Ngày chuyến đi thực địa.
Tôi thức dậy sớm hơn thường ngày và ra nhà bếp phụ giúp cho Riko, bất ngờ thay cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ hết mất rồi.
“Ah, Minato-kun…! Chào buổi sáng, anh dậy sớm nhỉ…!”
Đeo trên mình cái tạp đề màu vàng phủ trên bộ đồng phục, cô ấy đóng tủ lạnh lại sau khi tìm thứ mình cần bên trong rồi chạy tới chỗ tôi.
“Chào buổi sáng. Anh đang tự hỏi mình có thể giúp được gì… Nhưng có vẻ anh đã quá trễ. Xin lỗi.”
“Không! Em cũng chỉ mới thức dậy thôi…! - Anh có muốn giúp em không?”
“Anh không chắc rằng mình có thể giúp được gì…”
Lúc tôi nói với cô ấy rằng cứ thoải mái đá tôi khỏi nhà bếp nếu cần, Riko nheo đôi mắt mình lại và cười với tôi với một giọng điệu thích thú.
“Muốn em đá Minato-kun ra? Thật là thất lẽ đấy, em mừng là cả hai có thể nấu ăn chung với nhau.”
“Ồ, thật sao?”
“Ừm! Vì..chúng ta giống như là một cặp đôi mới cưới chứ gì nữa?”
Riko cực kỳ thích thú với những thứ liên quan tới cặp đôi mới cưới. Tôi chắc chắn thế vì cô ấy đã nói với tôi cô ấy rất hạnh phúc khi được làm những điều đó.
“Vậy, đầu tiên anh có thể rửa rau giúp em được không?”
“Được thôi.”
Mừng quá.
Đúng như mong đợi, chỉ nhiêu đó thôi thì tôi làm được.
Hể. Nhưng tốt hơn là rửa nó lâu hơn không nhỉ?
Hay là tôi nên chỉ tập trung vào hiệu quả và rửa cho nhanh nhất có thể?
Đống rau này mua từ siêu thị, nên chúng cũng không hẳn là có vi khuẩn.
Nhưng chúng vẫn có thể còn vi khuẩn bên trong đấy.
…Không. Tôi không biết đâu là câu trả lời chính xác. [note44519]
Tôi muốn tự vả bản thân vì đã nghĩ việc rửa rau đơn giản vài phút trước.
Bỏ liêm sỉ mà hỏi cô ấy là cách tốt nhất rồi.
“Anh xin lỗi, RIko. Anh nên rửa đống rau này bao lâu nhỉ…?”
“À! cho em xin lỗi, em đã không giải thích rõ ràng…! Đống rau đấy, chỉ cần rửa nhanh qua là được! Còn nếu là khoai tây, ví dụ như này-”
Riko đến bên cạnh tôi và rúc rít vào gần tôi. Không như tôi, người đang hoảng hốt chỉ vì đôi vai hai đứa chạm nhau, cô ấy dường như không để ý tới khoảng cách giữa hai người vì mải mê giải thích.
“Nó rửa như thế đấy.”
“Ô-Ồ, ừm, anh hiểu rồi.”
Nhờ có lời giải thích cực kỳ châu chuốt của cô ấy, cuối cùng tôi đã có thể hiểu được cách làm. Tôi bắt đầu làm theo cách Riko chỉ, còn Riko, thì đang nhìn tôi trong khi tôi đang rửa rau bên cạnh cô ấy, khen tôi làm tốt lắm.
“Ừm, Ừm, đúng rồi! Anh làm tốt lắm!”
Tôi chỉ rửa rau thôi, nhưng nghe cô ấy khen tôi như thế, đột nhiên tôi cảm thấy có chút quyết tâm hơn.
“Anh nên làm gì tiếp theo đây?”
“Ờm, nhờ anh cắt rau giùm em vậy. Nhưng trước đấy, hãy xài dao bào để gọt chúng nhé”
“Dao bào?”
“Ừ, Dao bào là thứ em đang nói đấy.”
“Anh không biết là thứ này có tên đấy..”
“Hmm, không phải tên đấy rất dễ thương sao?”
“Không phải…. nó có chút giống mấy tên trong Pokemon nhỉ?”
“Haha, Em hiểu mà!”
Riko cười vui vẻ trước lời nói đùa của tôi.
Gì đây?... Quá nhiều hạnh phúc tràn vào trong tôi…
Phụ giúp nấu ăn đúng là nhất mà.
Trước đây, tôi luôn lo lắng rằng tôi không thể làm tốt được và không biết như thế có cản trở cô ấy hay không, nhưng với sự hướng dẫn dịu dàng của Riko, giờ không còn gì ngoài hạnh phúc cả.
Cảm giác như muốn vừa ngâm nga một bài hát vừa làm.
Gọt cà rốt rồi tới gọt khoai tây sau đó là gọt khoai tây ngọt
Tiếp đến, là cắt chúng ra theo chỉ dẫn.
“Tuyệt thật đấy, Minato-kun, tốt lắm! Anh làm rất tốt luôn đấy!”
Tôi tự cười, cảm thấy xấu hổ vì RIko thật hào phóng với lời khen của cô ấy.
“Em khen anh hơi quá rồi đó, Riko. Anh vẫn có thể gọt và cắt rau giống như cách mà em được hướng dẫn hồi tiểu học thôi.”
“Thật sao? Nhưng Minato-kun, em chỉ giải thích một lần thôi mà anh đã có thể tiếp thu hết rồi, anh thật sự rất giỏi việc này đấy. Anh thật sự rất tuyệt vời đấy.
