Các elf nhận thấy sự rung động đã tập trung lại trước cái lều của Ryuu và Olivia.
Họ nghe thấy những tiếng kêu ướt át của nữ hoàng bên trong.
Các nữ elf không che giấu nổi sự lo lắng.
Họ đã cố tiến vào lều và giúp Olivia nhiều lần nhưng bị cản lại bởi đồng đội của Ryuu.
Đang nghĩ kế, lối vào chầm chậm mở ra.
“O-Olivia-sama…!”
Thấy bóng dáng nữ hoàng, các elf lập tức lao đến.
Nhưng, bước ra khỏi căn lều…
“C-cái…!”
Bò đi bằng tay chân, nữ hoàng xuất hiện với đôi tai và đuôi như một con chó.
Ngài lè lưỡi dâm đãng với những giọt dãi chảy dài.
Chuyện quái gì đã xảy ra với kẻ thống trị tuyệt đối áp đảo ấy được cơ chứ?
Một cái vòng buộc trên cổ, một gã đàn ông đi đằng trước.
Dễ dàng nhận ra hắn chính là kẻ đã khiến Olivia ra nông nỗi này.
Dễ dàng nhận ra chiến thắng là quá tầm với bởi đến Olivia còn chẳng có cửa nào.
“Khônggggggggggg! Olivia-sama…!”
“Đừng có tới đâyyyyyy! Đừng có lại gần taaaaaaaaa!”
Kẻ thì bỏ chạy, người lại đổ gục tại chỗ và tự làm ướt mình.
Tất cả đều khiếp sợ sự hiện diện của Ryuu.
Rằng,
----không thể thắng nổi con quái vật này.
***
Ngu ngốc.
Tôi nghĩ khi nhìn đám elf đang cố chạy trốn.
Việc chấp nhận thất bại khi thấy cái gương Olivia cũng đáng khen đấy, cơ mà chạy mất dép thế kia thì cạn lời luôn.
Họ tưởng tôi sẽ không đuổi theo à?
Mà, sợ hãi đã gặm nhấm thì cũng đâu thể nghĩ thông suốt cho được.
Còn giờ tôi phải khoá mồm đám này đã, cứ gào thét điếc cả tai.
“---Tuân lệnh ta!”
Tôi trải rộng ma thuật quyến rũ lên đám elf.
Một phát ăn luôn, tiếng thét tắt hẳn và họ ngoan ngoãn xếp hàng trước tôi.
Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối.
“Đi mau…!”
“Ư, Ưư…!”
Kéo vòng cổ, chúng tôi bước đi trong rừng elf.
Rồi Aisha xuất hiện.
“Fufu, vậy là nữ hoàng elf cũng sa ngã rồi nhỉ?”
“Ừm, dễ ợt!”
“Em nghĩ là sẽ cần đến nên mang theo.”
Báu vật của elf nằm trên tay Aisha.
“Chiếc cung này có quyền năng phong ấn các báu vật khác ư? Một thứ phiền phức.”
“Nhưng anh không nghĩ nó là thứ khiến chúng ta gặp cô ấy à?”
“Ngớ ngẩn!”
Tuy không có thay đổi nào lớn trong kế hoạch ban đầu, nhưng đó là hậu quả của việc khiến tôi tức giận.
Cô nàng chắc đã tưởng có thể loại bỏ tôi chỉ bằng cách phong ấn các báu vật, nhưng đời đâu dễ thế.
Làm thế khiến tôi còn hăng máu hơn.
Aisha hiểu điều đó.
“Nè nè onii-chan… làm gì tiếp đây?”
Eunice lên tiếng.
“Phải rồi…”
Bốn nữ hoàng đã về dưới trướng tôi.
Eunice, Elenaira, Shizuku, Olivia.
Chỉ còn lại Thiên nữ.
“Hãy nghỉ ngơi tại làng elf trước đã. Ta cần hồi phục để có thể dùng dịch chuyển.”
“Rõoooooo~!”
“Mục tiêu tiếp theo của chúng ta là Thiên nữ.”
Nếu thuận lợi, đối thủ cuối cùng sẽ là Nữ thần…
Cuộc hành trình của tôi sắp đến chặng cuối rồi.
“Aisha, em biết Thiên nữ ở đâu chứ?”
“Em không thể lập tức xác định bởi toà lâu đài đó bay lượn tự do trên trời.”
“Nhưng em làm được phải không?”
“Fufu, được tin tưởng cảm giác tuyệt thật.”
“Trông cậy cả vào em!”
“Vâng. Em sẽ báo cho anh khi phát hiện ra cô ấy.”
“Ừm.”
Tôi bước đi.
“Onii-chan…”
“Gì thế, Eunice?”
Phù thuỷ mở giọng nhõng nhẽo rồi.
“Muốn vui vẻ à?”
“Thì tại, giọng Olivia dâm quá! Em thèm lắm rồi!”
“Fuu, tốt thôi.”
Cô nàng sẽ đáng thương lắm nếu bị từ chối lúc này.
Đặc biệt là khi các elf cũng đang tập trung tại đây.
Có nên làm một buổi thác loạn không nhỉ?
Tất cả các nàng elf trông đều tuyệt vời đến mức tôi muốn chơi không ngừng nghỉ luôn.
“Các cô gái, tới cả đây!”
Và, tôi thêm các elf vào dàn harem nô lệ.