Enjoy!
________________________________________________________________________________________
Tên tôi là Sumimura Ruka.
Một nữ sinh trung học, và là một diễn viên.
Tôi gia nhập ngành giải trí với tư cách là một diễn viên nhí sau khi vượt qua cuộc phỏng vấn tại một công ty giải trí mà tôi đã nộp đơn khi còn học tiểu học.
Tôi không đặc biệt có ý định trở thành diễn viên nhưng việc tôi nộp đơn chủ yếu là do lời khuyên từ bố mẹ.
“Ruka rất dễ thương, nên chắc chắn sẽ trở thành một diễn viên tuyệt vời!”
Đó là gì họ nói, lúc tôi vẫn còn là học sinh tiểu học và đã nộp đơn.
Nếu nhìn từ ngoài vào, đó chỉ là những lời nói ngu ngốc.
Tuy nhiên, kể từ khi tôi gia nhập công ty, trở nên thành công và xuất hiện trong nhiều bộ phim truyền hình cũng như điện ảnh cho đến nay, có vẻ như những lời đó không chỉ là lời của một tên ngốc nào đó.
Tôi đã vượt qua buổi thử giọng mà tôi lần đầu đăng ký kể từ khi gia nhập công ty giải trí.
Bộ phim mà tôi xuất hiện lần đầu với tư cách là một diễn viên nhí đã trở thành một cú hit lớn.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy điều đó phụ thuộc nhiều vào khả năng của các diễn viên khác ngoài tôi hơn là khả năng của bản thân, nhưng với tư cách là vai chính trong một bộ phim đình đám, tôi cũng được chú ý đến.
Tôi không biết liệu việc đó có phải là để quáng bá cho mình hay không, nhưng thành công dần đến và tôi tiếp tục vượt qua các buổi thử vai cho các bộ phim truyền hình và điện ảnh khác.
Tôi tiếp tục làm diễn viên khi đang học tiểu học và sơ trung.
Sau khi tốt nghiệp sơ trung, tôi vào cao trung nhưng quyết định chỉ theo học ở một ngoài trường cấp 3 bình thường thay vì những ngôi trường dành cho người nổi tiếng để có lịch học linh động hơn.
Lý do là vì tôi muốn đi học càng nhiều càng tốt.
Dù đã làm diễn viên từ khi còn học tiểu học, nhưng tôi chưa thực sự đến trường.
Không phải là tôi không hoàn toàn hài lòng.
Khi còn học tiểu học, tôi không nghỉ nhiều lắm, còn khi vào cấp hai, tôi chỉ nghỉ một hoặc hai lần một tuần.
Tuy nhiên, chắc chắn rằng tôi đến trường ít hơn những học sinh khác.
Đời học sinh chỉ diễn ra một lần. Tôi không muốn bỏ qua nó.
Vì vậy tôi muốn đi học càng nhiều ngày càng tốt.
Ngôi trường dành cho những người nổi tiếng khá xa nhà tôi.
Mất khoảng hai giờ đi tàu.
Không phải là không đi được, nhưng nó khá khó khăn.
Tôi muốn đến trường nhiều nhất có thể nên tôi đã chọn một trường gần nhà để linh hoạt hơn trong việc đi học.
Tôi vào một trường cao trung ở địa phương và là trung tâm của sự chú ý ngay từ khi bước vào trường.
Nhiều người biết đến tôi vì từng là diễn viên và xuất hiện trong một số bộ phim truyền hình.
Việc tôi được chú ý ngay cả khi còn học sơ trung là điều bình thường, nên tôi thực sự không có vấn đề gì với điều đó.
Lúc đầu thì không có vấn đề gì.
Tôi không hề bị cô lập mà thậm chí còn kết bạn được trong lớp.
Khi lên cấp 3, tôi bận rộn với công việc hơn và phải đến trường khá nhiều lần nhưng vẫn có được cuộc sống học đường bình thường mà mình hằng mong ước.
Vấn đề bắt đầu xảy ra vào học kỳ thứ hai.
Vào khoảng tháng 10, một số - hay đúng hơn là có ba cô gái bắt đầu bắt nạt tôi.
Tôi chắc nguyên do là vì người mà một trong số họ thích tỏ tình với mình.
