm đã đứng dậy đi tới trước cửa phòng giải phẫu.
“Bác sĩ, thế nào rồi?” Sự lo lắng trong giọng nói của anh cũng không thể che dấu được.
Nữ bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười nói: “Đừng lo, viêm ruột thừa chỉ là tiểu phẫu thôi, chẳng qua là đau lên thì thực sự đòi mạng đấy, thời gian này người nhà chú ý chăm sóc cẩn thận là được.”
Nói rồi, y tá đứng cạnh đưa đến một quyển sổ, bác sĩ vừa kí tên vừa dặn dò anh một số điều cần chú ý.
Lục Bách Sâm chăm chú lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ.
Phẫu thuật xong, Vu Chi được chuyển thẳng đến phòng bệnh VIP. Vì thuốc tê trong lúc phẫu thuật vẫn chưa tan hết, Vu Chi không cảm giác được đau đớn gì.
Cô nằm trên giường, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn trần nhà, Lục Bách Sâm ngồi ở mép giường, tay trái của cô nắm lấy ngón tay trỏ của anh.
Trong giây lát, tay nhỏ của cô bị bao bọc trong lòng bàn tay to lớn của anh.
“Có sợ không?” Lục Bách Sâm thấp giọng dò hỏi.
Vu Chi lắc đầu: “Trước lúc tiêm thuốc tê thì có đau, nhưng một lúc sau thì không có cảm giác gì nữa rồi.”
Lục Bách Sâm ‘ừ’ một tiếng, đem tay cô đặt vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng xoa nắn, như đang sờ một khối ngọc thượng phẩm vậy.
Do tác dụng của thuốc tê, Vu Chi bắt đầu mệt rã rời, ngủ cũng muốn nắm tay Lục Bách Sâm, giống như một đứa bé không có cảm giác an toàn: “Sâm ca, anh đừng đi.”
Gương mặt Lục Bách Sâm nhu hoà, anh gật đầu: “Được, ngủ đi.”
Một giấc này, Vu Chi ngủ hơn tiếng.
Khi cô tỉnh lại, đã là giờ tối.
Vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, trong phòng chỉ để một chiếc đèn nhỏ màu cam.
Lúc cô ngủ, Tề Đan Đan đã rời đi rồi.
Hai mắt cô híp lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi bên cạnh cô.
Bàn tay to lớn nắm lấy tay trái của cô, mép giường bày một đống tài liệu, anh đang nghiêm túc xem văn kiện, xem xong còn ký tên vào cuối trang.
Mỗi phần văn kiện ký xong, anh đều cẩn thận khép lại, ngẩng đầu nhìn cô một cái, sợ sẽ đánh thức cô.
Thấy anh nhìn về phía mình, Vu Chi liền nhắm mắt lại. Lúc Lục Bách Sâm cúi đầu xem văn kiện, cô híp mắt nhìn trộm anh.
Ánh đèn màu vỏ quýt khiến ngũ quan vốn dĩ góc cạnh của anh trở nên ôn hoà hơn rất nhiều. Vì phải làm việc, anh đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, so với ngày thường lại mang theo nhiều hơn một chút khí chất văn nhã.
Sau vài lần nhìn lén, Vu Chi còn đắc ý cho rằng Lục Bách Sâm không phát hiện ra cô đã tỉnh.
Nhưng cô lại không biết rằng, khi người đàn ông kia cúi đầu xuống, khoé miệng lại nhếch lên, anh nhịn không được mà cười trộm.
Vào lúc Vu Chi đang nhìn anh đến mê mẩn, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp ôn nhã của anh: “Chồng của mình mà còn phải nhìn trộm, em không quen anh ta à?”
Vu Chi nhanh chóng nhắm mắt lại, vờ như không nghe thấy anh nói gì.
“Kỹ thuật diễn quá kém, em đừng giãy giụa nữa.”
Lục Bách Sâm lại một lần nữa ký tên, sau đó khép lại văn kiện, đặt sang một bên.
Vu Chi thấy anh nhàm chán như vậy, cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa, đôi mắt hạnh nhân dứt khoát mở ra, tròn xoe nhìn anh.
Cô đáng thương nói: “Sâm ca, em khát.”
“Bác sĩ đã dặn rồi, ngày đầu tiên sau khi làm phẫu thuật, không thể ăn cơm hay uống nước.”
Vu Chi nhăn mày: “Vậy em khát nước thì phải làm sao?”
Lục Bách Sâm: ……
Thấy cô không ngừng liếm đôi môi đã trắng bệch, cuối cùng Lục Bách Sâm vẫn không đành lòng. Anh rót một ly nước ấm để cô nhấp môi, anh còn cố ý dặn dò: “Không được uống.”
