Giờ nghỉ trưa khá ồn ào. Ngay khi Asakura và Sawa thử một miếng từ bento được làm bởi Riko, họ đã ca ngợi về việc nó ngon thế nào. Hầu như không còn gì để tôi có thể thêm vào lời khen của họ cả.
…Tôi cũng thật sự thất nó rất ngon, nhưng tôi tự hỏi liệu mình có nên truyền đạt thêm nữa cảm xúc của tôi tới Riko bằng cách nói thật to điều này hay không.
Nhưng Riko đã đỏ mặt được một lúc rồi, “Tớ xấu hổ quá, tớ chỉ cho vào đó…! …Tớ đã làm chúng với một động cơ thầm kín, thế nên tớ xin lỗi…”, cô lẩm bẩm.
…Rõ ràng, niềm vui vừa phải thì tốt hơn nhiều theo suy nghĩ của Riko.
Tạ ơn chúa…
Mà quan trọng hơn, ý cậu là gì khi nói động cơ thầm kín?
<><><>
Sau khi ăn trưa xong tại công viên Yamashita, chúng tôi hướng đến Chinatown. (Phố Tàu)
Thông thường, chúng tôi nên trở về bằng con đường chúng tôi đến, nhưng Asakora lại khăng khăng đòi ăn vặt bằng bánh bao, và Riko nói rằng cô ấy muốn đi đường vòng để ăn thêm gì đó. Đương nhiên, bọn con trai chúng tôi không phản đối gì. Chúng tôi đi dọc theo phần đường ven biển trong công viên Yamashita một lúc, sau đó đi ra đường chính, và sau khi đi qua một con phố nhỏ, chúng tôi đã thấy cánh cổng của khu phố Tàu.
Đây thực sự là một điểm thu hút khách du lịch. Con phố chính khá đông đúc với không chỉ học sinh mà còn có các nhóm người cao tuổi, những người phụ nữ đi du lịch cùng nhau, và các cặp đôi đang hẹn hò.
Riko dẫn chúng tôi tới Đền Yokohama Mazu. [note50792]
Hành lang hình bát giác đầy màu sắc và rất đáng xem. Những chiếc đèn lồng đỏ treo trên đỉnh của sảnh tạo cho nó một phong cách rất Trung Quốc. Thật là thú vị khi có cảm giác như thể bạn đang ở nước ngoài mặc dù vẫn còn đang ở Nhật Bản.
“Ngôi đền này được mở cửa vào năm 2006, và địa điểm linh thiêng này đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng vì sự may mắn của nó trong tình yêu.”
“Wow! Thế thì tớ phải cầu nguyện một cách nghiêm túc!”
Asakura kêu lên, và chắp tay lại.
Con gái thật sự thích chuyện tình cảm, nhỉ?
Asakura và Riko cười vui vẻ với nhau khi họ bước xuống hành lang. Sawa và tôi lặng lẽ đi theo.
Ngoài chúng tôi, cũng có các học sinh khác từ trường bọn tôi, và tất cả các nhóm đều có sự kết hợp giữa những đứa gái hào hứng và vài đứa con trai không quan tâm mấy. Theo sự chỉ dẫn của những người cầu nguyện khác, chúng tôi quyết định mua và dâng hương lên các vị thần.
“Tớ nghe nói rằng khói cũng khá tốt cho sức khỏe.”
“Thế thì tớ sẽ ngập mình trong nó! Tiếp đi, Riko, phun thêm khói vào mình đi. Yeah, yeah! …Gosh, gosh, gosh.”
“Oh, Rei-chan, cậu ổn không?”
“Không ổn chút nào! Nếu cậu không nhận đủ khói, nó có lẽ sẽ không hiệu nghiệm đâu.”
“Tớ không muốn phải dành toàn bộ thời gian để học cho các kỳ kiểm tra chỉ vì tớ đang học năm ba cao trung, và tớ muốn được yêu đương bất cứ khi nào có cơ hội.” Asakura nói.
Tôi tự hỏi không biết Riko có hứng thú mạnh mẽ với tình yêu như Asakura hay không.
Tim tôi chìm vào ý nghĩ rằng Riko đã cầu nguyện về việc yêu một ai khác.
Tôi không có quyền nghĩ những thứ như này, nhưng…
Sau khi thắp hương xong, tôi càng cảm thấy chán nản hơn khi tôi thấy Riko chắp tay cầu nguyện. Có lẽ Riko đã có người mà cô ấy thích.