Tôi biết cậu ta đã có bạn gái và ngay từ đầu tôi không muốn hẹn hò với ai cả, nên tất nhiên đã từ chối.
Sau đó, cậu ta cũng không còn kiên trì theo đuổi tôi nữa, nhưng bạn gái cậu ta thì bắt đầu ghét tôi.
Theo như cô ta nói, thì có vẻ như họ nghĩ rằng tôi quyến rũ cậu ta.
Tôi chưa từng làm bất cứ điều gì như thế cả.
Tôi không hiểu làm thế nào mà cô ấy lại đi đến kết luận đó, nhưng kể từ đó tôi đã bị ba người họ quấy rối.
Nó được thực hiện một cách khéo léo để những người khác không chú ý đến.
Đầu tiên, họ mắng chửi tôi khi không có ai xung quanh.
Tiếp theo, họ viết những lời lẽ không hay vào sách giáo khoa và vở của tôi.
Sau đó, đồ đạc cá nhân thường xuyên bị đánh cắp hoặc phá nát.
Không chỉ đồ đạc trên bàn mà cả tủ đựng đồ cá nhân của tôi cũng thường xuyên bị mất cắp.
Rồi, tôi bắt đầu mang tất cả đồ đạc của mình về nhà thay vì để ở trường, nhưng chúng lại bắt đầu bị đánh cắp trong giờ thể dục hoặc trong các tiết học mà tôi phải di chuyển sang phòng khác.
Sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng nó không khó chịu.
Mỗi lần nhìn thấy một cuốn sách giáo khoa hay quần áo rách nát và những hình vẽ bậy bạ thô tục, lòng tôi lại đau nhói.
Nhưng tôi là không thể kể cho bất cứ ai.
Kể cả bố mẹ, thầy cô và bạn bè.
Nếu nói chuyện với họ, có thể hành vi bắt nạt sẽ chấm dứt.
Tuy nhiên, nếu điều đó xảy ra, có lẽ những người xung quanh sẽ phát hiện ra chuyện tôi bị bắt nạt.
Sẽ không sao nếu chỉ những người xung quanh biết, nhưng rồi sau cùng thì cả thế giới đều sẽ biết.
Đặc biệt là bây giờ bất cứ ai cũng có thể dễ dàng tweet trên SNS, sự việc này có thể lan truyền dễ dàng.
Không mất nhiều thời gian để giới truyền thông bắt kịp.
Đó là những gì họ muốn.
Đặc biệt khi tôi xuất hiện trong những bộ phim truyền hình và điện ảnh, khuôn mặt của tôi đã trở nên nổi tiếng.
Việc tôi bị bắt nạt có thể sẽ là tâm điểm của giới truyền thông và xã hội.
Tôi chắc chắn sẽ không thể chịu được mất.
Dù có là nạn nhân nhưng những hình ảnh tiêu cực về việc bị bắt nạt sẽ cản trở sự nghiệp diễn viên trong tương lai của tôi.
Tuy lúc đầu, đó là công việc mà bố mẹ muốn tôi làm, nhưng bây giờ tôi lại thật sự yêu nó.
Đây là công việc mà tôi không bao muốn mất.
Thế nên tôi chọn cách chịu đựng mà không nói với ai.
Nghĩ rằng với sự kiên trì hiện tại, tôi sẽ thành công với vai trò diễn viên trong tương lai.
Ngoài ra, tuy không liên quan gì tới công việc diễn viên, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy xấu hổ khi bị người khác phát hiện ra mình là nạn nhân của một vụ bắt nạt.
Hơn nữa, dù sao thì năm học cũng sắp kết thúc và học sinh các lớp sẽ bị xáo trộn.
Nếu thế thì chỉ cần chịu đựng đến lúc đó là được.
Nghĩ về việc đó với một niềm hy vọng, tôi có thể chịu được.
Nhưng hy vọng của tôi đã tan vỡ.
Dù được chuyển sang lớp khác nhưng cuối cùng đó cũng là lớp của ba kẻ đã bắt nạt tôi.
Thật kinh khủng.
Ngay cả sau khi chuyển lớp, việc bắt nạt vẫn tiếp tục.
Những kẻ đó không bao giờ thấy thỏa mãn, mà ngược lại, những hành vi bắt nạt lại dần tăng lên theo từng ngày.