Cô ấy tiếp cận tôi cùng với một biểu hiện nghiêm túc và nói, “Minato-kun thật sự rất tuyệt đấy”, Tôi chỉ có thể thốt được câu,”À, ừm”.
…Nhưng, tôi vẫn nghĩ Riko có chút hơi nhẹ tay với tôi…
“Ngoài ra, anh cũng thật khéo léo… Bàn tay của Minato-kun cẩn thận tới mất khiến em cảm thấy hồi hộp mỗi khi thấy chúng…”
“Ể?”
“Ồ…! Không có gì đâu…! Em sẽ đi làm món ốp lết đây…!”
RIko nhanh chóng quay lưng lại và bắt đầu chuẩn bị món ốp lết ở quầy bếp.
Tôi liếc nhìn phía sau đầu cô ấy và nghĩ về việc gì đấy.
….Nó có thật sự khiến bạn cảm thấy hồi hộp mỗi khi ai đó có một bàn tay khéo léo?
Có lẽ, là do hành động của bản thân khiến cho cô ấy có chút chú ý tới tôi.
Ồ, không, không, không.
Vừa nghĩ tới nó xong, trái tim tôi bắt đầu đập nhanh như trống, tôi ngày càng cảm thấy khó thở hơn.
Bình tĩnh, Bình tĩnh nào tôi ơi…
Trong khi tôi đang tuyệt vọng giúp bản thân bình tĩnh lại, một mùi thơm của dầu mè đột ngột kích thích khứu giác của tôi. Tôi ngẩng đầu lên và thấy Riko sắp bỏ lòng trứng vào chảo.
Quả trứng trải rộng ra trong cái chảo cùng với một âm thanh xèo xèo thật là thơm ngon. Bằng đôi tay đầy kinh nghiệm của mình Riko di chuyển đôi đũa của mình và bắt đầu lăn quả trắng từ phía này sang phía bên kia cái chảo. Sau khi, quả trứng đã được lăn cuộn đều sang một bên của cái chảo, một lớp dầu mỏng được lau sạch bằng cách sử dụng giấy lau trong bếp, tiếp đó, cô ấy lại bỏ thêm trứng vào.
Sau đó, quả trứng tiếp theo được lăn cuộn y chang như thế lần nữa
…Trời đất, tôi không biết đó là cách mình làm món ốp lết đấy.
Tôi cũng không biết sao cô ấy có thể cuộn nó lên gọn gàng như thế…
Trong giống như tôi đang xem ảo thuật vậy.
Tôi chắc nếu đó là mình nấu, tôi sẽ biến nó thành một đống hỗn độn mất.
Khung cảnh này đẹp tới mất khiến không ngần quan sát cô ấy bằng một ánh mắt say đắm, đến khi Riko, cô ấy vừa cuộn xong quả trứng quay người lại và cười.
“Em sẽ cảm thấy hồi hộp nếu anh cần nhìn em như thế đấy…”
‘“....! Đúng rồi. Anh xin lỗi.”
“Không phải là em ghét nó, anh biết đấy? Chỉ là do em cảm thấy xấu hổ.. Anh có thể thử món ốp lết dùm em được không?
“Hả? Em chắc không?”
“Ừm, chắc chắn chứ.”
Vậy thì, bắt đầu thôi.
Tôi vừa định cầm đũa lên và gắp món ốp lết trên dĩa, thì Riko dừng tôi lại và nói, “Chờ đã”
“Hmm?”
“Của anh đây.”
“......!”
Cô ấy mỉm cười và vui vẻ gắp món ốp lết bằng đũa và đưa lên miệng tôi.
Tất nhiên, tôi đã ăn chúng….
Đây là…
Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm sự kiện “Ahh” từ lúc vừa kết hôn, à không, lần cuối là lúc tôi bị sốt và cô ấy đã làm cho tôi món cháo.
Vậy đây là lần thứ hai mới đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nhưng tôi vẫn có chút thấy hạnh phúc…
Tôi còn không có thời gian để suy nghĩ như lần đầu.
Bây giờ, tôi không còn cách nào ngoài chấp nhận cái “Ahh” của Riko.
“Anh sẽ ăn nó..”
Tôi mở miệng, chút nữa là cái não tôi bị nấu chín bởi vì xấu hổ
“Hmm… Ôi trời…”
Mùi vị quen thuộc và độ mềm mại của món ốp lết ngon tới mức khiến tôi cảm thấy xúc động.
“Nó ngon thật đấy. Anh muốn ăn hết chúng.”
Sau khi Riko nghe được lời bình luận từ tôi, biểu cảm của cô ấy thư giãn lại cứ như là cô ấy cảm thấy an tâm vậy.
Nếu cả hai nấu ăn cùng nhau, hai người đều có lợi cả…
Niềm vui khi được phép thử các món ăn.
Nụ cười của RIko.
Một cảm giác thật đặc biệt khi được nấu ăn cùng nhau trong một gian bếp nhỏ.
Tôi chưa bao giờ hứng thú với việc nấu ăn và nghĩ nó thật phiền phức, nhưng…
Tôi không thể tin rằng mình hạnh phúc cỡ nào khi được ở bên RIko.
Vì tôi luôn làm thêm mỗi ngày, rất là hiếm khi tôi về nhà ngay lúc Riko đang nấu, nhưng tôi rất muốn giúp cô ấy khi có cơ hội.
Tôi biết là mình không nên bị cuốn theo, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy sự thôi thúc để tận hưởng cuộc hôn nhân này với RIko.