Trước mắt thì cơ chế kích hoạt không nhiều lắm, nếu tối nay bọn họ muốn tiến vào thời gian hồi tưởng, cũng chẳng phải nói tìm là có thể tìm được ngay.
Chìa khóa mấu chốt là Sầm Tiềm.
Đó là lý do vì sao Tần Châu yêu cầu những người khác ở lại toà soạn báo.
Ba người đi đến nhà Sầm Tiềm, theo lý mà nói, nếu thường xuyên đến nhà người khác như vậy thì nên mang theo gì đó mới đúng, cơ mà bọn họ lại không có tiền.
Thử thì cũng đã thử rồi, nhưng những giao dịch thông thường ở Thế giới Quy tắc 4-4 sẽ chẳng vì họ mà phải miễn phí.
Cho nên.
Lâm Dị ngượng ngùng nói với Sầm Tiềm: "Bọn tôi mang theo tấm lòng này đến gặp anh nè."
Sầm Tiềm: "..."
Lúc bọn họ đến là vào tầm giữa trưa, Sầm Tiềm hỏi: "Đã ăn gì chưa?"
Đây đã là ngày thứ ba, tuy bọn họ chưa ăn gì hết nhưng cũng không cảm thấy đói bụng, có thể thấy thời gian trong Thế giới Quy tắc 4-4 trôi nhanh hơn thời gian ở hiện thực rất nhiều.
Đã đến tay không, lại còn muốn ăn cơm nữa, Lâm Dị ngượng càng thêm ngượng, nhưng Sầm Tiềm lại không cho cậu cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đưa ra quyết định: "Vừa hay tôi gọi đồ ăn trưa hơi nhiều."
Lâm Dị: "À, vâng."
Bàn ăn là thời cơ thích hợp để nói chuyện nhất, lúc bọn họ cùng nhau dùng bữa, Nhậm Lê nói: "Anh ở một mình à."
Bởi vì ngữ điệu lạnh như băng, cho nên lời nói của Nhậm Lê không như đang dò hỏi mà giống trần thuật lại một sự thật thì đúng hơn.
Sầm Tiềm: "Ừm."
Lâm Dị cảm thấy khi nào Nhậm Lê muốn mở mồm thì nên hỏi trước một tiếng, chủ yếu là vì Nhậm Lê nói chuyện thẳng thừng quá, dễ dàng khơi dậy tâm lý phản nghịch trong Sầm Tiềm, Lâm Dị hỏi: "Bác gái, bác trai thì sao..."
"Bọn họ chết rồi." Sầm Tiềm cúi đầu, tiếp tục ăn cơm trong bát.
Thông tin này thực ra cũng không làm bọn họ bất ngờ lắm, chân Sầm Tiềm đã như vậy rồi, nếu cha mẹ y vẫn còn, bình thường mà nói thì trong hoàn cảnh đó sẽ chẳng ai lại để mặc kệ y sống một mình cả. Thế nhưng mấy ngày qua, bọn họ chưa từng gặp cha mẹ của Sầm Tiềm.
Tần Châu nhìn Lâm Dị, Lâm Dị bắt sóng được.
Hôm đầu tiên đến nhà Sầm Tiềm, Tần Châu và Nhậm Lê đã đi xung quanh nhà y xem xét, có nhìn thấy tấm ảnh y chụp chung với mẹ được đặt trên tủ TV.
Có điều lúc Sầm Tiềm bật TV, y đã cất tấm ảnh vào ngăn kéo, xem ra đó là vật có thể khiến lòng Sầm Tiềm dậy sóng, hẳn là có khả năng kích hoạt thời gian hồi tưởng.
Ba người họ dự định tối nay mỗi người phụ trách một vật, bây giờ trong tay đã có chiếc kẹp tóc khiến Tưởng Vọng tử vong, tấm ảnh chụp vẫn chưa trộm được, vậy thì chỉ còn thiếu một thứ nữa thôi.
Sau đó, cuộc trò chuyện sượng trân tiếp tục diễn ra.
