Tôi, một tên cô độc, đã cứu bạn cùng lớp của mình, một nữ diễn viên nổi tiếng khỏi bị bắt nạt. Đáng tiếc tôi lại không phải là một tên đẹp mã với nụ cười tỏa nắng. Nhưng không hiểu sao, sau khi được cứu thì cô ấy lại bám theo tôi mỗi ngày.

chương 04

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Enjoy!

________________________________________________________________________________________

Thời gian trôi qua và hôm nay đã là Chủ nhật, ngày cuối tuần.

Cũng là ngày tôi đi mua sắm cùng Sumimura.

Tôi đã hẹn gặp cổ tại ga.

Rồi từ đó hướng đến trung tâm mua sắm.

Nó cách chỗ tôi vài trạm ga, nhưng mọi người ở đây ít nhiều cũng đã ghé qua nơi đó một hai lần.

Tất nhiên, tôi cũng đã từng đến đó.

Hầu hết là một mình.

Đôi khi là với gia đình.

Tôi chưa bao giờ đến đó với bạn bè cả.

Vì thế đây cũng có thể coi là lần đầu của tôi.

Đi mua sắm cùng một người bạn.

“Yo, Sumimura.”

Sumimura đã đến điểm hẹn.

Cô nàng đeo kính và đội thêm mũ để không ai nhận ra cổ.

Bởi vì nhỏ là người nổi tiếng mà.

Và cũng là một trong những người nổi tiếng nhất Nhật Bản hiện nay.

Nếu cô nàng để lộ mặt mình khi đi ra ngoài, Sumimura Ruka sẽ gây ra một vụ náo động mất.

Chà, tôi đoán đó là lý do mà cổ cải trang.

“Chào buổi sáng, Mochizuki-kun.”

“E-to, cậu đợi lâu chưa.”

“Đừng lo, mình vừa mới đến thôi”

Nói xong, Sumimura cười và nói, “Hehe.”

“Tớ luôn muốn thử điều này.”

Nhưng, bình thường thì giới tính phải đổi ngược lại cơ.

Nếu Sumimura hài lòng thì cũng ổn thôi.

Aa, mình phải nói một chuyện nữa.

“Trang phục đó hợp với cậu đấy.”

Trước hết thì phải khen trang phục của Sumimura đã.

Bạn biết đấy, có một luật bất thành văn là đàn ông nên khen trang phục của phụ nữ phải không?

Bất kể cho nó hợp với cổ hay không, vẫn có quy tắc bắt buộc phải nói vậy, đúng chứ?

Tôi cũng chả biết có đúng không vì tôi học nó từ anime.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi chơi với một cô gái nên tôi không biết liệu đó có phải là điều nên làm không nữa.

Chà, bất kể quy tắc đó có đúng hay không, tôi vẫn sẽ khen ngợi Sumimura ngay cả khi không có nó.

Thực sự thì bộ đồ cô nàng đang mặc thực sự rất hợp với cổ.

Tôi có cảm giác như Sumimura có thể mặc được bất kỳ bộ trang phục nào.

Đúng như mong đợi, nhỏ có đủ tố chất để trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng.

“Ara, cảm ơn cậu. Mochizuki-kun cũng có thể khen kiểu đó nhỉ.”

"Tất nhiên rồi"

Tôi tiếp tục nhìn cô ấy mỉm cười.

“Lúc này trông cậu dễ thương thật.”

“Ể-Ểe. Cảm ơn cậu.”

"Ý tôi là, nó có cảm giác khá mới mẻ và khác biệt so với đồng phục học sinh. Tôi muốn nhìn nó thường xuyên hơn."

Nhân tiện thì, khi nào mới nên ngừng lại nhở.

Tôi hầu như không có kinh nghiệm khen ngợi người khác nên không biết.

Đặc biệt là việc khen phụ nữ thì tôi lại càng chưa có kinh nghiệm nên cũng mù tịt luôn.

Maa, tôi chắc hẳn cô nàng đã quen với việc được nghe đi nghe lại những lời như vậy rồi.

Đó là những gì tôi nghĩ.

“C-Cảm ơn cậu….. Th-Thế là đủ rồi….”

Mặt Sumimura xấu hổ và đỏ bừng cả mặt.

Tôi nghĩ phản ứng ban đầu này của cô ấy cũng dễ thương.

Chúng tôi bắt chuyến tàu và đi đến trung tâm mua sắm.

Hôm nay tôi sẽ đi mua sắm ở đây cùng bạn.

Cô nàng bảo rằng sẽ tặng tôi một món quà để cảm ơn về chuyện cứu cô ấy khỏi việc bị bắt nạt.

Tôi cũng không biết cổ sẽ mua gì.

Chà, sẽ thật thô lỗ nếu đào sâu vào những vấn đề như vậy.

Tôi sẽ để cho Sumimura tự quyết vậy.

“Thế, cậu định mua đồ ở đâu.”

Trung tâm mua sắm này khá lớn.

Tôi không biết con số chính xác nhưng nghe nói có tới gần 200 cửa hàng.

Nhà hàng, tiệm trang sức, tạp hóa, cửa hàng thời trang, v.v.

Có nhiều loại cửa hàng khác nhau.

Bạn có thể mua hầu hết mọi thứ ở đây.

“Về chuyện đó thì, ta để sau được không?”

Để sau, ý là chuyện mua quà cho tôi bị gác lại á.

“Được thôi.”

Tôi cũng chả quan tâm đến thứ tự khi đi mua sắm cho lắm.

Ngoài ra, nếu để sự kiện chính lại sau cùng.

Tôi sẽ càng thêm mong đợi nó.

“Có thứ gì khác mà cậu muốn mua sao?”

“Ừm. Cũng đã cất công đến đây rồi, nên tớ cũng muốn đi chơi một chút.”

Bắt đầu từ đó, Sumimura chỉ về một hướng.

Phía cô nàng chỉ vào là trung tâm trò chơi.

“Huh. Trung tâm trò chơi sao. Được thôi, tôi sẽ là đối thủ của cậu.”

Tôi cũng là một nam sinh trung học bình thường.

Đến trung tâm trò chơi với tôi là chuyện như cơm bữa.

Tôi đã chơi hầu hết các trò chơi ở đây rồi.

Từ zombie, đua xe, game âm nhạc, game chiến đấu, trò chơi huy chương. Bất cứ cái gì cũng được, đến đi.

Truyện Chữ Hay