Việc tôi cố che giấu vụ bắt nạt có thể là một trong những yếu tố khiến hành vi của họ trở nên cực đoan hơn.
Gần đây, tôi đã bị bạo hành và thậm chí còn bị ép cắt tóc.
Lúc đó, tôi dường như đã tức giận chống cự bằng cách yêu cầu bọn họ đừng động vào tóc của tôi, nhưng một trong số kẻ đó đã đấm vào mặt tôi và nói rằng, “Ngưng hành động như thể mày là diễn viên đi.”
Tôi không bị thương tích gì vì chỉ bị con gái đánh, nhưng trái tim tôi thì đã đầy sẹo.
Rồi một ngày nọ, sau giờ học, một xô nước đổ vào người tôi.
May mắn thay, tôi có đồ để thay và khăn tắm nên đã lau khô người và lau luôn sàn nhà đầy nước do những kẻ kia làm đổ.
Nếu để nó như vậy, mọi người sẽ để ý vào ngày hôm sau.
Và rồi họ sẽ phát hiện ra chuyện tôi bị bắt nạt.
Lo sợ điều đó, tôi đã lau sàn.
Rốt cuộc thì mình đang làm gì vậy?
Tôi đã nghĩ về điều này trong khi dọn dẹp.
Tại sao tôi lại cố gắng hết sức để che giấu bằng chứng về việc mình bị bắt nạt?
Chịu đựng đến mức này có ích gì chứ?
Tôi còn phải tiếp tục bao lâu nữa đây?
Cảm giác trống rỗng và nghi ngờ dâng lên trong lòng tôi.
----Mình có nên chết không?
Đó là những gì lướt qua tâm trí tôi.
Tôi thà chết còn hơn là tiếp tục bị bắt nạt.
Tôi có thể chết luôn bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ ngay đó.
Nó dễ dàng đến vậy kia mà.
Khi tôi đang nghĩ thế.
“Tôi đã quênnn~”
Có người đang đến lớp.
“A”
Tôi ngạc nhiên khi thấy có người đến và bất chợt kêu lên.
E-to.
Ai vậy nhỉ?
Vì không thường xuyên đến trường nên tôi không nhớ hết các bạn trong lớp mình.
Nếu cậu ta đến đây, có nghĩa là học cùng lớp, nhưng…
"Là Mochizuki."
Sau khi nghe xong, đây là lần đầu tôi biết đến cái tên ấy.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì thậm chí còn không nhớ tên cậu ta dù chúng tôi học cùng lớp.
“Xin lỗi cậu, tôi không thường xuyên đến trường nên không thực sự biết hết tên các bạn cùng lớp.”
“Đừng bận tâm. Ngay cả một người đến trường thường xuyên cũng chả nhớ nổi tên tôi đâu.”
Chắc có lẽ cậu ta nói đùa vì nghĩ cho cảm xúc của tôi.
"Cậu đang làm gì thế?"
“Etto…Tôi đang lau dọn.”
Đó không phải là một lời nói dối.
Rõ là tôi đang lau nhà thật.
“Bởi vì tôi làm đổ nước.”
Đây cũng chẳng phải là nói dối luôn.
Nhưng sẽ chính xác hơn nếu nói nó cố tình đổ hơn là lỡ.
“Từ một chai nhựa, trên bàn…”
Cái này thì chắc chắn là nói dối.
Tất nhiên, tôi tự tin rằng mình sẽ không bị phát hiện.
Tôi vẫn là diễn viên nên rất tự tin vào khả năng diễn xuất và nói dối của mình.
Hơn nữa, chiếc xô cũng đã được cất đi và lượng nước trên sàn cũng không còn nhiều.
Lượng nước như này có thể được cho là đổ từ chai.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ nó sẽ không bị phát hiện.
“Nói dối.”
Cậu ấy có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của tôi.
“Có nước trên tóc cậu. Nếu chỉ là nước đổ từ chai trên bàn, thì không thể nào dính vào mấy chỗ đó.”
Có vẻ như tôi đã quá ngây thơ rồi.
Tôi tưởng mình đã lau rồi nhưng tóc không khô ngay được.
Rõ ràng là nước đã được đổ lên đó vì có dấu hiệu cho thấy bị ướt.
Mochizuki-kun đã nhận ra tôi đang bị bắt nạt, nên tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện đã xảy ra.
