Trans/Edit: hhhhhk
--------------------------------
Sau khi đánh bại tên pháp sư điều khiển lũ sâu lời nguyền, khuôn viên của dinh thự cũng đã sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cảm giác thật nhẹ nhõm, số lượng sâu quá khổng lồ khiến tôi cảm thấy bản thân như phát điên lên.
Ngoài ra, Alicia còn coi việc làm vườn là một sở thích cá nhân, điều này giúp cây cảnh tươi tốt hơn, tạo một cái nhìn quang đãng hơn cho dinh thự của chúng tôi.
“Đáng tiếc là chúng ta không thể thu hoạch những củ cải sẽ mọc trong hai mươi ngày nữa.”
“Ta có nên gửi một ít đến học viện khi chúng phát triển không?”
“Không, mọi người ở dinh thự có thể ăn chúng mà. Đó cũng là lí do em đã trồng chúng.”
Lúc này, việc làm vườn chỉ đề cập đến một khu vực nhỏ từ cổng đến lối vào của dinh thự, còn sân sau mới là nơi chúng tôi trồng rau.
Tại sao chúng ta phải có một vườn rau?
Có phải mọi cô gái không còn là phản diện đều bắt đầu bằng việc làm nông?
Lúc đầu, tôi rất tò mò về điều này nhưng hóa ra cô ấy chỉ muốn làm những thứ mà mình chưa từng đụng tay vào trước đây.
Bây giờ cô đã là một thành viên của gia tộc Brave, không phải là gia đình Công tước nữa. Cô chỉ đơn giản là muốn trải nghiệm những thứ trước đây bản thân đã bỏ qua.
Thực sự là một cô gái tốt.
“Chúng thực sự là thứ quý gi với chúng tôi…”
“Tôi ước rằng cậu chủ sẽ đến học viện một mình…”
“Cô Alicia có thể ở lại dinh thự này được không…”
“Mọi người ở đây đều rất nhớ cô…”
Việc tất cả những người hầu trong dinh thự đều vây xung quanh Alicia cùng những giọt nước mắt đã chứng tỏ sự hiện diện của cô có ảnh hưởng tích cực đến họ như thế nào.
Cô đã trở thành một phần không thể thiếu của nhà Brave.
Cô thật đáng nể. Ngoài việc giúp đỡ những người hầu, cô còn có thể nấu ăn, giặt giũ và dọn dẹp không kém gì những người hầu chuyên nghiệp.
Thật hợp lí, phải không?
Đó là cách nó xảy ra trong lãnh thổ nhà Brave.
Do không còn quá nhiều thứ để làm, cô dùng toàn bộ sức lực cho việc học của một quý tộc chuyển vào làm việc nhà, biến mình thành một người siêu tài năng trong việc nội trợ.
“Cuộc sống ở học viện rất khó khăn đấy! Hãy liên lạc với chúng tôi bất cứ khi nào cô cần sự giúp đỡ!”
“Ổn mà. Đừng gắng sức chỉ vì chúng ta thiếu nhân lực. Đó cũng là lí do tôi học được cách sống tự lập.”
“Cô Alicia, hãy dựa vào chúng tôi bất cứ khi nào cô cần điều gì!”
Cuộc hội thoại giữa Alicia và một cô hầu gái thật cảm động, nhưng tôi không khỏi cảm thấy khó chịu khi bị ngó lơ.
“Tôi thậm chí còn không thể nói được lời nào…haha…”
Tôi đã sống ở biệt thự này từ khi sinh ra và đây là lần đầu tiên tôi đến vương đô.
Vương đô rất xa nơi này nên chúng tôi phải đi xe ngựa đến một thị trấn lớn hơn ở lãnh thổ lân cận trước khi đi tàu trong phần còn lại của chuyến đi.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi rời khỏi lãnh thổ của mình, trừ những lần sang lãnh thổ của kẻ thù, vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy lo lắng?
“À, mình chưa từng có kinh nghiệm đi tàu. Nó có chút đáng sợ phải không?”
“Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.”
“...Im đi.”
Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng những lời châm chọc của Sebas khiến tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Nhưng vẫn có gì đó không ổn.
“Cô Alicia, xin hãy chăm sóc cho cậu chủ thật tốt.”
“Đừng ngần ngại mắng ngài ấy khi cần thiết!”
