Tôi, một quý tộc ở biên giới đã kết hôn với nữ phản diện có năng lực tuyệt vời.

chap 17: đã đến vương đô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans/Edit: hhhhhk

--------------------------------

Chúng tôi đã đến vương đô Aether sau khi đi tàu hỏa từ lãnh thổ lân cận của nhà Brave, nơi hiếm khi xuất hiện trong cốt truyện.

Tạm biệt Sabas ở ga tàu, tôi chợt có cảm giác cô đơn lạ thường.

Dù sao thì ông ta cũng đã phụng sự nhà Brave cả một đời kể từ khi tôi sinh ra và khi cha mẹ tôi mất, đối với tôi, ông như một người cha vậy.

Còn những người hầu thì như người nhà.

Tất nhiên tôi không có ý định từ biệt họ; tôi vốn định về nhà khi có một kì nghỉ dài ngày, nhưng cảm giác nhớ nhung cứ trỗi dậy trong lòng khiến tôi không thể giấu được sự bối rối.

Nghĩ lại thì Alicia, người đến lãnh thổ nhà Brave một mình, có vẻ trưởng thành và mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều.

“Ể, thì ra đây là vương đô.”

Tôi biết vương đô Aether trông như thế nào qua kiến thức về game của tôi, nhưng tôi không biết gì về những địa điểm xảy ra sự kiện lớn.

Vì vậy, việc tận mắt nhìn thấy vương đô thật đáng kinh ngạc.

Thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi là một kết giới hình mái vòm khổng lồ, tượng trưng cho sức mạnh áp đảo của quốc gia vĩ đại này.

Kết giới này hẳn là kiệt tác của các bậc hiền triết đã khai sinh ra đất nước này.

Để có được sự bình yên và trầm lặng này, hàng triệu người đã đổ đến đây và sống dưới mái vòm khổng lồ.

“Không phải là hơi đông người sao?”

Các tòa nhà ở thị trấn đều dính sát vào nhau và cao ít nhất ba tầng.

“Đó cũng là lí do mọi người đều thích đi du lịch.”

Alicia đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.

Người dân ở vương đô thường đi du lịch vào những kì nghỉ.

Alicia có kể rằng thật khó chịu khi nghe những quý tộc khoe khoang về những nơi mà họ đã đến.

Tôi cứ ngỡ những việc đó chỉ nhằm mở rộng bối cảnh của cốt truyện, nhưng không khí ở đây thực sự rất ngột ngạt.

“Khu vực của quý tộc rất rộng rãi, nhưng so với lãnh thổ nhà Brave thì nó vẫn rất chật chội.”

“Chà, so sánh thứ gì đó với lãnh thổ của chúng ta là không công bằng đâu.”

Trên đường đến vương đô, chúng tôi đã thấy những vùng lãnh thổ khác. Nó khiến tôi nhận ra nhà Brave thực sự chẳng có gì.

Tôi có chút bực bội.

Nhưng tôi vẫn đang tự hỏi ai là người thiết kế ra thành phố này?

Thật không thể tin nổi.

Hoặc là không?

Thành thật mà nói thì thế giới này bước ra từ một Otome game, dù sao thì nó cũng là thế giới mới.

Họ đã mở rộng những khu vực dành riêng cho quý tộc và trường học, để rồi những thường dân bị đẩy ra phần rìa của kết giới, dẫn đến kết cấu bố trí của thành phố này.

Nếu có một kết giới hoàn hảo có thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người thì ai cũng muốn vào bên trong, để rồi dẫn đến sự đông đúc này.

Thật khó hiểu!

Một kết giới bất hoại được xem là mối đe dọa đối với các quốc gia khác, vì vậy họ âm mưu và phát động chiến tranh như một cách để tiêu khiển, phải không?

Kết cục luôn kết thúc ở đâu đó.

“Dù sao thì ở đây cũng không nhàm chán chút nào.”

“Điều đó có thể đúng.”

Nhập học học viện có thể là một mối phiền phức, nhưng tôi rất hào hứng khi đến một thành phố khác trong thế giới mới.

Dù sao thì đây cũng là thế giới mới, tại sao ta lại không đi phiêu lưu để thưởng thức những đặc sản từ nhiều nơi?

Tôi khá thích điều đó như một người sành ăn hạng B.[note58381]

Ngay lập tức, tôi có thể thấy những quầy bán đồ ăn đang tỏa ra mùi hương rất thơm ngon qua cửa sổ của chiếc xe đưa chúng tôi tới học viện.

