Còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm việc, ba người đang đứng nói chuyện bên bồn hoa ở dưới tầng một toà soạn báo.
Lâm Dị nhắc lại chi tiết những gì cậu đã nhìn thấy trong thời gian hồi tưởng cho Nhậm Lê: "Mèo hoang, Sầm Tiềm bấm ba số trên điện thoại."
Trong đoạn thời gian hồi tưởng vào đêm đầu tiên, Lâm Dị gặp Sầm Tiềm còn nhỏ vì xả thân cứu mèo mà mất một bên chân, có thể thấy Sầm Tiềm rất yêu quý mèo, ở nhà y bây giờ cũng có một bé, mặc dù y không thể chăm sóc tốt cho bé cam nhỏ ấy.
Nhậm Lê trầm ngâm suy nghĩ một chút: "Y xuất hiện là vì ở đó có mèo ư."
Lâm Dị "ừm" một tiếng, sau đó suy đoán: "Gần chỗ đó có thùng rác. Ở thành thị, mèo hoang vô chủ thường sẽ lục lọi thùng rác để kiếm ăn. Chắc hẳn Sầm Tiềm cũng biết có nhiều mèo hoang hay lui tới đấy cho nên mới xuất hiện ở đó."
Nhậm Lê hỏi: "Nhưng tại sao lại là buổi tối?"
Lâm Dị đáp: "Ban ngày nhiều người. Mèo có tính cảnh giác cao, vì thế chúng sẽ không lộ diện đâu."
Lý do vì sao Sầm Tiềm lại xuất hiện, giải thích kiểu này thực ra cũng khá miễn cưỡng.
Nhậm Lê nhận ra điểm này, hỏi: "Ba số nào?"
"Em không nhìn được y bấm số cụ thể." Lâm Dị nói: "Dãy số điện thoại có ba số thực ra cũng không nhiều lắm, bao gồm 120, 110, 119, 114 và 122. Cái này thì chẳng cần nói nữa rồi, 114 là gọi tổng đài, 122 là tai nạn giao thông. Sầm Tiềm không thể nào lại đi gọi 119, 114 và 122 vào lúc đó được. Vậy thì còn lại 110 và 120, nhưng cuối cùng Sầm Tiềm lại không bấm gọi."
"Trong lúc bấm số chắc hẳn y đã nghĩ tới chuyện gì đó nên mới từ bỏ việc này. Điều đó chứng tỏ nếu y mà gọi thì bản thân y cũng sẽ bị ảnh hưởng." Lâm Dị hoá thân thành Sầm Tiềm, nói: "Vậy chỉ có thể là 110. "
Nhậm Lê: "Y muốn báo cảnh sát ư?"
Lâm Dị: "Ừm."
Nhậm Lê trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở ra một câu dài ngoằng: "Y xuất hiện ở con hẻm này là vì muốn cho mèo ăn hoặc vì một lý do nào khác kiểu vậy. Nhưng sau đó y lại tận mắt chứng kiến một vụ án mạng, lúc hung thủ rời đi, y lập tức nghĩ đến việc báo cảnh sát. Nguyên nhân khiến y từ bỏ là... vì sợ rước hoạ vào thân."
Tần Châu nói: "Y đã rước hoạ vào thân rồi."
Đoạn quá khứ này trở thành thời gian hồi tưởng để cho những người tham gia tận mắt nhìn thấy, chứng tỏ đoạn quá khứ ấy là chấp niệm Sầm Tiềm khó có thể buông bỏ.
Đến mức khó có thể buông bỏ như vậy...
Tần Châu nói tiếp: "Thậm chí lúc ở trong hẻm, Sầm Tiềm đã nhìn thấy khuôn mặt của "Thuấn Tức", mà "Thuấn Tức" cũng đã nhận ra sự hiện diện của Sầm Tiềm. Đó là lý do vì sao dựa vào những vụ án trước kia của "Thuấn Tức", chúng ta lại vẽ được vòng tròn Manhattan khoá tại một điểm là nhà của Sầm Tiềm. "Thuấn Tức" vẫn luôn muốn tìm đến Sầm Tiềm để giết người diệt khẩu."
