Enjoy!
________________________________________________________________________________________
“Chào buổi sáng. Mochizuki-kun.”
“Sao cậu lại ở đây hả? Sumimura!!?”
Bây giờ là 7h30 sáng.
Khi tôi vừa xuống phòng khách để ăn sáng trước khi đến trường, người đang ngồi trước mặt tôi là cô bạn cùng lớp Sumimura Ruka, một trong những nữ diễn viên hàng đầu Nhật Bản.
Mà không, sao Sumimura lại ở đây?
Tại sao Ruka Sumimura, một nữ diễn viên cao trung, lại ở nhà tôi chứ?
Ể?
Thể loại giấc mơ gì thế này?
Bộ đây là ảo tưởng của mình à?
À thì, tôi cũng là một học sinh trung học mà.
Tôi cũng có đã từng ảo tưởng rằng ngày nào đó một nữ diễn viên sẽ tới nhà mình. Tuy nhiên, đó vẫn chỉ là ảo tưởng và chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra ngoài đời thật.
Vậy đây là mơ sao?
Tôi nhéo má mình để xác nhận.
Gyuuuuuuuck.
“Đau quá!”
Tôi đã vô thức nhéo hơi mạnh rồi.
Lẽ ra mình nên làm nhẹ hơn mới đúng….
“Mà, nhéo má vẫn thấy đau thì, đây không phải mơ mà là thật á…!”
“Ể, tớ đoán vậy. Cậu thức dậy kỳ lạ thật đó. Lúc nào cũng thế sao?”
“Lúc nào tôi cũng thức dậy yên bình hơn cơ.”
“Yên bình là nhéo má ấy hả?”
“Không phải lúc nào tôi cũng nhéo.”
Hôm nay là lần đầu tiên tôi thức dậy như thế này.
Và cũng lần đầu tôi tự nhéo má mình.
“Cách tôi thức dậy không quan trọng. Tại sao cậu lại ở đây, Sumimura?”
“Vì tớ được mời vào mà.”
“Ai mời?”
“Mẹ của Mochizuki-kun đó.”
Sao mẹ lại mời bạn cùng lớp của con vào nhà khi chưa hỏi ý kiến con chứ?
“Shuu, con dậy rồi à?”
Một bóng người xuất hiện.
Khi cả hai đang nói chuyện thì mẹ tôi vào phòng khách.
“Mau ăn sáng đi nào. Đừng để con bé phải chờ chứ.”
“Cảm ơn vì đã quan tâm đến con, thưa mẹ. Nhưng vì con đến đây mà không báo trước nên cậu cứ ăn từ từ thôi nhé Mochizuki-kun. Đừng vội, tớ sẽ đợi.” (Ko chém đâu, em nó thưa mẹ thật)
Sumimura mỉm cười nói với mẹ tôi.
Đó là kiểu cười khác với nụ cười tôi thấy tối hôm qua.
Đây là nó sao?
Thứ được gọi là nụ cười kinh doanh ấy, hay đúng hơn là nụ cười được sử dụng để giao tiếp suôn sẻ với người khác.
Chà, vì cô ấy là diễn viên và cũng là người của công chúng nên chắc cô nàng đôi cũng cười vậy nhể.
Tôi có ấn tượng rằng mình rất ngầu khi không cười nhiều ở trường, nhưng tôi đoán đây là thứ cần thiếc khi lớn lên nhỉ.
“Maa, đúng là một đứa trẻ tốt…”
Mẹ thốt lên ngưỡng mộ.
“Shuu. Sau khi đi học về sao con không kể cho mẹ? Làm thế nào một đứa u ám như con có thể làm quen với một cô bé xinh đẹp và tốt bụng như này chứ?”
“Bọn con không có thân quen gì hết”
Dù hôm qua bọn tôi về chung và có hứa đi mua sắm với nhau, nhưng thế thì chưa thể gọi là thân thiết được….
Không, cùng về chung và đi mua sắm vào ngày nghỉ.
Điều này đang tiến triển khá tốt đối với tôi.
Chưa một lần trong đời, tôi nghĩ rằng mình sẽ về nhà với gái hay đi mua sắm với ai vào ngày nghỉ.
Nói một cách khách quan, có lẽ Sumimura là cô gái tuyệt vời nhất tôi ở cùng trong đời.
“Thưa mẹ. Mochizuki-kun không phải là người u ám đâu ạ”
Sumimura nói khi đứng trước mặt mẹ tôi.
“Mochizuki-kun đã cứu con, cậu ấy là một người rất tốt bụng và tuyệt vời. Dù mẹ có là mẹ cậu ấy thì con vẫn sẽ không cho phép mẹ nói xấu cậu ấy như vậy.”
“…..?”
N?
Phản ứng quái gì đây?