“Nhìn kìa! Họ đang bán bùa may mắn kìa! Chà! Thật dễ thương! Một bộ bùa cầu chuyện hôn nhân kìa! Tớ mua cái này! Cậu cũng mua một cái chứ?”
“Được, được rồi.”
Sawa nghiêm túc trả lời lời đề nghị không mấy chân thành của Asakura.
Asakura còn không thèm nghe câu trả lời của Sawa và chạy đi, nói, “Tớ cũng muốn cả bùa may mắn!” Sawa đi theo cô nàng như người giúp việc của Asakura.
…Tuy thế Sawa lại càng giống như một tên ngốc khi chỉ có tôi và cậu ta…
Chà, không có được mấy người mà có cùng thái độ khi đối xử với người cùng giới như khi đối xử với người khác giới đâu.
Dù sao thì, bộ bùa cầu chuyện hôn nhân là gì…?
Một tấm bùa cầu may, một sợ chỉ đỏ, một tấm thiệp cầu nguyện, hay một tấm thiệp cầu chuyện hôn nhân?
Khi tôi nghiêng đầu, Riko cười khúc khích cạnh tôi.
“Cái màu hồng đẹp ghê. Tớ nghĩ tớ sẽ mua cái này…Còn cậu thì sao Minato-kun?”
“Oh…Tớ…”
Tôi không thể nào mà cầu nguyện Thần linh trong khi vẫn còn đang quay cuồng trong cái suy nghĩ chán nản nãy giờ. Tôi là loại người còn không biết cảm xúc của mình có phải là lãng mạn hay không. Không đời nào mà Thần linh lại chịu lắng nghe tôi nếu tôi ước với những ý nghĩ mơ hồ.
Ngay lúc Riko nói,”Chúng là đồ cặp cho nam và nữ”, tôi nói lại, “Tớ không mua đâu.”, gần như đồng thời.
“Oh, cậu không định mua nó à? Oh, tớ hiểu rồi.”
Huh.
Riko, hình như trông cậu hơi buồn?
…Tớ đã khiến cậu nghĩ rằng đây là lỗi của cậu khi chọn điểm đến này vì mình có thái độ không nhiệt tình?
Oh no, tôi phải tỏ ra mình đang vui vẻ thôi…!
“Tớ nghĩ tớ sẽ lại đằng đó và mua mấy lá bùa cầu sức khỏe…!”
“Cái?...Cầu sức khỏe?”
“Hay là nó không tốt à…”
“…Không! Tớ nghĩ nó ổn thôi!”
“Ồ, có hai loại cầu sức khỏe, xanh và đỏ.”
Chà, tôi đoán là tôi sẽ chọn cái màu xanh.
Tôi lấy lá bùa màu xanh khi nghĩ thế.
“…Tớ có thể lấy cái giống thế không?”
“Tớ không phiền đâu, nhưng Riko không thích có may mắn trong tình yêu ư?”
“Không, không, không! Tớ cũng chỉ muốn cầu sức khỏe thôi! Cậu thật là…”
“Sao? Cậu đang thấy mệt à? Cậu ổn chứ?”
“Tớ ổn…”
Tôi hy vọng là mọi chuyện vẫn ổn…
Riko bồn chồn lấy lá bùa màu đỏ từ tay tôi và trả tiền. Tôi cũng mua một cái, nhưng là màu xanh.
“…Tớ mừng là tớ có thể mua một lá bùa may mắn. Tớ yêu các chuyến đi thực tế…!”
“Yeah? Tớ đoán vậy.”
Cậu thật sự muốn một tấm bùa sức khỏe như thế ư?
Nhưng tôi đồng ý với ý kiến của cô ấy về chuyến đi thực tế. Đây là lần đầu tiên tôi được dành thời gian như này với Riko, và nó để lại cho tôi rất nhiều kỉ niệm vui.
Riko đang cầm chặt chiếc túi bùa may mắn trước ngực, mỉm cười hạnh phúc. Nhờ vào chuyến đi thực tế mà tôi đã có thể thấy cô ấy cười như này.
Khi bạn ở cạnh với cô gái mà bạn yêu, một khoảnh khắc bình thường cũng có thể trở nên thật đặc biệt…
Tôi rất chán nản khi Riko có lẽ đã yêu ai đó khác, nhưng chỉ việc nụ cười cô hướng về phía tôi như này cũng đã biến cảm xúc của tôi thành hạnh phúc.
Nói chung, tôi mừng là mình có thể kết thúc ngày hôm nay trong niềm vui.