Các món ăn phụ và cơm nắm mà Riko làm cho bọn tôi đã được đặt trong một hộp bento xinh xắn, và hiện tại tôi đang sắp xếp chúng một cách cẩn thận vào balo. Như đã định, chúng tôi bắt xe buýt tại trường và xuống trước nhà ga Yokohama rồi bắt đầu hoạt động của nhóm.
“Được rồi! Đi thôi! –Vậy, chúng ta đi tuyến nào ấy nhỉ?”
Asakura, người dường như chả biết gì về nơi mình định đi dù đang bước rất hăng hái, quay lại nhìn tôi. Sawa thì không cầm cuốn sách chỉ dẫn cho chuyến đi trong tay, đương nhiên rồi, và Riko, thủ quỹ,hiện đang mua vé cho cả bốn đứa.
Tôi đoán mình nên là người trả lời…
“Đầu tiên, chúng ta sẽ đi Tuyến Minato Mirai để đến Ga Nihonodori…”
“Tuyệt! Vậy ta đi qua bao nhiêu ga tàu vậy?”
“Sau Yokohama, chúng ta sẽ đi tuyến Minatomirai để đến Bashamichi, và rồi…đến ga Nihonodori.”
Tôi chỉ có thể trả lời theo kiểu máy móc.
“Ồ, tớ hiểu rồi. Cậu biết nhiều thứ nhỉ, bạn thuở nhỏ?”
“Không, tớ nghĩ đó chỉ là kiến thức cơ bản thôi mà…”
Cậu có thể kiểm tra nó bằng cách xem sổ tay nhưng ít nhất thì cậu cũng nên biết điểm đến trước khi khởi hành chứ?
Tôi giữ câu trả lời khác này trong đầu.
“Nó không hề bình thường mà, đúng không? Tớ nghĩ nó thật tuyệt khi cậu biết nhiều đến vậy đấy, vì tớ khá là vô tổ chức mà. Cậu thật sự đáng tin cậy đấy bạn thuở nhỏ? Đây là thứ sẽ khiến một cô gái đổ lòng nhỉ?
“Này, tớ về rồi đây…”
Khi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tôi quay lại và thấy Riko cùng với những tấm vé trên tay. Vì vài lý do, cô ấy gần như đang thở hổn hển.
Có phải do cô ấy chạy lại?
Tôi tự hỏi, vì bọn tôi vẫn còn cả tá thời gian.
Có lẽ cô ấy lo lắng về việc để bọn tôi đợi quá lâu.
Riko là kiểu con gái đó.
“Vé của cậu đây.”
“Cảm ơn.”
Tôi cảm ơn cô ấy và nhận tấm vé cô đưa ra. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ Riko đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng có lẽ là do trí tưởng tượng của tôi thôi.
Sau đó, chúng tôi lên Tuyến Minatomirai, và tàu khá đông đấy. Bọn tôi đều bị đẩy xuống cuối toa tàu và bị lạc trong dòng người vội vã. Sawa và Asakura dường như đã bị cuốn đi theo hướng khác, và tôi không thể thấy họ. Tôi đã nói cho bọn họ về ga cần phải xuống, nên tôi chắc là họ có thể xử lý được.
“Đông nhỉ…Mình khá ngạc nhiên đấy…”
Ở cùng toa, tôi có thể thấy một vài học sinh đang mặc cùng loại đồng phục cao trung với bọn tôi. Nhưng may mắn thay, họ không ở đủ gần để tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Tôi không chắc đó có phải lý do tại sao tôi thấy nhẹ nhõm hay không, nhưng Riko đã thì thầm nói với tôi.
…Có ổn không khi trò chuyện vì ít nhất hôm nay bọn tôi đang ở cùng một nhóm?
Bình thường, bọn tôi cố tình tách ra khi rời khỏi nhà và đến trường khác lúc.
Nhưng chỉ trong hôm nay, tôi có thể nói chuyện với Riko.
Điều đó khiến tôi hạnh phúc, vì thế tôi thì thầm trả lời lại.
“Cậu nói đúng. Nhưng chà, tuyến Enoden không xa đến thế, nhỉ?”
“…Lần đầu tớ đi cùng tàu với Minato-kun.”
Tôi không thể tin được Riko đang nghĩ giống tôi. Mắt Riko nheo lại một cách xấu hổ trước khuôn mặt ngạc nhiên của tôi.
“Nó khá là thoải mái.”
“Ừm…”
“Hôm nay, không như mọi khi, tớ không cần phải giả vờ rằng tớ không biết Minato-kun…Điều đó khiến mình hạnh phúc, hehe.”
Tôi im lặng gật đầu lại, biết rằng sẽ thật kỳ lạ nếu tôi nói gì đó.
Và rồi…
“Cái…!?”
Con tàu đi vào khúc cua, lắc lư khiến Riko mất thăng bằng. Tôi cố gắng bắt lấy cô ấy, nhưng cô lại ngã phịch vào ngực tôi. Cả hai đều thở hổn hển khi tôi đang giữ cô ấy trong tay mình.
“Tớ xin lỗi…”
“Không, không…”
“Tớ nên làm gì đây? …Tớ không lùi ra được…”
Trong một chuyến tàu chật chội ngay từ đầu, khoảng trống Riko đứng đã bị lấp lại nhanh chóng.
“Tớ cứ thế này được chứ…?”
Được chứ! Miễn là Riko thấy ổn với nó, thì được thôi…”
“Vậy tớ sẽ như này thêm một chút nữa…”
Riko đáp lại một cách ngại ngùng và cúi mặt xuống. Tôi hơi run khi thấy phần gáy trắng của cô xuyên qua mái tóc dài, óng mượt. Tôi cố gắng bảo vệ Riko khỏi bị lấn bởi đám đông và cầu nguyện một cách tuyệt vọng rằng nhịp tim của tôi sẽ ngừng tăng lên trước khi Riko nhận ra nó.
Nhưng nếu mà tôi không ở cùng nhóm với Riko, ai sẽ ở đây và ở trong tình thế này?
Nghiêm túc đấy…tạ ơn Chúa.
Đây là lần đầu tiên, tôi nghĩ rằng việc Riko xem tôi vô hại, không hề tệ chút nào.