Khi chúng tôi nói chuyện, trái tim tôi bắt đầu dịu lại.
Đó là lúc tôi nhận ra chỉ cần có ai đó để trò chuyện thôi cũng khiến mình cảm thấy thỏa mái hơn rồi.
Tôi yêu cầu cậu ấy giữ bí mật về việc bắt nạt và cậu đã đồng ý.
Sẽ ổn thôi. Tôi không nói dối.
Cậu ấy sẽ giữ lời hứa mà.
Có lẽ từ kinh nghiệm làm diễn viên của mình, bằng cách nào đó tôi có thể biết được ai đó có đang nói dối hay không chỉ bằng cử chỉ của họ.
Mochizuki-kun không thể hiện hành vi điển hình của một người đang nói dối.
Người này sẽ không đi kể cho ai cả.
Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi tạm biệt Mochizuki-kun và về nhà.
Trong tuần tiếp theo, ba người kia tiếp tục bắt nạt tôi vào những ngày tôi đến trường, nhưng tôi vẫn chịu đựng được.
Tuy nhiên, một tuần sau, ba thủ phạm chính đã thôi học.
Tại sao?
Vì lý do gì?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Đầu tôi đầy ắp những câu hỏi.
Họ nói là vì chuyện gia đình nhưng thật lạ khi cả ba người bọn họ cùng lúc chuyển trường vì lý do đó.
Tôi tự hỏi liệu nhà trường đã phát hiện hành ra vi bắt nạt của họ và áp dụng hình phạt hay không nhưng những người xung quanh và giáo viên đều không nói gì về việc đó cả.
Lẽ nào.
Tôi nhanh chóng nhìn Mochizuki-kun.
Cậu ấy không hề ngạc nhiên trước sự chuyển trường đột ngột của ba học sinh kia và vẫn giữ nguyên vẻ mặt thường ngày.
“Quả nhiên”
Tôi tự hỏi liệu Mochizuki-kun đã làm gì?
Ngay sau khi kể cho cậu ấy nghe về vụ bắt nạt, ba thủ phạm chính đã phải chuyển đi.
Tất nhiên, là tôi chưa hề kể ai khác về chuyện này ngoài cậu ta cả.
Tiết chủ nhiệm kết thúc và giờ tan trường đến, tôi đã đến gặp cậu ấy và hỏi, rồi phát hiện ra quả đúng là cậu ấy có liên quan đến chuyện ba người kia thật.
Tôi không biết cụ thể cậu ấy đã làm gì.
Vì Mochizuki-kun không nói nên tôi cũng không hỏi.
Nhưng—
“Cảm ơn cậu”
Tôi cúi đầu thật thấp và cảm ơn cậu ấy.
Tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu hành vi bắt nạt?
Nó đau lắm chứ.
Chắc cậu ấy không biết điều đó.
Nhưng từ tận đáy lòng tôi rất vui vì cậu ấy đã cứu tôi khỏi nỗi đau đó, cứu tôi khỏi bị bắt nạt.
Mochizuki-kun bối rối khi tôi bất ngờ cảm ơn cậu ấy.
Và,
"Vì thế, điều này không thực sự là vì cậu hay bất cứ điều gì tương tự. Vấn đề là, tôi chỉ hành động vì bản thân mình. Không cần phải cảm ơn tôi nhiều thế đâu."
Đó là những gì cậu ấy đã nói.
Tôi ngay lập tức biết đó là một lời nói dối.
Tôi nhận ra rằng cậu ấy nói dối để khiến tôi không cảm thấy phải mắc nợ cậu ấy.
Ra vậy.
Người này là người sẽ nói dối vì lợi ích của người khác.
Cậu ấy là người sẽ nói dối để giúp đỡ và quan tâm đến người khác.
Là một người tốt bụng, sẽ hành động vì ai đó.
Khi phát hiện ra, tôi cảm thấy trái tim mình như bị thu hút.
Tôi rất vui và biết ơn vì cậu ấy đã cứu tôi khỏi bị bắt nạt.
Nhưng hơn thế nữa, tôi bị cuốn hút bởi lòng tốt của cậu ấy khi có thể nói dối vì ai đó.
Tôi muốn tìm hiểu về cậu, gắn bó và nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn nữa.
"Vậy chủ nhật tuần sau tớ sẽ tặng cậu một món quà để cảm ơn, chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé."