Lâm Dị không giỏi an ủi người khác sau khi đã lắng nghe về câu chuyện bất hạnh của họ cho lắm, nhưng trong ba người, chỉ lời an ủi của Lâm Dị là có trọng lượng, có lẽ Sầm Tiềm sẽ không đoái hoài gì đến lời an ủi của Tần Châu hay Nhậm Lê gì đâu.
Trong đầu Lâm Dị đang soạn thảo dàn ý, tính nói gì đó để khích lệ Sầm Tiềm thì Tần Châu đã mở miệng trước: "Xin lỗi, bọn tôi không biết. Xin anh hãy nén bi thương, cuộc đời vẫn còn dài."
Sầm Tiềm nhàn nhạt "ừm" một tiếng, đúng là y chẳng để bụng gì đến lời an ủi của Tần Châu cả.
Lâm Dị nhìn Tần Châu một cái, sau đó đưa mắt sang phía Sầm Tiềm lúc này đã ngẩng đầu lên, cậu phụ hoạ theo Tần Châu, cũng nói: "Xin nén bi thương."
Sầm Tiềm nhếch khóe miệng: "Cảm ơn."
Ăn trưa xong, Sầm Tiềm định đi ngủ, để ba người tự do làm việc của mình.
Nhậm Lê hỏi Tần Châu: "Chủ tịch có kế hoạch khác à?"
Những lời Tần Châu an ủi Sầm Tiềm là để ám chỉ Lâm Dị không cần nói chuyện xã giao nữa, muốn kết thúc chủ đề này.
Nhậm Lê hiểu ý, Lâm Dị cũng vậy, cho nên cậu mới phụ hoạ theo câu nói của Tần Châu "xin nén bi thương".
Lúc này, ánh mắt Lâm Dị dán chặt vào Tần Châu, chờ đợi Tần Châu nói cho cậu biết kế hoạch tiếp theo của mình.Tần Châu không biết từ đâu lấy ra một hộp diêm.
Lâm Dị lập tức phản ứng lại.
Trong nhà của Sầm Tiềm có dấu vết bị thiêu cháy, chẳng qua là bị giấy dán tường che lấp mất.
Tần Châu tiết lộ nguồn gốc của hộp diêm trong tay, nó ở trong cái rổ dùng để đựng mấy thứ đồ lặt vặt được đặt trên bàn trà, cũng bởi trong đó còn đựng những thứ khác như điều khiển từ xa hay bấm móng tay nên Lâm Dị với Nhậm Lê không để ý tới hộp diêm này.
Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn rằng hộp diêm có liên quan gì đến vách tường bị thiêu cháy, hay có thể gợi lại ký ức của Sầm Tiềm hay không, Tần Châu đưa hộp diêm cho Nhậm Lê: "Tối nay thử xem."
Nhậm Lê: "Được."
Lâm Dị phát hiện Tần Châu không có ý định đưa chiếc kẹp tóc cho mình, cho nên nhiệm vụ tối nay được phân chia như sau, Tần Châu phụ trách kẹp tóc tiến vào thời gian hồi tưởng, Nhậm Lê thì là hộp diêm, còn thời gian hồi tưởng mà cậu phụ trách là tấm ảnh chụp.
Hiện tại tấm ảnh chụp đang được cất trong ngăn kéo tủ TV, bây giờ không phải lúc thích hợp để lấy nó, Lâm Dị chỉ xác định được tấm ảnh chụp vẫn còn ở trong ngăn kéo, rồi chờ đến khi trời tối.
Bữa tối trôi qua chưa được bao lâu thì sắc trời dần phủ đen.
Sau khi Sầm Tiềm trở về phòng ngủ, Lâm Dị cẩn thận lấy tấm ảnh chụp trong ngăn tủ TV ra.
"Nhóc thiên tài."
Lúc Lâm Dị định trở về phòng, Tần Châu bỗng gọi cậu.
"Đàn anh?"
"Cẩn thận một chút."
Địa chỉ IP trong bài gửi ẩn danh là gần chỗ nhà Sầm Tiềm, cũng giống với việc mục tiêu của vòng tròn ngắm vào nhà Sầm Tiềm, đến cả gã chủ biên còn có thể tìm ra nơi này, nói gì đến Thuấn Tức đang nhắm vào Sầm Tiềm đã vượt ngục.
Cho nên, tất cả mọi người ở trong nhà Sầm Tiềm đều gặp nguy hiểm.
"Vâng." Lâm Dị gật đầu.
Vừa bước vào cửa, Lâm Dị bỗng nghĩ đến gì đó bèn lùi lại, quay đầu nhìn về phía Tần Châu: "Đàn anh."
Tần Châu nhìn cậu: "Ừm?"
Lâm Dị nói: "Anh cũng vậy."
Nếu nói trong nhà Sầm Tiềm có nguy hiểm thì người rủi ro nhất chính là Tần Châu, bởi vì Tần Châu ngủ ở ghế sofa, là nơi gần cửa ra vào nhất.
Tần Châu nhướng mày: "Yên tâm."
Lâm Dị ôm tấm ảnh chụp đi ngủ.
Sắc trời mờ mịt, điểm vài ngôi sao thưa thớt, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua khiến những tán cây khẽ đung đưa.
Hửng đông.
Tần Châu bị tiếng Sầm Tiềm lăn bánh xe đánh thức, thấy Sầm Tiềm định gọi Lâm Dị dậy ăn sáng, hắn bèn ngồi dậy nói: "Để tôi."
Bàn tay đang định gõ cửa của Sầm Tiềm khựng lại một lúc, cuối cùng thu lại, y cúi đầu, mái tóc bù xù che đi biểu cảm trên gương mặt, giọng nói tựa như cũng bị che giấu dưới bóng những sợi tóc, y trầm giọng hỏi: "Cậu có quan hệ gì với Lâm Dị?"
Câu hỏi của Sầm Tiềm khiến Tần Châu nhướng mày, tuy muốn trả lời gì đó nhưng vì không để Lâm Dị gặp phiền phức, Tần Châu tiết chế nói: "Quan hệ không tệ."
Sầm Tiềm liếc hắn vài cái, một lúc sau mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó xoay bánh xe lăn rời đi, nhường cơ hội cho Tần Châu đánh thức Lâm Dị ăn sáng.
Tần Châu đứng dậy, đồng hồ trên tường chỉ 8 giờ 30 phút sáng. Trải qua hai lần thời gian hồi tưởng, hắn đã phát hiện ra một số quy luật.
Sau khi tiến vào thời gian hồi tưởng, nếu bị ai đó gián đoạn thì sẽ rời khỏi "thời gian hồi tưởng", nhưng Tần Châu vẫn không rõ, nếu không bị gián đoạn thì người tiến vào "thời gian hồi tưởng" khi nào sẽ tỉnh dậy.
Tần Châu tiến lên gõ cửa phòng Lâm Dị, giống như trong Thế giới Quy tắc 7-7, hắn gõ cửa phòng 304 mỗi sáng để đảm bảo Lâm Dị vẫn an toàn.
Lúc này, sau khi hắn gõ cửa hai lần, trong phòng cũng có động tĩnh.
"Đàn anh."
Lâm Dị cũng không hỏi là ai gõ cửa, dường như cậu đã quen với việc Tần Châu gõ cửa phòng vào mỗi buổi sáng.
Lâm Dị không gặp nguy hiểm, Tần Châu thở phào nhẹ nhõm sau đó mới qua gọi Nhậm Lê.
Vẫn ổn, Nhậm Lê còn sống.
Cũng bởi hôm nay dậy muộn nên Sầm Tiềm đã chuẩn bị bữa sáng cho ba người, ăn sáng xong ba người vội vàng đến tòa soạn báo.
Trên đường đi, Tần Châu nói: "Chỗ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lâm Dị và Nhậm Lê lập tức quay sang nhìn Tần Châu.
Tần Châu tiếp tục: "Đêm qua..."