Điều này cũng có thể giải thích vì sao cửa sổ trong nhà Sầm Tiềm lại được dán giấy báo, y không muốn bị một tên sát nhân theo dõi mình.
Tần Châu nhìn sang Lâm Dị: "Cho nên có hai suy đoán về quy tắc tử vong."
Thực ra hắn chẳng cần phải nói tiếp, hắn nghĩ Lâm Dị sẽ đoán được thôi, nếu cho Nhậm Lê thêm hai phút suy nghĩ, Nhậm Lê cũng có thể nhận ra.
Suy đoán đầu tiên về quy tắc tử vong: Không cứu được Sầm Tiềm.Trong đoạn thời gian hồi tưởng ở đêm đầu tiên, Lâm Dị đã cứu Sầm Tiềm. Mà đoạn thời gian hồi tưởng vào tối qua, Chu Kỳ chẳng những không cứu được Sầm Tiềm mà còn làm cho "Thuấn Tức" nhắm vào Sầm Tiềm.
Nói cách khác, người tham gia khiến Sầm Tiềm gặp nguy hiểm.
Đây là quy tắc tử vong thuộc về Sầm Tiềm.
Quy tắc tử vong thứ hai có thể xảy ra là: Bị "Thuấn Tức" thấy mặt.
Trong đoạn thời gian hồi tưởng vào tối hôm qua, cả Tần Châu và Lâm Dị đều nhìn thấy "Thuấn Tức" xuất hiện, nhưng "Thuấn Tức" lại không phát hiện ra bọn họ, chỉ có Chu Kỳ là bị nhìn thấy.
Tựa như gã quản lý chung cư, tuy không phải là nhân vật chính trong Thế giới Quy tắc, nhưng gã có quy tắc tử vong của riêng mình.
Đây là quy tắc tử vong thuộc về "Thuấn Tức".
Mặc dù không thể xác định Chu Kỳ chết do vi phạm quy tắc tử vong nào, nhưng hướng đi của họ đã trở nên rõ ràng hơn rồi.
Đó là tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Sầm Tiềm sau khi y bị "Thuấn Tức" nhắm vào, nội dung về cuộc chạm trán đó hẳn sẽ là tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4.
Cách làm cũng khá đơn giản, là thứ mà Tần Châu am hiểu nhất.
Lâm Dị gật đầu đồng ý.
Tuyến chính chắc chắn không thể dễ dàng bị vạch trần như vậy, thứ bọn họ muốn làm rõ là cơ chế kích hoạt thời gian hồi tưởng.
Thời gian hồi tưởng có thể được coi là chấp niệm của Sầm Tiềm, mà sự tồn tại của "mèo" đã làm gợi lên ký ức của Sầm Tiềm, cho nên bọn họ muốn tìm thêm những thứ tương tự như sự tồn tại của "mèo" hay "thông cáo báo chí", sau đó tiến vào thời gian hồi tưởng, tìm được toàn bộ tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4.
Tạm thời như vậy trước đã, bây giờ đã là 9 giờ, bọn họ cần phải đi làm.
Lúc bọn họ vừa đến phòng họp, gã chủ biên đã ngồi yên trí ở trong đó, ánh mắt nhìn ba người như giáo viên chủ nhiệm nhìn học sinh đi học muộn.
Không biết có phải do bị Tần Châu và Nhậm Lê ảnh hưởng hay không mà Lâm Dị cũng sắp trở thành một đứa nổi loạn đến nơi rồi, mặt không đỏ, tim không đập bước vào phòng họp, kéo ghế ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Dị đưa mắt quan sát, nhận ra thiếu mất một người.
Là Tưởng Vọng – người bị gã chủ biên nhắc tên trong cuộc họp ngày hôm qua.
Sắc mặt của năm người tham gia còn lại tái nhợt, Phong Uyển nhìn chằm chằm vào Tần Châu, dáng vẻ ngập ngừng, dường như cô muốn nói cho Tần Châu chuyện gì, nhưng vì gã chủ biên NPC vẫn còn ở đây nên đành phải nhịn xuống.