Sao phản ứng của Sumimura lạ vậy?
Không, tôi vui vì cậu không nghĩ tôi u ám, nhưng như này thì hơi quá rồi.
Tôi nghĩ nếu bây giờ cô nàng nói rằng “Ý con không phải vậy” thì cũng bình thường nhở.
“Hếee”
Mẹ tôi nghe cô nàng nói và mỉm cười.
“Thế thì tệ thật nhỉ. Shuu, mẹ rút lại những lời ban nãy nhé.”
“À, vâng”
“Vậy, mẹ sẽ không ngáng đường hai bạn trẻ nữa.”
Mẹ nói vậy và rời khỏi phòng khách.
Và khi chuẩn bị rời đi, bà nói nhỏ.
“Fufufu, chuyện này khá là…. Dù vẫn còn khá sớm để nhìn mặt cháu mình, nhưng mẹ rất mong chờ đó.”
Tôi nghe thấy bà ấy lẩm bẩm.
Rốt cuộc là mẹ đang nói gì thế hả, Oi.
"Mochizuki-kun. Sao cậu không ngồi xuống ăn đi? Bữa sáng của cậu sẽ nguội mất, phải không?"
“A, ờ-ờ”
Tôi ngồi xuống theo lời cô bảo.
Bây giờ tôi đang ngồi đối đối mặt với Sumimura trên bàn ăn.
“Cậu đã ăn gì chưa, Sumimura?”
"Tớ đã ăn ở nhà rồi."
“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ ăn một mình.”
Tôi cắn miếng bánh mì nướng được chuẩn bị sẵn.
"Vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện nhé."
“Ừm. Gì thế?”
“Sao cậu lại ở đây? Hay đúng hơn là sao mẹ tôi lại cho cậu vào nhà được?”
“Bởi vì khi tớ đang đứng đợi trước cửa nhà Mochizuki-kun, mẹ cậu đã để ý đến tớ khi dì ấy đang đi đổ rác.”
"Sao cậu lại đứng trước cửa nhà tôi?"
“Tất nhiên là. Để ta có thể tới trường cùng nhau rồi.”
“Vâng?”
Ể?
Đến trường cùng nhau á?
Bộ tôi có hứa vậy sao?
Không, chắc chắn là không.
Tất cả những gì tôi đã hứa với cổ hôm qua chỉ là đi mua sắm cùng nhau vào chủ nhật thôi.
Và hôm nay không phải là chủ nhật.
Nay mới thứ ba mà.
“Tôi đã hẹn đến trường với cậu hôm nay à?”
“Không có, đây là do tớ muốn. Vừa hay nhà Mochizuki-kun nằm giữa trường và ga nên tớ đã ghé qua.”
“Vì cậu muốn? Cái này không như đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi đâu…”
Chà, tôi đoán việc đến trường cùng với bạn cùng lớp cũng không có gì là lạ.
“Tớ, làm phiền cậu ư?’
Sumimura nói với vẻ mặt cứng đờ.
“Tự nhiên xông vào nhà rồi rủ cậu đi học như vậy.”
“Cũng không hẳn là phiền đâu.”
Tôi trả lời ngay lập tức.
Khuôn mặt cứng đờ của Sumimura dịu đi.
...Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nhìn thấy khuôn mặt đó.
Thật khó để diễn tả, nhưng tôi không muốn Sumimura làm bộ mặt như vậy.
Tôi muốn cổ như bây giờ hơn.
"Tôi có chút ngạc nhiên thôi, không phải là thấy khó chịu gì cả. Nhưng lần sau nhớ nói tôi trước khi đến nhé."
“Ừm, tớ hiểu rồi.”
Sumimura gật đầu.
"Tớ chắc chắn sẽ báo cho cậu lần tới."
“Ờ”
“Nhân tiện thì, ta trao đổi Line nhé.”
“Ừm, được thôi.”
Cả hai chúng tôi đều rút điện thoại ra và trao đổi địa chỉ Line.
Được rồi--.
Tôi đã có được địa chỉ Line của Sumimura.
Cái này, không phải rất giá trị sao?
Có rất nhiều người trên khắp nước Nhật ao ước cái này đó.
Mà nói chứ, ở trường tôi cũng có cả tá kẻ muốn có được nó.
Tôi có cảm giác rằng mình đã trở thành người bình thường trong lớp rồi.
Không ngờ lại có ngày tôi được xin địa chỉ Line.
Pikon, điện thoại tôi reo lên.
Có một tin nhắn vừa đến.
Trong giây lát, tôi đã tưởng đó là tin nhắn của Sumimura, nhưng không phải.
Nó là từ mẹ tôi.
[Đây là cơ hội một lần trong đời đó. Đừng có bỏ phí đấy nhá.]
Cơ hội gì chứ? Oi.