Tôi quyết định rủ cậu ấy đi mua sắm vào ngày mà tôi có thời gian rảnh.
Tất nhiên là tôi muốn cảm ơn, nhưng đồng thời tôi cũng muốn hẹn hò với cậu ấy.
Đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.
Tôi đã được mời đi chơi nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi chủ động mời một người khác giới đi chơi cùng mình.
Nhưng, tôi buộc phải có được sự đồng ý của họ trước.
_________________________________________
Ngay cả khi đang làm việc vào buổi tối, tâm trí tôi vẫn chỉ hướng đến Mochizuki-kun.
Liệu cậu ấy sẽ vui khi được tặng gì ta?
Tôi không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào với món quà mà tôi chọn.
Tôi tự hỏi ngay từ đầu cậu ấy nghĩ gì về tôi.
"Sao vậy Ruka-chan? Em có vẻ không được tập trung lắm."
Quản lý của tôi đã chỉ ra điều này trong giờ nghỉ.
“Có gì khiến em bận tâm à?”
Quản lý lo lắng hỏi tôi.
Những tâm tư của tôi, thứ mà tôi có thể che giấu ngay cả khi bị bắt nạt, lập tức bị lộ ra khi tôi nghĩ về Mochizuki-kun.
“E~to, chuyện đó, là về một người bạn cùng lớp.”
Tôi nói sau khi suy nghĩ kỹ.
Quản lý ngay lập tức để ý thái độ của tôi.
“Chỉ cần nói với chị, có thể sẽ khiến em nhẹ lòng hơn đó.”
“….Vâng”
Rồi, tôi đã kể về Mochizuki-kun.
Tất nhiên tôi sẽ không nói về việc bị bắt nạt hay cách cậu ấy đã giúp tôi giải quyết gì hết.
Nhưng tôi đã nói với chị ấy rằng bây giờ tôi cứ nghĩ mãi về Mochizuki-kun.
“Ruka-chan nè. Đây là yêu đó.”
“Y-Yêu…!”
“Ừm. Em thích cậu Mochizuki-kun đó rồi đấy.”
Yêu.
Tôi tưởng mình sẽ không bao giờ liên can đến nó.
Mặc dù từng đóng phim tình cảm nhưng tôi chưa bao giờ thực sự yêu ai.
Nhưng, khi quản lý chỉ ra cảm xúc lúc này của tôi là yêu.
Có điều gì đó trong tôi mách bảo đúng là như vậy.
“Nghe này? Ruka-chan. Khi yêu là phải chủ động.”
“Chủ động sao.”
“Phải bạo, bạo và bạo lên. Nếu là Ruka-chan thì, không có gã đàn ông nào có thể chịu nổi đâu”
“Nhưng em phải làm gì đây.”
“Đầu tiên là phải rủ cậu ta đi hẹn hò.”
“Nếu là cái đó thì, vâng. Em đã làm rồi.”
Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau đi mua sắm vào Chủ nhật.
Chuyện đó, Ừm. Là hẹn hò.
Không phải là tự mãn gì những tôi có thể nói là như vậy.
“Không hổ danh là Ruka-chan. Vậy tiếp theo và xông thẳng vào nhà cậu ta.”
“Nhà ư?”
“Ừ. Tụi em là bạn cùng lớp đúng chứ? Hãy đến nhà và mời cậu ấy đi học cùng.”
“Ể, nhưng chỉ vậy thì.”
Tôi lo rằng cậu ấy sẽ không để ý đến mình.
"Đừng sợ. Hãy tấn công đi em! Đàn ông rất yếu đuối trước những hành động táo bạo như vậy."
“E-Em hiểu rồi…”
Mặc dù bị áp lực bởi sự phấn khích của quản lý, tôi đã hứa với chị ấy rằng tôi sẽ đến trường với Mochizuki-kun vào ngày mai.
Tôi đã cảm thấy tốt hơn một chút sau khi nói chuyện với quản lý của mình về những gì đang nghĩ.
Nếu vậy, chắc những buổi ghi hình sau phải nhờ cậy chị ấy thêm rồi.
“Tình yêu, sao?”
Tôi siết chặt tay lại.
Dù trong lòng đã thỏa mái hơn, nhưng khuôn mặt của cậu ấy vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi.