Tôi, một quý tộc ở biên giới đã kết hôn với nữ phản diện có năng lực tuyệt vời.

chap 25: quán cà phê-điểm hẹn hò lí tưởng cho các cặp đôi trong thị trấn vương đô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans/Edit: hhhhhk

--------------------------------

“Hãy tới thị trấn Vương đô đi, em sẽ dẫn ngài đi tham quan một vòng.”

Alicia mạnh dạn đứng trước mặt tôi trong khi tôi đang vật lộn với đống bài tập và nhâm nhi tách cà phê trong phòng khách.

Đó là ngày nghỉ đầu tiên của chúng tôi kể từ khi bắt đầu cuộc sống học đường thảnh thơi mà vẫn để mắt tới hành tung của kẻ giả mạo.

“Trong lúc đó, hãy mua một số hạt giống để trồng cho vườn rau của chúng ta.”

“Đây là một buổi hẹn hò à?”

“Phải, là vậy đấy.”

Cô gật đầu lia lịa với tư thế táo bạo, khác xa với vẻ e dè khi mới đến lãnh thổ nhà Brave.

Tôi thực sự rất mong chờ vì buổi hẹn hò của chúng tôi không phải chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, mà chính việc vặt mà Alicia muốn làm mới như vậy.

Vành tai cô hơi ửng hồng, có thể là do mất nhiều dũng khí để nói, dễ thương ghê. Chính điều đó đã biến cô thành hình mẫu lí tưởng của người vợ với sự kết hợp của lòng dũng cảm và sự dễ thương.

Chúng tôi đến thị trấn Vương đô vào sáng sớm.

“Khu phố này đông đúc quá nhỉ?”

“Chà, tháng sau là bắt đầu nghỉ hè rồi, phải tận hưởng dần thôi.”

“Phải ha.”

Vừa đi dạo trên con phố nhộn nhịp của vương đô, vừa trò chuyện vui vẻ với Alicia, tôi chợt nhận ra đã ba tháng trôi qua kể từ ngày mình nhập học.

Chuẩn bị đến hè rồi.

Kì nghỉ hè bắt đầu vào đầu tháng 8 và chúng tôi quyết định sẽ quay trở lại lãnh thổ nhà Brave, đồng nghĩa với việc cả hai không dành quá nhiều thời gian ở vương đô.

Thế giới của trò Otome này lấy cảm hứng từ phong cách châu Âu thời trung cổ, nhưng ở vương đô, người dân lại dùng một loại lịch riêng do các hiền triết gia thời xưa tạo ra.

Một năm kéo dài từ tháng 1 đến tháng 12, một tuần gồm bảy ngày từ thứ hai đến chủ nhật, với một hệ thống lịch hoàn chỉnh.

Dù sao thì những hiền triết gia cổ đại cũng chính là những nhà phát triển trò chơi mà.

Họ đã tạo ra một hệ thống thú vị, nơi các sự kiện trong thị trấn thay đổi tùy theo ngày. Điều này ảnh hưởng đáng kể đến việc mở ra các tình tiết quan trọng trong cốt truyện. Có thể thấy, để mang tới trải nghiệm phong phú hơn, các nhà phát triển đã không ngại phá vỡ một phần thế giới quan của trò chơi.

Thật buồn cười khi những quý tộc cấp cao có thể tự do đi lại trong vương đô mà không cần cải trang, như thể điều đó là hoàn toàn bình thường. Nhưng nhà của nữ chính cũng nằm trong thị trấn Vương đô nên việc có ai đó “tình cờ” gặp nhau cũng không quá lạ lùng.

Cứ tưởng tượng việc các quý tộc va vào nhau ở nơi này cũng làm tôi buồn cười.

Thú vị là, nếu bạn đến đây vào thứ sáu ngày 13, bạn sẽ gặp một người bí ẩn đeo mặt nạ Jason, dẫn đến một cuộc chạm trán đầy hiểm nguy. Nếu vượt qua thử thách này thì độ hảo cảm sẽ tăng đáng kể, kèm theo là một hình minh họa đặc biệt.

“Ragna, em đã tìm thấy quán ăn ngài để ý lần trước rồi nè. Trên đường về ta ghé qua một chút được không?”

“Thật sao?”

“Vâng, hôm nay em sẽ dẫn ngài đi tham quan mà. Chỗ này có thể đông đúc hơn so với lãnh thổ nhà Brave, nhưng đừng quá lo lắng nhé.”

“Không sao đâu. Khi bọn ta bị tấn công vào nửa đêm, nơi đó đông đến mức ta không còn phân biệt được những người xung quanh là đồng minh, kẻ thù hay xác chết nữa.”

So với điều đó thì đám đông giữa ban ngày chẳng là gì cả.

Mọi người thường thờ ơ khi ở chốn đông người, nhưng đây lại là một cơ hội tốt để phát hiện những kẻ mang tâm địa xấu hay kẻ thù. Nói cách khác, nơi này có thể an toàn hơn học viện đấy.

“Ồ, phải ha.”

Cô gạt câu trả lời của tôi đi, như thể không quan tâm.

Dường như cô đã miễn nhiễm với những trò đùa nhạt nhẽo của nhà Brave rồi.

Khi tôi vẫn còn đang choáng váng vì bất ngờ, Alicia chợt liếc về phía tôi.

“Đừng nói với ai khác như vậy nhé.”

Nỗ lực tạo ra một trò đùa, và đây là điều tôi nhận được.

Dù tôi không hiểu nửa phần trong câu nói của cô, nhưng tôi lại cảm thấy mình đang được an ủi thì phải.

Gâu gâu.[note60138]

“Nếu ta đi thẳng vào con hẻm này sẽ thấy một quán cà phê rất ngon. Chúng ta ăn trưa và tham quan xung quanh ở đó nhé?”

“Ồ?”

Nghe thú vị đấy.

Vì học viện không có thức uống như là cà phê, nên tôi đang loay hoay không biết phải làm gì nếu hết cà phê. Tôi nghĩ xung quanh thị trấn thể nào cũng có vài cửa hàng có bán, nhưng không ngờ Alicia đã tìm thấy trước rồi.

Tôi cảm thấy quá tải.

“Alicia, em tìm thấy nơi này ở đâu vậy?”

“Một người bạn đã cho em biết.”

S-sao cơ…!?

Tình cảnh của Alicia và tôi là một vấn đề nhức nhối đối với những học viên trẻ như chúng tôi.

Tôi nghĩ rằng làm một người hướng nội cũng không sao, miễn là mình có tham gia lớp học, thi đậu và tốt nghiệp là được, còn những thứ người khác nghĩ về mình không quá quan trọng. Nhưng giờ đây, cô đã kết bạn được rồi.

Tôi không ghen tị, mà cảm thấy tự hào.

Nhưng vẫn phải kiểm tra xem người bạn này là người như thế nào đã, chỉ để đề phòng thôi.

“Trong giờ nghỉ trưa, em đang ngồi nhâm nhi tách cà phê trong thư viện và học bài thì có người tới bắt chuyện. Hóa ra cậu ấy cũng than thở về việc học viện không có cà phê, thế là cả hai đã trở thành bạn của nhau.”

“Hể.”

Thật bất ngờ khi tìm được một người bạn có cùng sở thích, theo nhiều cách nghĩ khác nhau.

Khi Alicia được hỏi có thích cà phê không, cô đã trả lời nó ngon đến bất ngờ. Cứ thế, họ đã trở thành bạn bè, và Alicia được giới thiệu đến một quán cà phê được nhiều người ghé qua trong thị trấn Vương đô.

“Cà phê như một món quà của thượng đế vậy.”

“Em cũng không thể bắt đầu một ngày mới mà thiếu cà phê được.”

Vậy là cô cũng trở thành người nghiện cà phê rồi nhỉ.

“Nhân tiện thì, cô ấy là con gái nên đừng quá lo lắng nhé.”

“Ta không lo lắng. Thực tế là ngược lại cơ.”

Chúng tôi cứ trêu chọc nhau bằng những lời nói, rồi bật cười thành tiếng.

Đúng là một khoảnh khắc yên bình.

“Đây rồi.”

Chúng tôi rời khỏi đường chính và rẽ vào một con hẻm theo sự chỉ đường của Alicia.

Đó là một ngôi nhà ba tầng với tầng một là quán cà phê, còn các tầng phía trên là không gian sinh hoạt của họ.

Tôi đọc biển cửa hàng.

“Ừm… Nơi thưởng thức đặc sản cà phê, Ocean…?”

Ồ.

Hả?

“Oa, trước đây em không để ý nhưng thực sự có rất nhiều loại cà phê phải không? Có chuyện gì à, Ragna? Đừng đứng ngẩn tò te nữa; vào trong thôi.”

Truyện Chữ Hay