“Xiên à? Nhìn chúng ngon quá.”

Ước gì chiếc xe này có thể dừng lại để tôi mua một ít, nhưng làm sao có thể như vậy được chứ.

“Đồ ăn ở lãnh thổ nhà Brave cũng khá ngon mà?”

“Chà, đồ ăn của ta thường là thịt quái vật nên chúng chẳng ngon chút nào.”

“Phải ha, em nhớ rồi…”

Thực sự là một gia đình kì quặc.

Một số người cố gắng bắt chước nó và nghĩ rằng đó là chìa khóa để tăng sức mạnh, nhưng tôi không khuyến khích họ làm điều đó.

Nó rất kì lạ.

Và chẳng ngon tí nào.

Nếu quái vật ngon thì mọi người đều sẽ ăn chúng!

Việc nhận biết con quái vật nào có thể ăn được và làm quen với thịt của chúng có thể tăng khả năng sống sót của họ nếu vô tình bị lạc trong rừng hoặc bất cứ khu vực nào có quái vật tụ tập lại sau khi thua trận.

Rõ ràng là lãnh chúa của nhà Brave đã sống sót nhờ kiến thức này từ lúc nào không hay!

Đó là một câu chuyện dài, nhưng vì nó đã cứu sống tôi khi còn nhỏ nên tôi vẫn tiếp tục luyện tập nó.

“Ta cũng đang mong chờ các tiết học trong hầm ngục.”

Những hầm ngục dưới kết giới kiên cố này như một tàn tích cổ xưa do các hiền triết gia để lại.

Nó được sử dụng như một tiết thực hành trong học viện.

Đó thực sự là một hầm ngục vô cùng hữu dụng, nơi nhân vật chính gặp khó khăn và đó cũng là nơi tình yêu xuất hiện để giúp đỡ nhau vượt qua nghịch cảnh.[note58382] Nhưng hầm ngục vẫn chỉ là hầm ngục, nên tôi rất phấn khích.

Tôi có cảm giác như ước mơ thuở bé của mình đã thành hiện thực.

“Fufu.”

Nhìn tôi như vừa trở lại thành đứa trẻ, Alicia mỉm cười.

“Có vẻ ngài rất vui nhỉ.”

“Phải, nhưng ta không hề đơn độc, phải không?”

Cuộc sống học đường của chúng tôi gần như đã được sắp đặt.

Ý tôi là, tôi là một quý tộc đến từ một vùng đất hoang, còn cô ấy là một quý tộc bị hủy bỏ hôn ước.

Tôi đã sẵn sàng cho việc bị mọi người khinh miệt vì hoàn cảnh của mình.

Lúc đầu, tôi nghĩ điều đó đúng là ác mộng, nhưng cô gái ngồi cạnh tôi đã từng bị coi là phản diện của game, thực chất chỉ là một cô gái xinh đẹp.

Dù ai có nói gì thì cũng không còn quan trọng nữa.

Chúng ta chỉ là những nhân vật nền của trò chơi này, chỉ cần sống một cuộc sống học đường theo ý mình và tránh dính líu đến các nhân vật chính là được.

“Nếu có ai làm phiền em, hãy nói với ta, được chứ? Ta sẽ đập nó ra bã.”

“Không được sử dụng bạo lực đâu. Ngài đã sống sót qua nhiều trận chiến và còn gây chiến với loài rồng nữa, nhớ chứ?:

Khi cô cầm trên tay chiếc vòng cổ, tôi buộc phải ngoan ngoãn lùi lại.

Tốt nhất là nên lắng nghe.

Tôi đã nghĩ đến việc âm thầm xử lí những tên học viên chuyên đi gây rối, nhưng nếu bị bắt thì có lẽ tôi sẽ phải đeo chiếc vòng đó mất.

“Ragna, chỉ cần ngài ở bên em, em không quan tâm những người khác nói gì.”

“Alicia, ta nghĩ em còn mạnh hơn ta rất nhiều.”

“Tất nhiên là không thể xảy ra điều đó được.”

Phải chăng thứ duy nhất cô thua tôi là thể lực?

Thật hiếm khi thấy một người có trái tim đủ gan góc để chịu đựng nỗi đau như địa ngục, ngay cả những người lính dày dặn kinh nghiệm của tôi.

Tôi đã quá hiểu điều đó.

Truyện Chữ Hay