Enjoy!
________________________________________________________________________________________
“Cậu có thường tới trung tâm trò chơi không?”
“Ờ. Cũng nhiều lần rồi. Tôi đã đến đây nhiều đến nổi không kể hết được.”
Tôi đã đến trung tâm trò chơi này nhiều lần vào những ngày nghỉ.
Hầu hết thời gian - hay đúng hơn là tôi luôn đến một mình, nhưng hôm nay thì khác.
Bởi vì hôm nay, tôi đến đây với một cô gái.
Đến trung tâm trò chơi với một cô gái đó.
Mỗi lần nhìn thấy một cặp đôi nào ở đây, tôi luôn tự nghĩ “Đừng có dẫn bạn gái theo chứ, thằng khốn!” nhưng chắc từ nay tôi sẽ tha thứ cho họ.
Xin lỗi vì đã tẩn vài tên bạn trai trước mặt bạn gái hắn trong game đối kháng.
Tôi cũng xin lỗi vì đã khiêu khích họ ngay cả khi đã bón cả rổ hành.
Từ nay về sau, tôi xin hứa sẽ chỉ hành người ta chứ không khiêu khích nữa.
“Cậu thường chơi gì thế?”
“Tôi đã chơi hầu hết mọi game ở đây, nhưng chắc đa phần là game âm nhạc và đối kháng.”
“Game đối kháng….. Mochizuki-kun cũng đánh với người khác như thế này à?”
Sumimura thực hiện một vài động tác như đấm bốc.
Dễ thương thật.
Iya, bình thường cô nàng là mỹ nhân lạnh lùng, vậy mà bây giờ lại đáng yêu như vậy. Đúng là hành vi cấm kị mà.
“Ờ, tôi thường xuyên đấu như vậy.”
Ở đó, tôi đã hủy diệt và chà đạp các cặp đôi.
“Có thú vị không?”
"Chắc chắn rồi. Cậu muốn thử không?"
“Chắc tớ sẽ thử một chút.”
Vì thế chúng tôi ngồi vào máy và nhét đồng xu 100 yên vào.
Đúng là không thể mạnh tay với người mới được nhể.
Cô ấy không thể làm gì cả và bị hạ gục.
Sau khi dạy cô nàng cách di chuyển, tôi để cô chiến đấu với npc ở chế độ chơi đơn.
“Cậu khá giỏi đó.”
“Vậy sao? Fufu, tớ rất vui.”
Mặc dù là đánh với npc, cô ấy đã dành chiến thắng suôn sẻ dù chỉ mới chơi.
Nếu thua, trò chơi sẽ kết thúc và bạn phải bỏ thêm tiền để chơi tiếp. Nhưng nếu thắng thì sẽ không cần thêm tiền và có thể tiếp tục chơi cho đến khi đánh bại boss cuối.
Lần đầu tiên tôi chơi, tôi suýt thua ở trận thứ hai nên đã tiếp tục.
Sumimura thực sự rất có tài đấy, cô nàng không chỉ chiến thắng ở trận thứ hai, mà cả trận thứ ba, thứ tư nữa.
Cuối cùng, nhỏ cũng đã đến được boss cuối, tuy thua ở round một nhưng cổ vẫn tiếp tục và dành chiến thắng. (1 trận 2 round)
Tiếp theo, bọn tôi thử chơi game âm nhạc.
“Trò này hay hơn game đối kháng nhiều.”
Tài năng của cô ấy cũng được thể hiện khi chơi game âm nhạc, cô nàng đã thành thạo sau khi thử vài lần, thậm chí cổ có thể chơi được cả những bài hát khó nhất.
Bọn tôi cũng thử một vài trò khác.
Chúng tôi bỏ qua trò tranh huy chương và chơi một số game khác.
“Tiếp theo tớ muốn thử cái đó.”
Thứ Sumimura đang chỉ vào là trò chơi gắp thú.
“Trò gắp thú hử.”
Thực ra, tôi không giỏi trò này cho lắm.
Tôi thường xuyên đến trung tâm trò chơi và khoe rằng đã chơi hầu hết mọi trò ít nhất một lần, nhưng có hai trò tôi vẫn chưa chơi.
Đó là buồng chụp ảnh và gắp thú.