Vu Chi gật đầu, vẫn trộm uống một ngụm nhỏ làm ấm họng.
Kết quả phát hiện, thuốc tê trên người cô dường như đã tan hết rồi, nước vừa nuốt xuống, Vu Chi liền cảm thấy một bên sườn bụng đau âm ỉ, khiến cô không dám uống ngụm thứ hai.
Vu Chi lại nằm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Bách Sâm ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn anh một lần nữa nắm lấy tay cô.
“Anh cứ nắm tay em như vậy ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ không nhúc nhích?”
Lục Bách Sâm ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, “ừ” một tiếng.
Vu Chi bị anh làm cho vừa cảm động vừa buồn cười: “Cứ giữ nguyên một tư thế này, anh không thấy khó chịu à?”
Lục Bách Sâm lắc lắc đầu.
“Đống tài liệu này là trợ lý của anh cầm đến à?”
“Ừm.”
“Công ty rất bận sao?”
“Vẫn ổn.”
Thực ra gần đây, trong công ty Lục Bách Sâm thật sự có chút bận, nhưng đối với anh, không có thứ gì quan trọng bằng Vu Chi.
Vu Chi tỉnh ngủ, tinh thần rất tốt, cô nằm trên giường chăm chú nhìn Lục Bách Sâm xem văn kiện.
Đến lúc thực sự chán nản, cô mới dùng tay trái cào vào lòng bàn tay anh.
Lục Bách Sâm ngẩng đầu nhìn cô, liền thấy Vu Chi dùng vẻ mặt đắc ý nhìn mình.
“Chán à?”
Vu Chi bĩu môi gật gật đầu: “Hừ.”
“Xem TV không? Anh mở TV cho em.”
“Không cần, lại làm phiền anh làm việc, không bằng anh đưa điện thoại cho em mượn đi, em đeo tai nghe chơi game.”
“Không được.”
Chơi game dễ bị kích động, anh sợ Vu Chi sẽ động tới miệng vết thương.
Vu Chi che lại chỗ băng gạc vừa phẫu thuật kêu: “Ai a, bụng em bắt đầu đau rồi.”
Lục Bách Sâm lập tức khẩn trương, lo lắng hỏi: “Đau lắm không?”
Vu Chi tỏ vẻ đáng thương, bĩu môi gật đầu: “Hừ, thuốc tê tan hết rồi, giờ bụng em đau lắm.”
“Em chờ một chút, để anh gọi y tá.”
Nói xong liền vươn tay muốn ấn cái nút ở đầu giường, Vu Chi ngăn lại: “Đừng.”
“Đau một chút thôi, y tá đến cũng vô dụng, hay là anh cho em mượn điện thoại đi, em chơi một chút để dời sự chú ý.”
Lục Bách Sâm:……..
Nhìn bộ dáng khẩn cầu của Vu Chi, anh bất đắc dĩ thở dài, lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn đưa cho cô.
Anh thầm nghĩ: Thực sự không có biện pháp với cô.
Vu Chi thực hiện được kế hoạch, mỹ mãn mở điện thoại ra, đang định chơi game lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Sắc mặt cô trở nên không đẹp lắm: “Sâm ca, em vừa nhớ đến một việc.”
“Việc gì?”
Vu Chi ai oán than thở: “Bánh kem hôm qua anh mua cho em vẫn còn ở trong tủ lạnh đấy.”
Lục Bách Sâm cúi đầu, không hiểu ý cô.
Sau đó anh trả lời: “Ừ.”
“Chờ đến lúc em về sẽ hỏng mất, làm sao bây giờ.”
Lục Bách Sâm ngẩng đầu nhìn cô, chầm chậm nói: “Anh để thím Dương mang về nhà cho cháu trai bà ấy ăn rồi”
Vu Chi nghe xong tức muốn hộc máu, cô chống khuỷu tay ngồi dậy: “Anh……sao anh có thể như vậy, đó là bánh của em.”
Lục Bách Sâm thấy cô thực sự nóng nảy, vội đứng dậy ấn người cô xuống, an ủi nói: “Đừng lộn xộn, chờ em khỏe rồi, anh lại mua cho em.”
Vu Chi nghiêng mắt nhìn anh, hỏi: “Em tin anh được không?”
Lục Bách Sâm:……..
Thấy nói nhẹ không được, Lục Bách Sâm chỉ có thể mạnh bạo, ngữ khí trầm thấp quát cô một tiếng: “Nằm yên.”
Vốn dĩ muốn mượn chơi điện thoại di động, lại thêm luyến tiếc bánh kem, Vu Chi lập tức mất hết tính khí.
Cô nhanh chóng nằm xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời.