Trans/Edit: hhhhhk
--------------------------------
Ngày hôm đó, tôi được thông báo rằng phải làm một bài kiểm tra kĩ năng trước khi vào lớp đặc biệt, nên tôi đã giao lại việc trong phòng của mình cho Alicia và đi đến địa điểm được gọi.
Đó là một trại huấn luyện nằm trong khuôn viên của lớp đặc biệt.
Nếu mô tả nó theo thuật ngữ hiện đại, nó có được gọi là phòng thể dục không?
À, thực ra có một biển hiệu ghi phòng thể dục ở đây nên không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Ngoài việc huấn luyện dùng phép, dường như nơi này còn được sử dụng cho các lớp thiên về thể chất như kiếm thuật, với một số lượng lớn kiếm gỗ và cột mục tiêu được xếp ở một góc trong nhà.
“Có vẻ không phải là một bài kiểm tra viết rồi.”
Tôi được yêu cầu mặc bộ đồ thể thao do trường quy định, nên tôi đã bước vào phòng thể dục với một bộ đồ màu xanh lá của năm nhất.
Tại sao lại có đồng phục thể thao ở dị giới!?
Chà, tôi không mấy ngạc nhiên nữa.
Đây là vương đô hoàng gia và là sân khấu chính của trò chơi này, học viện Aether.
Nó là một địa điểm kì lạ, nơi những điều hợp lí và vô lí xảy ra.
Những cái tên của chúng tôi thậm chí còn không xuất hiện trong phần ghi danh, mà chỉ đơn thuần là những vai phụ trong vở kịch lãng mạn của các nhân vật chính.
Tuy nhiên, tôi muốn thấy Alicia trong bộ đồ thể thao.
Làm tốt lắm, những nhà phát triển game.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy cô mặc chúng nhưng thực sự tôi rất mong chờ điều đó xảy ra vì nó là một chiếc váy được thiết kế để tăng độ dễ thương mà các cô gái mong muốn cùng với đôi chân trần hoàn toàn được phô ra.
Tôi không quan tâm đến những anh chàng đẹp mã trong bộ đồng phục, không bao giờ!
“Cậu là Ragna Vel Brave à?”
“Phải, là em đây.”
“Một quý tộc ở vùng đất hoang mà dám để giáo viên lớp đặc biệt phải đợi, cũng to gan đấy.”
“Em xin lỗi, vì đây là lần đầu tiên đến học viện nên em đã bị lạc.”
Trong phòng tập có một giáo viên với thái độ khá gắt gỏng.
Tôi đã chán ngấy cụm từ “quý tộc của bãi đất hoang” rồi.
Đó là chuyện thường tình ở vương đô nên tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa.
“Chậc, sao ta phải làm giáo khảo cho việc này nhỉ…”
Dù có thính giác nhạy bén, nhưng nó cũng không cần thiết trong trường hợp này vì rõ ràng ông giáo viên đằng kia đang lớn tiếng phàn nàn.
Đúng như dự đoán, khởi đầu khó khăn ghê.
Tôi rất tự tin nếu đây là một bài kiểm tra công bằng, nhưng dù có cố gắng đến đâu thì việc nhận một định kiến bất lợi sẽ khiến cho mọi thứ khó khăn hơn rất nhiều.
Đó là cảm giác của tôi lúc này.
Nói gì thì nói, dù sao cũng lâm vào tình thế bất lợi rồi, tôi nghĩ mình có thể bung hết sức.
“Em nghe thấy rồi đó. Sao ta không giải quyết chuyện này nhanh chóng nhỉ?”
“Chậc.”
Lại là âm thanh tặc lưỡi đó.
Nếu muốn xử lí nhanh gọn, ông có thể bắt đầu ngay mà.
“Trước tiên, ta sẽ làm một bài kiểm tra phép thuật cơ bản.”
Ông thầy giám khảo cầm một cuốn sổ trên tay, dùng bút chỉ vào mục tiêu để thi triển phép thuật trông giống như một tảng đá nguyên khối màu đen.
“Đánh vào nó với sức mạnh tối đa của cậu.”
“Có cần phải dùng một loại phép cụ thể nào không?”
“Chậc, đừng hỏi lại. Không cần gì cả, cứ làm đi.”
Chỉ cần làm theo yêu cầu đó là được, nên tôi quyết định sẽ ra tay.
“Được thôi.”
Vừa trả lời, tôi vừa thản nhiên đấm vào không khí trước mặt mình.
Đùng!
Ngay khi tôi làm vậy, một rung chấn làm rung chuyển cả phòng tập, và mục tiêu ma thuật cách đó khoảng mười mét cũng bị nổ tung thành từng mảnh.
Chấn động không dừng lại ở đó, nó tiếp tục xuyên qua phía sau, đục tung một lỗ lớn trên bức tường đá kiên cố của phòng tập.
Từ khi đấm vào Onyx, lâu lắm tôi mới dùng hết sức thế này.
“Được chưa thầy? Em đã vượt qua chưa?”
“...Hả? Cái gì?”
Lúc tôi quay lại, ông giám khảo đang đứng chết lặng với bộ quần áo cũng bị xé nát vì áp lực.
“Có phải chưa đạt không ạ? Rõ ràng là cục đá đó không đủ bền để đo được toàn bộ sức mạnh của em phải không?”
“Không sao đâu. Chúng ta xong rồi.”
Ha, thật buồn cười.
Tôi đang cảm thấy sảng khoái.
Tôi đã quen với việc bị phân biệt đối xử nhưng điều đó vẫn làm tôi khó chịu.
