Trans/Edit: hhhhhk
--------------------------------
“Ragna Vel Brave.”
Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào giám khảo vẫn còn choáng váng, có một giọng nói vang lên phía sau lưng tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy một người đàn ông lớn tuổi đang đứng ở lối vào phòng thể dục.
Tóc của ông ấy được uốn màu nâu xám, nhưng hoàn toàn không có độ bóng, đôi mắt sắc lẻm như diều hâu và bộ râu dài đến ngang ngực.
Ông còn khoác lên mình một chiếc áo choàng đầy uy nghi, hơi phai màu nhưng đã được trang trí tinh xảo khiến tôi nhận ra ngay lập tức.
Tên ông ấy là Vorsea Gran Cascade, hiệu trưởng của học viện Aether, và là một trong số ít người mang danh hiệu hiền nhân.
“Có tiếng ồn phát ra từ đây. Có phải là do cậu gây ra không?”
“Vâng, là em,”
Ở vương quốc này, tên đệm “Gran” là thuộc dòng dõi công tước.
Nhà Cascade là một trong ba gia đình công tước ở Aetherdam.
Và Vorsea là một nhân vật tôi nhớ rất rõ trong trò chơi, người được miêu tả là có khả năng tuyên bố rằng tất cả học viên theo học tại học viện do ông thành lập, dù là quý tộc hay thường dân, đều có quyền bình đẳng như những học trò của hiền triết.
Dù sao thì trò chơi này cũng là tình yêu giữa quý tộc và thường dân mà.
Trong học viện cũng có người âm thầm giúp đỡ nhân vật chính, người gặp rào cản khó khăn về địa vị xã hội.
Vậy thì tại sao lại phải chia thành hai lớp trong học viện? Thật mâu thuẫn.
Chà, hẳn là những ý muốn đầy phức tạp của giới quý tộc vương đô, và một lớp học riêng có lẽ khá quan trọng với họ.
“Hừm,”
Nhìn mục tiêu đen ngòm và vỡ vụn như cát, bức tường bị thủng một lỗ lớn, người giám khảo hơi chảy nước mắt và thanh kiếm được gia cố bằng sắt, Vorsea đưa ra một ánh nhìn thoáng qua, nhưng đủ nhìn thấu mọi thứ.
“Đã đậu.”
“Cảm ơn thầy.”
Tôi rất biết ơn hiệu trưởng.
Vorsea là người đứng về phe nhân vật chính khi ông không đồng ý sự phân biệt đối xử.
Thật tốt khi ông ấy có thể nhìn nhận khả năng của tôi mà không có thành kiến, dù tôi là người nhà Brave.
“Ta có một câu hỏi cho cậu.”
“Là gì vậy ạ?”
“Cậu có thể sử dụng loại phép nào?”
“Tất cả.”
Sống trong một cường quốc về ma thuật, tôi có thể sử dụng mọi nguyên tố cơ bản như lửa, nước, gió và nước, và cả các nguyên tố phụ như băng và sét, thậm chí cả những nguyên tố đối lập nhau như ánh sáng và bóng tối, phép thiện lành và tà đạo. Nếu có cơ hội học chúng, tôi có thể sử dụng nó.
“Cậu giỏi loại nào nhất?”
“Kết giới. Đó cũng là lí do em thành thạo mọi thứ.”
Tôi cần phải như vậy, vì bất cứ thứ gì.
Để sống như một người nhà Brave, để chấp nhận số phận, tôi không thể thiếu dù chỉ một thứ.
Sau khi lắng nghe câu trả lời thành thật của tôi, Vorsea vuốt nhẹ bộ râu của mình, suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Vậy thì cậu không cần phải làm bài kiểm tra học thuật nữa.”
“Điều đó có ổn không ạ?”
“Nếu lời cậu nói là sự thật, cậu không thể bị đánh giá theo tiêu chuẩn của những kẻ ngốc.”
Phải chăng ông ấy đang nói đến ông giám khảo đang trợn ngược mắt kia, những kẻ ngốc chỉ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, hay những kẻ tham nhũng đang thoải mái ngồi trên quyền lực của mình?
Lời nói của Vorsea dường như mang nhiều hàm ý.
“Đối với huyết thống của cậu, dường như không có quá nhiều sự khác biệt giữa lớp phổ thông và lớp đặc biệt.”
“Dạ?”
“Cậu có muốn theo học lớp đặc biệt không?”
Tôi hoàn toàn không muốn.
Ngay cả khi không khắc nghiệt như bài kiểm tra của giáo khảo, thì nhà Brave vẫn là mục tiêu của sự phân biệt đối xử, như những sát thủ của vương đô.
Học lớp phổ thông sẽ mang lại ít rắc rối hơn cho tôi, thực sự tôi chỉ muốn hòa nhập môi trường với tư cách là một học viên và tận hưởng một cuộc sống học đường như bao người khác.
Lẽ ra, tôi đã cúi đầu và cầu xin ông ấy, nhưng hiện tại, tôi không thể nói như vậy được.
“Có người em cần phải bảo vệ.”
Người hôn thê bị số phận đưa đẩy của tôi.
“Năm nay học viện sẽ náo nhiệt lắm đây. Nhiều định mệnh sẽ giao nhau, khiến mọi thứ trở nên phức tạp và thậm chí có thể đi chệch hướng.”
Vorsea nói trước khi hỏi lại tôi,
“Dẫu vậy, cậu có muốn bước chân vào lớp đặc biệt không?”
“Em không có ý định chạy trốn.”
“Tốt lắm.”
Vorsea nhìn thẳng vào mắt tôi và nhẹ giọng tuyên bố,
“Với tư cách là hiệu trưởng, ta cho phép cậu vào lớp đặc biệt.”
“Nhưng, thưa Hiệu trưởng!”
Vị giám khảo đã hoàn toàn tỉnh lại và hốt hoảng khi nghe thấy những lời của Vorsea.
“Hắn ta xuất thân từ một vùng đất bỏ hoang! Và hôn thê của hắn còn là một cựu công tước, người đã gây ra một vụ việc khủng khiếp!! Chỉ tính đến việc cho hắn nhập học, chứ đừng nói đến chuyện học chung với quý tộc, chắc chắn sẽ làm đảo lộn sự yên bình của học viện!”
“Ngu xuẩn!!”
Tiếng hét của Vorsea vang vọng khắp căn phòng và bộc phát ra lượng mana dồi dào như thác nước chảy xối xả.
“Hiii!”
Giám khảo mặt tái mét và run rẩy trước áp lực kinh hoàng, và nghe thấy,
“Ngươi nghĩ mình là ai trong khuôn viên học viện này? Nếu là một quý tộc, hãy cút xéo khỏi đây đi.”
“...Tôi là một giáo viên…”
Vừa nói, giám khảo vừa cúi gằm mặt xuống đất, mồ hôi chảy đầy trên mặt ông ta dưới áp lực của thầy hiệu trưởng.
“Vậy thì hãy hành xử như một giáo viên đi. Nếu ngươi cho rằng có vấn đề phát sinh, thì hãy ngăn chặn và đảm bảo chúng không xảy ra lần nào nữa.”
“V-vâng, tôi xin lỗi…”
“Xong việc rồi thì hãy sửa bức tường đó ngay đi.”
“Vâng…”
Giám khảo rời khỏi nhà thể dục ngay lập tức, như thể đang chạy trốn vậy.
Nhìn theo bóng lưng của ông ta, tôi cúi đầu trước Vorsea một lần nữa.
“Cảm ơn thầy.”
“Dưới danh nghĩa của một hiền nhân, ta không chấp nhận sự phân biệt đối xử giữa địa vị của các học viên, nhưng ta sẽ không dính líu đến những vấn đề gây ra bởi nhiều yếu tố. Bị ghét bỏ do những hiểu lầm về hành vi của mình là trách nhiệm của chính người đó.”
Những gì ông ấy nói nghe có vẻ phức tạp, nhưng cơ bản thì nó có nghĩa là nếu bạn bị kì thị vì bản tính của mình, thì bạn phải tự sửa nó.
Tuy nhiên, câu nói này có thể khiến nhiều người khó hiểu chăng?
Sao không làm cho nó đơn giản hơn?
Kiểu như, hãy hành xử và để tâm đến cảm xúc của người khác?
“Em hiểu rồi. Trong lãnh thổ nhà Brave, những kẻ quá ngạo mạn về quyền lực của mình sẽ chết tức tưởi… Nhưng em sẽ không nương tay khi cảm thấy cần phải đấu tranh.”
Đó là chân lí của một “Brave”.
“...Cứ làm những gì cậu muốn.”
Sau đó, Vorsea cũng rời khỏi nhà thi đấu.
Phải chăng ông muốn nói rằng khi mọi thứ đạt đến giới hạn thì ta được phép hành động?
Chà, tôi không có ý định gây rối đâu. Mọi thứ đều ổn nếu tôi có thể tận hưởng cuộc sống học đường đầy vui vẻ với Alicia.
“Ragna Vel Brave, ta quên mất một điều.”
Hiệu trưởng vội quay đầu lại.
Tôi đã từng nghĩ ông ấy rời đi thật lạnh lùng.
“Dù ta đã cho phép cậu sử dụng ngôi nhà đó như một trường hợp đặc biệt, nhưng xét theo hoàn cảnh hiện tại, các cô cậu vẫn còn là học sinh. Hãy giữ mối quan hệ của mình một cách lành mạnh.”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
Ông ấy nói những lời đó với ánh mắt sắc lẻm và giọng điệu có phần chua chát.
Đã hiểu, thưa hiệu trưởng.
Em không có ý định trở thành một con mãnh thú nhà Brave đâu.