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Tần Châu đã dùng chiếc kẹp tóc để kích hoạt thành công thời gian hồi tưởng. Hắn dịch chuyển từ ghế sô pha ở nhà Sầm Tiềm đến tòa soạn báo, trước khi tiến vào tòa nhà, Tần Châu đứng ở đại sảnh kiểm tra thời gian.
10 giờ tối, ngày 19/9/20XX.
Nhìn thời gian, Tần Châu không khỏi nhíu mày.
Ngày mà người tham gia tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4 là ngày 21 tháng 9 cùng năm. Nói cách khác, "thời gian hồi tưởng" của hắn là hai ngày trước.
Sau đó Tần Châu nghe thấy thang máy vang lên "ding" một tiếng, nghĩa là thang máy đã đến một tầng nào đó và mở cửa.
10 giờ tối rồi, vẫn còn người dùng thang máy của toà nhà.
Tần Châu đang định đi theo xem thử, vừa bước được mấy bước, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động, hắn không suy nghĩ nhiều, cúi người trốn sau một cây cột trong đại sảnh.
Cả cơ thể áp sát vào cột, Tần Châu để ý có một cái bóng xuất hiện trên mặt sàn, không biết chủ nhân của cái bóng này có nhìn thấy hắn hay không.
Cái bóng di chuyển từ xa rồi tiến lại gần, nhưng khi đến sát cây cột thì nó không dừng lại mà đi thẳng về khu vực thang máy.
Tần Châu hơi nghiêng người, ngước mắt nhìn về phía thang máy.
Hắn nhìn thấy "Áo choàng", hoặc nói cách khác là "Thuấn Tức", nhưng chiều cao của "Thuấn Tức" bây giờ lại khác so với "Thuấn Tức" mà hắn nhìn thấy trong con hẻm. "Thuấn Tức" ở đây cao hơn một mét tám.
Hắn đang đứng trước cửa thang máy, bởi mũ áo choàng đã che khuất hết toàn bộ khuôn mặt nên Tần Châu không thể xác định được tầm nhìn của người kia, hắn chỉ thấy "Áo choàng" đang đứng đối diện với màn hình thang máy.
"Thuấn Tức" đang quan sát số tầng mà thang máy đã di chuyển đến.
Một lúc sau, một thang máy khác cũng đến tầng một, một tiếng "ding" vang lên giòn tan, ngay sau đó "Thuấn Tức" đi vào trong buồng thang máy.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, Tần Châu mới tiến về phía trước.
Thông qua màn hình thang máy, "Thuấn Tức" đã đi lên tầng chín.
Là tầng mà nhóm người tham gia dùng để mở họp.
Tầng chín.
Tưởng Vọng bước ra khỏi thang máy, bởi cậu ta vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra nên cũng không chú ý trên màn hình thang máy có người đang theo sát sau mình, người này sắp lên đến tầng chín.
Cậu ta chỉ có thể siết chặt chiếc kẹp tóc trong tay một cách lo lắng.
Kỳ lạ thật, rõ ràng cậu ta đã dùng kẹp tóc để mở cửa, mọi người trong phòng họp đều đã ngủ say, nhưng tại sao cậu ta đang trong phòng họp lại đột ngột di chuyển ra bên ngoài chứ?
"Phong... Phong Uyển?"
Tưởng Vọng cẩn thận lên tiếng, nhưng tầng chín lại chìm trong khoảng lặng, không một ai đáp lại lời cậu ta.
Tưởng Vọng cẩn trọng đi đến bên công tắc đèn rồi bật lên, tầm nhìn bắt đầu xuất hiện ánh sáng, lúc này cậu ta mới chậm rãi di chuyển về phía phòng họp.
Cậu ta gõ cửa phòng họp: "Phong Uyển?"
Không có ai trả lời, cửa phòng họp đã bị khóa trái từ bên ngoài.
Tưởng Vọng cảm giác như kiểu bản thân đang gặp quỷ vậy, kỳ lạ quá đấy, mọi người đâu hết rồi?
Cậu ta đứng trước cửa phòng họp một lúc mà không biết rằng cùng lúc đó, thang máy đã lên đến tầng chín, có người bước ra từ thang máy, ánh mắt không chút kiêng nể đảo qua đảo lại xung quanh.
Đứng một lúc, Tưởng Vọng quyết định không đi tìm người khác nữa, quái lạ thật, nếu giờ cậu ta mà chạy lung tung thì chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Cậu ta dùng chiếc kẹp tóc trong tay để mở khóa phòng họp rồi bước vào.
Bên trong phòng không một bóng người, nhưng lại có một chiếc máy tính.
Tưởng Vọng nhận ra đây là máy tính của gã chủ biên.
Tưởng Vọng chẳng thèm để ý đến chiếc máy tính mà kéo ghế ra ngồi xuống, chuẩn bị đánh một giấc. Mấy buổi đêm trước, cậu ta đều như vậy, chỉ cần ngủ thì sẽ không có chuyện gì hết.
Nhưng đêm nay lại cực kì quái lạ, Tưởng Vọng không có cách nào ngủ được.
Cậu ta đã thử nhiều biện pháp khác nhau, bao gồm đếm cừu, đếm sủi cảo, tự hát ru cho chính mình, nhưng lại không có hiệu quả gì hết.
Sau đó, ánh mắt cậu ta dừng lại trên chiếc máy tính của gã chủ biên.
Tưởng Vọng nhớ lại buổi sáng gã chủ biên đã hung dữ nói với bản thân rằng "Đặc biệt là cậu", như thể nếu không phỏng vấn được "Thuấn Tức" thì gã sẽ ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy.
Cả người cậu ta co rúm lại, đợi đến khi nỗi sợ hãi trong lòng lắng xuống, Tưởng Vọng di chuyển chiếc máy tính đến trước mặt mình.
Cậu ta khá thành thạo máy tính, cậu ta không thể phỏng vấn được "Thuấn Tức", nhưng có thể nghĩ cách khôi phục tấm ảnh "Thuấn Tức" đã bị xoá. So với việc phỏng vấn "Thuấn Tức", tấm ảnh chụp hắn rõ ràng còn ăn điểm hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Tưởng Vọng mở máy tính lên, tin vui đến nhanh hơn cậu ta tưởng tượng, địa chỉ email dùng để đăng nhập trong máy tính đã lưu sẵn mật khẩu tài khoản, sau khi cậu ta mở hòm thư, tài khoản sẽ tự động đăng nhập.
Tưởng Vọng thậm chí còn chưa vào mục "Thùng rác" hay "Đã xóa" để tìm tin nhắn đã gửi kia mà nó đã ở sẵn trong thư mục "Đã đọc".
Tin nhắn chưa bị xóa, vẫn êm đẹp nằm ở đây.
Với tiêu đề to chà bá – tấm ảnh "Thuấn Tức".
Người gửi ẩn danh.
Tưởng Vọng không khỏi mừng rỡ nhấp mở email, trong email hầu như không có nội dung gì, toàn là ảnh chụp, thậm chí không chỉ dừng lại ở một tấm.
Người trong ảnh đều mặc áo choàng, được chụp từ các góc độ khác nhau, trong hàng chục tấm ảnh, chỉ có một tấm ảnh chụp từ phía trước, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt ấy dưới mũ trùm đầu.
Cậu ta nhanh chóng phóng to tấm ảnh chụp chính diện, ngay sau đó, Tưởng Vọng hoàn toàn ngây người.
Cậu ta nhận ra người trong ảnh.
Là... Là...
Là "hắn".
Bởi vì quá sợ hãi, hơi thở của Tưởng Vọng trở nên cứng ngắc, trong khoảnh khắc thời gian ngưng đọng ấy, Tưởng Vọng nghe thấy tiếng bước chân cố ý bước đến với một âm thanh rất bé.
Tiếng bước chân, một nặng một nhẹ, đang tiến về phía cậu ta.
- ---
Ntna đang chôn vùi tuổi xuân với dl viện D