“Chúng tôi có một chiếc vòng cổ. Đó là thứ ngài ấy từng dùng khi còn nhỏ.” [note58368]
“Cô có thể dùng nó để giáo huấn ngài ấy, kể cả khi nó có hơi đau một chút!”
“Một chiếc vòng…? Giáo huấn…”
Alicia bắt đầu cảm thấy hoang mang trước những lời khuyên nhiệt tình từ những người hầu.
Và tất nhiên, trước đây tôi đã từng phải đeo một chiếc vòng cổ.
Hồi đó, tôi rất phấn khích khi được chuyển sinh vào dị giới, và tôi sẽ lang thang vào những ngọn núi nguy hiểm mà không gì có thể ngăn cản.
“Xin lỗi, có phải em để ngài đợi quả lâu không?”
“Không sao đâu, haha.”
Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi những người hầu, Alicia chạy ra cổng nơi tôi và Sebas đang đợi, trên tay cô đang cầm một chiếc vòng cổ.
Tôi không khỏi bật ra một tiếng cười đầy khô khốc.
“Cậu chủ! Nếu tiểu thư Alicia có mệnh hệ gì, chúng tôi sẽ không tha thứ cho ngài đâu!”
“Tất cả mọi người đều cảm thấy vậy!”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, ngài sẽ phải uống cà phê pha từ nước vắt từ giẻ lau bát đĩa suốt đời!”
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.”
Những người hầu của tôi thực sự đã phản ứng thái quá.
“Ngài thực sự được họ yêu quý nhỉ, Ragna? Fufu, em hơi ghen tị đấy.”
“Chà…ta cũng nghĩ vậy.”
Tôi thực sự ghen tị với cách Alicia được đối xử khi cô nở một nụ cười vô tư lự.
Xuất thân là người nhà Brave, những người luôn tiên phong trên chiến trường, chúng tôi không quá bận tâm đến việc ra lệnh cho những người xung quanh. Điều này thật tốt với tôi.
“Vậy thì ta đi thôi. Mời hai người lên xe.”
Theo giọng nói của Sebas, cả hai đều ngồi vào ghế hành khách của chiếc xe ngựa đang dừng ở trước cửa.
Chúng tôi sẽ đến học viện, nơi diễn ra cốt truyện và cũng là nơi tập trung của rất nhiều quý tộc trong vương đô.
“...”
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt đầy lo lắng của ai đó bên cạnh tôi.
Hiện tại chỉ có hai người trên xe ngựa nên chắc chắn âm thanh này của của cô ấy.
Bất chấp việc cố tỏ ra mạnh mẽ, rõ ràng cô vẫn có chút lo lắng khi quay lại học viện.
Dù cô có gan góc hay giỏi che giấu đến đâu thì vết thương lòng cũng đã ăn sâu vào trái tim cô.
“Alicia, ta có một việc khá xấu hổ muốn nhờ…”
“Là gì vậy?”
“Khi chúng ta tới nhà ga, em có thể chỉ ta cách mua vé và cách đi tàu được không?”
“...Phụt.”
Cô không khỏi bật cười trước sự ngớ ngẩn của tôi.
“Đừng cười nữa!”
Tôi thực sự lo lắng về việc đi tàu.
Thật căng thẳng khi sử dụng những phương tiện xa lạ ở một nơi mà tôi chưa từng đến.
Chắc hẳn ai cũng như vậy phải không?
Mặc dù đang ở trong một thế giới như châu Âu thời trung cổ, nhưng cốt truyện lại để cho nhân vật chính và những người anh ta yêu quý phải đi du ngoạn khắp nơi để tham gia những sự kiện ban thưởng cho họ, vậy nên những phương tiện đi lại cũng xuất hiện trong đó.
Đây thực sự là một thế giới kì lạ.
“Fufu, cứ để cho em. Nhà ga ở vương đô rất đông đúc, vậy nên em sẽ đeo chiếc vòng này cho ngài để tránh bị lạc nhé?”
“Không, ta không muốn bị đối xử như vậy đâu…”
Kiểu kiểm soát gì vậy?
Nếu chúng ta làm như vậy giữa đám đông, thì những tin đồn kì lạ sẽ được lan truyền khắp vương đô trước khi chúng ta đến học viện mất.