Cuộc sống hàng ngày lại trở về như bình thường sau chuyến đi thực tế. Nhưng nó đã khác hơn trước một chút.
Ví dụ, khi tôi đi ngang qua Riko ở hành lang, cô ấy bắt đầu ngại ngùng vẫy tay với tôi. Cô ấy thậm chí mỉm cười khi ánh mắt bọn tôi chạm nhau trong lớp.
Bọn tôi không trò chuyện trong giờ giải lao hay đi bộ tới trường và về nhà cùng nhau, nhưng những tương tác nhỏ đó cũng đủ để làm tôi hạnh phúc.
-Tuy nhiên, tôi không biết Riko cảm thấy thế nào về điều đó.
<><><>
Tối đó.
Sau khi xem xong liên tiếp hai bộ phim mới nhất mà tôi vừa tải về trên ghế sofa trong phòng khách thì đã qua nửa đêm và tôi bắt đầu ngủ gật.
Thật rắc rối để di chuyển về phòng ngủ mỗi khi chuyện này xảy ra. Khi đang đi loanh quanh[note50793],
tôi ngủ thiếp đi.
Trong khi ngủ, tôi đã có một giấc mơ cực kì hạnh phúc.
Có ai có thể nhận ra ngay từ đầu rằng họ đang ở trong một giấc mơ? Tình cờ, tôi luôn nhận thức được khi trong cõi mộng mơ. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi tự hỏi chuyện gì đang diễn ra, và rồi tôi cảm thấy một thứ ấm áp mềm mại chạm vào nửa trên của tôi.
Tôi biết cảm giác này. Nó là sự mềm mại của Riko mà tôi biết được khi cô ấy bò lên giường tôi trong một đêm giông bão.
Có lẽ nào Riko đã thấy tôi đang ngủ trên ghế sofa và dựa vào người tôi…?
-Tôi không thể có suy nghĩ nghiêm túc về điều đó.
Không đời nào một điều như thế này có thể xảy ra, và điều này chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ của tôi.
Nhưng nếu thế, tôi chưa muốn phải thức dậy đâu.
Không phải ngày nào tôi cũng được thấy một giấc mơ hạnh phúc như này.
Khi tôi nghĩ thế và bám víu vào giấc mơ này, Riko áp sát tôi và thì thầm.
“…Này, Minato-kun…Anh ngủ rồi à…?”
“……”
“…Em xin lỗi vì bám vào anh mà không có sự cho phép…Em thực sự muốn làm điều này khi mà anh còn tỉnh…”
“……”
“Tuy nhiên, em không thể. Có thể em đã cưới anh, làm vợ anh, và sống với anh…Thậm chí mối quan hệ này chỉ là giả tạo, chỉ cần được ở bên cạnh anh thì cũng đã đủ rồi… Nhưng, em dần trở nên tham lam và tham lam hơn…”
“……”
“Mình muốn được nói chuyện với Minato-kun nhiều hơn ở trường… Và nhiều hơn cả là, mình muốn nói cho anh ấy… cảm xúc của mình… Không, mình đồ ngốc… mình biết rằng nếu mình làm điều đó, Minato-kun sẽ rời bỏ mình…” [note50794]
Riko chỉ diễn tả những lời làm tôi vui, và khiến tôi thật sự hạnh phúc.
Oh, c**p.
Tôi không muốn thức dậy khỏi giấc mơ này nữa, dù cho tôi có chết…!
Tuy nhiên, có lẽ vì những cảm xúc mạnh mẽ này mà tôi đã dồn khá nhiều lực lên cơ thể, và ngay lúc đó, Riko cạnh tôi giật nảy mình.
Oh, đợi đã.
Đừng đi mà.
Đây là những suy nghĩ của tôi, nhưng nó đã quá trễ. Hơi ấm cạnh tôi biến mất, và tôi không thể nghe thấy những lời nói ngọt ngào và dịu dàng của cô ấy thêm nữa.
Điều cuối cùng tôi nghe thấy là âm thanh của tiếng bước chân đang rời xa tôi.
Chầm chậm, tôi mở mắt ra và nhìn quanh phòng khác nơi chỉ có mình tôi. Đoạn cuối của bộ phim đang được chiếu trên TV, thứ mà tôi đang xem dở.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại ở đằng xa.
Riko…?
“Cái? Đó chỉ là một giấc mơ… đúng không?”
Tôi lẩm bẩm một mình, choáng váng, khi tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa dẫn tới hành lang.
Đương nhiên, nó phải là thế.
Thật sự… Riko sẽ không bao giờ nói những thứ như thế.
Nhưng…
Âm thanh của ham muốn trơ trẽn và lý lẽ thực tế đang tranh cãi trong tâm trí tôi.
Tôi không thể ngừng nhìn vào cánh của một lúc lâu sau đó.
<><><>
Sáng hôm sau, cái cảm giác mơ hồ trong tâm trí tôi vẫn còn ở đó.
Nó có phải một giấc mơ hay không?
Câu hỏi này đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Nếu tôi hỏi Riko, tôi sẽ biết câu trả lời ngay lập tức.
Nó chả hại gì nếu tôi xem nó như là một giấc mơ.
Tôi chắc chắc hơn 99% về điều đó.
Nhưng, lỡ nó rơi vào 1% còn lại…?
…… …… Oh, không, không, không… Không, không… Ahhhhhhhhhhh…!
Không, không thể nào…!
Tôi không thể tưởng tượng ra tình huống nơi Riko có lẽ thích tôi, nhưng sự phấn khích không thể giải thích được về khả năng đó đã khiến não tôi ngừng hoạt động.
Có quá nhiều rào cản để nghĩ về 1% khả năng Riko có thể thích tôi.
Tôi nên làm gì giờ?
Tôi đoán tôi chỉ cần gạc nó qua một bên và nói. “Thật là một giấc mơ đẹp, yeah.”
Nếu là tôi, chắc chắc tôi sẽ chọn cách đó.
Vì nếu tôi làm thế, tôi có thể bảo vệ được cái hy vọng mờ nhạt đã bị lẫn lộn với những suy nghĩ mà tôi đã phủ định hơn 99% số lần.
Đôi khi tôi thậm chí có thể thấy hạnh phúc trong khi cân nhắc về các khả năng.
…Tôi thật sự là một kẻ yếu đuối, và giờ tôi biết phải làm gì.
Không, tôi nghĩ là tôi biết phải làm gì.
“-Minato-kun? Hôm nay anh thấy không khỏe à?”
Chúng tôi đứng cạnh nhau trước nhà về sinh để đánh răng. Riko hỏi thông qua chiếc gương. Tôi cũng nhìn lại Riko trong chiếc gương.
Và rồi…
“Riko, em có ra phòng khách tối qua không?”
Tôi nhận ra miệng tôi tự cử động.