Phải kìm lực lại nếu không muốn bị đuổi học, nhưng tôi đoán việc vượt qua giới hạn của mình cũng không có vấn đề gì, phải không?
Đây chỉ là một bài kiểm tra, và tôi đã làm theo những chỉ dẫn.
Cụ thể, tôi đã tạo ra một kết giới mỏng trước mặt vào đấm thẳng vào nó, khiến nó bay về phía vật thể với tốc độ nhanh hơn cả âm thanh.
Tôi đã học mọi thứ cơ bản về phép thuật và có thể sử dụng nó với sức mạnh trong các trận chiến, nhưng kết giới lại là sở trường của tôi nên tôi đã làm như vậy.
À, dĩ nhiên là không có phép thuật bí truyền nào trong nhà Brave cả.
Người cha quá cố của tôi chuyên về ma thuật tăng cường thể chất, còn hai người anh của tôi thì chuyên về phép chữa lành và kiên cường, thứ có thể vô hiệu hóa hiệu quả phép thuật của đối thủ.
Mỗi người chúng tôi giỏi một thứ.
Và chúng tôi chủ yếu sử dụng loại phép thuật cơ bản, không có thuộc tính.
“Vậy thưa thầy, em đã đậu chưa?”
“...Vẫn còn nhiều thứ phải kiểm tra lắm.”
Nhìn thầy như nuốt phải một con sâu đắng, có lẽ là không muốn cho tôi qua. Tôi cá rằng nhà Công tước đã đứng sau vụ này.
“Hãy đến với phần tiếp theo. Thầy muốn kết thúc nhanh chóng phải không thầy?”
“Tiếp theo là kiểm tra về kiếm thuật.”
“Kiếm thuật ở một đất nước nổi tiếng về phép thuật à…”
“Phải. Nếu cậu nhìn vào chiếc cọc ở bên cạnh, cậu sẽ hiểu. Dù phép thuật có tuyệt vời đến đâu thì nó cũng vô nghĩa nếu ta không có một cơ thể khỏe mạnh. Học viện đã tích hợp môn học này vào để rèn luyện thể chất cho học viên. Những người thông thái là bậc thầy về phép thuật, nhưng họ cũng rất tinh thông về kiếm thuật.”
Ắt hẳn giám khảo nghĩ rằng tôi không thể sử dụng kiếm[note58814] nên nhìn ông hồ hởi như cá gặp nước và bắt đầu giải thích.
Nhưng chẳng phải nhân vật chính vào lớp đặc biệt cũng không thành thạo kiếm sao?
Ý định ngăn tôi vào lớp đặc biệt đã quá rõ ràng.
“Nếu cậu có thể đánh bại ta, cậu sẽ đậu.”
“Hả?”
“Thành thạo cả hai lĩnh vực là một sự tinh túy của quý tộc. Bọn ta không thể cho phép một người bỏ bê một trong hai vào lớp đặc biệt được.”
Dù ông ta rất tự tin hay đang coi thường tôi, giám khảo vẫn khoe khoang khi cầm một thanh kiếm gỗ.
Giám khảo làm tôi khá ngạc nhiên.
Ông ta không biết tại sao vùng đất hoang được gọi là vùng đất hoang sao?
Bạo loạn quái vật và chiến tranh là những thứ thường xuyên xảy ra.
Đó là lí do mọi người gọi nơi đó là bãi đất hoang.
Việc không biết gì về sự vực dậy của nhà Brave ở đó có nghĩa là ông ta hoặc là một giáo viên mới vào nghề, hoặc là một kẻ ngốc chỉ biết tin vào những tin đồn thất thiệt.
“Vậy, em chỉ cần đánh bại thầy thôi à?”
“Hừm, phải. Nhưng việc sử dụng phép thuật là bị cấm.”
“Đã hiểu.”
Nói xong, tôi liền thủ thế với thanh kiếm gỗ trong tay mình.
“Nếu ta thắng cậu, cậu sẽ trượt. Vì mong muốn của cậu, muốn vào lớp đặc biệt nên ta sẽ dùng hết sức.”
“Được, hãy mang quyết tâm đó đến đây bất cứ khi nào thầy sẵn sàng.”
“Cậu!”
Sau khi trả lời ngắn gọn, giám khảo lao tới với một đường gân nổi trên trán.
Ông ta nhảy từ trên xuống dưới.
"Có lẽ ông ta có cơ sở nào đó để củng cố cho sự tự tin bí ẩn của mình, vì cách tiếp cận của ông ta khá nhanh."
Tuy nhiên, chuyển động lại quá đơn giản và vụng về, kiếm pháp này chưa từng được sử dụng trong những trận thực chiến sinh tử.
“Ha! Cái-!?”
Tôi dễ dàng né được và đánh trúng gần thái dương khiến ông ta trợn trắng mắt và ngất đi.
“Quá yếu.”
Khi tôi lấy thanh kiếm gỗ của giám khảo và bẻ gãy nó, tôi thấy bên trong nó được gia cố bằng sắt.
Đúng như tôi nghĩ.
Thanh kiếm của tôi đã gãy khi tôi đánh anh ta, và nếu tôi chiến đấu một cách trực diện thì chắc chắn tôi đã thất bại.
Họ sẽ nói những điều này sau khi thanh kiếm của tôi bị gãy: “Cậu không có vũ khí nên bạn thất bại.”
Thực sự dự đoán của Alicia đã đúng khi họ sẽ tìm mọi cách để khiến tôi bị đuổi học.