Tôi chưa vào buồng chụp ảnh vì hơi dị khi làm vậy một mình.
Tôi đoán đây là điều mà các cặp đôi hoặc bạn bè thường cùng làm.
Tôi không thể vào buồng chụp ảnh một và cũng chả muốn làm điểu đó.
Lý do tôi không chơi trò chơi gắp thú là... chỉ đơn giản là do thành kiến thôi.
Về cơ bản là bạn sẽ không gắp được.
Và dù có lấy được thì chất lượng cũng tệ đến mức không xứng đáng với số tiền tôi bỏ ra.
Thành kiến vậy đó.
Thực tế, tôi không nghĩ nó sai.
Bạn thấy đó, đôi khi các Youtuber hay Streamer cũng đăng tải các video chơi gắp thú mà.
Đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chơi trò này cho đến tận bây giờ.
Chà, không phải là tôi ghét Sumimura đến mức sẽ từ chối nếu cô nàng muốn làm điều đó.
“Không được ư?”
“Được rồi, chơi nào. Nhưng tớ chưa bao giờ chơi trò này trước đây nên đừng kỳ vọng cao quá đấy.”
“Ừm, vậy cùng cố gắng nào.”
Tôi đi đến chiếc máy chứa thú nhồi bông từ một bộ anime nào đó và nhét một đồng xu vào.
Rồi, tôi cử động cần cẩu.
Dù tôi đã cố gắng nhiệt tình.
“Khó lấy thật ha.”
Tôi bắt đầu chơi cũng được một lúc rồi.
Đó thực sự là quãng thời gian khó khăn.
Nhấn nút để di chuyển cần cẩu.
Tôi di chuyển cần cẩu đến nơi mà tôi nghĩ mình có thể gắp được, rồi thả nó xuống.
Những vẫn chả tóm được.
Tôi đã gắp được một bé thú nhồi bông.
Tuy nhiên, khi chiếc cần cẩu tóm được bé thú nhồi bông lên đến một mức nhất định thì không hiểu sao nó lại rơi xuống.
“Mình nghĩ đã giữ được rồi mà? Sao lại rơi chứ?”
“Chắc tại lực tay nhỉ…”
Tôi không biết chi tiết quá do chỉ học từ các bình luận trên video Youtube, nhưng có vẻ việc điều khiển cái cần cẩu này cần sức mạnh từ cánh tay.
Đó là lý do tại sao dù có gắp được thì nó cũng sẽ tuột ra giữa chừng.
Không, tôi thực sự cũng chẳng biết nữa.
“Để tớ thử nhá.”
Sumimura là người tiếp theo thử trò này.
Cô ấy cũng gặp được một bé thú nhồi bông nhưng nó lại rơi ra giữa chừng.
Iya, bí rồi đây.
Có vẻ dù làm gì đi nữa cũng không thể lấy được.
Đành vậy.
Nghĩ ra vài chiến thuật chơi nào.
“Có lẽ là thay vì tóm lấy nó và di chuyển thật nhanh, tốt hơn hết là điểu chỉnh lực tay và di chuyển từ từ nhỉ.”
“Ể? Ý cậu là sao?”
“Để tôi thử một chút.”
Đi tới khung máy gắp thú và di chuyển tay, thay vì gắp và mang nó đi, tôi di chuyển bé thú nhồi bông bằng tay.
Nó chỉ di chuyển một chút, nhưng nếu thực hiện nhiều lần, chắc chắn sẽ được.
Di chuyển bé thú nhồi bông rồi cho nó vào lỗ.
“Tuyệt! Làm được rồi!”
Tôi lấy bé thú từ máy ra rồi đưa cho Sumimura.
“Quà tặng cậu.”
“Ể, được sao…?”
“Tất nhiên, đây là ý định ban đầu của tôi mà.”
“Nhưng, nay là ngày tớ….”
“Maa, chuyện là vậy đó. Đây nè.”
Tôi đưa bé thú nhồi bông cho Sumimura và ép cô nàng nhận nó.
“Tôi sẽ rất vui nếu cậu nhận đó.”
“…Vậy sao. Thế, tớ sẽ nhận.”
Sumimura sau đó ôm chặt bé thú nhồi bông.
“Fufu. Cảm ơn cậu.”