Sau khi Tần Châu và Nhậm Lê ngồi vào chỗ, Tần Châu lấy tờ thông cáo báo chí ra.
Nếu gã chủ biên mà muốn gây khó dễ, hắn sẽ dùng bản thông cáo báo chí do Chu Kỳ bịa ra để nộp bài tập.
Nhưng gã chủ biên lại không làm vậy, thậm chí còn chẳng thèm nói giọng quái gở như mọi khi, ngữ điệu bay nhanh như gió: ""Thuấn Tức" vượt ngục rồi."
Những người trong phòng họp đều sửng sốt.
Thậm chí vẻ mặt của ba người nhóm Lâm Dị còn hãi hùng hơn cả năm người tham gia còn lại, bọn họ vừa mới suy đoán "Thuấn Tức" đang nhắm vào Sầm Tiềm xong, vậy mà bây giờ "Thuấn Tức" vượt ngục rồi.
"Đây là tin tức độc quyền. Mặc dù là nặc danh nhưng tôi chắc chắn cậu ta chính là người đã gửi ảnh chụp của "Thuấn Tức"." Gã chủ biên nói: "Bây giờ tôi muốn các cậu dựa vào địa chỉ IP lập tức tìm ra người này và lấy được ảnh chụp của Thuấn Tức cho tôi."
Địa chỉ IP mà gã chủ biên cung cấp cho họ rất cụ thể, không chỉ có thành phố, mà còn chi tiết tới từng tên đường.
Đoạn đường đang thi công...
Nơi này gần nhà Sầm Tiềm.
Cả ba đều trầm mặc không lên tiếng, sau khi gã chủ biên giải thích xong nhiệm vụ thì vội vàng rời đi luôn, Tần Châu trầm giọng hỏi Phong Uyển: "Tưởng Vọng xảy ra chuyện gì?"
Đây chính là điều mà Phong Uyển tính nói: "Hôm qua, em với Tưởng Vọng đến đồn cảnh sát. Bọn em định giả vờ đến báo án để có thể trà trộn vào trong, không thì bọn em chẳng có cách nào để đột nhập vào được. Lúc vào được đồn cảnh sát, em tình cờ nghe được một số tin tức: cục cảnh sát lo sợ "Thuấn Tức" sẽ trốn thoát nên đã gửi "Thuấn Tức" đến một trại giam nghiêm ngặt hơn."
"Bởi vậy, bọn em lập tức hội hợp với mọi người để đi đến trại giam, nhưng nhóm được phân công ban đầu đến trại giam thì lại nghe được thông tin rằng, do khoảng cách từ đồn cảnh sát đến trại giam cách một đoạn khá xa, có lẽ bọn họ sợ rằng "Thuấn Tức" sẽ trốn thoát trên đường chuyển giao nên "Thuấn Tức" vẫn còn bị giam ở đồn cảnh sát."
"Bọn em định quay lại đồn cảnh sát nhưng thoắt cái thì trời lại tối rồi nên cũng chẳng dám đến đó nữa. Bọn em đành phải quay về công ty, định lúc trời sáng, tranh thủ chưa đi làm thì tới đồn cảnh sát." Phong Uyển nói: "Lúc bọn em trở lại công ty thì cửa lại bị khoá mất. Bọn em yêu cầu bảo vệ trực đêm mở cửa nhưng bảo vệ không đồng ý, nói là trừ khi có sự đồng ý của chủ biên, không thì sẽ không cho bọn em vào."
Một cô gái khác tiếp lời: "Trời đã tối, bọn em không dám ở bên ngoài nên đành nhờ bảo vệ liên lạc với chủ biên."
Lâm Dị tò mò hỏi: "Vậy liên lạc được không?"
Phong Uyển và cô gái kia đồng thời gật đầu, Phong Uyển nói: "Liên lạc thì liên lạc được, nhưng gã chủ biên lại từ chối. Dù bọn em nói dối là có được thông tin của "Thuấn Tức" nên muốn tăng ca thì gã cũng không đồng ý để bảo vệ cho bọn em vào. Với cả nghe gã nói chuyện qua điện thoại có vẻ rất kích động, bảo gì mà... bảo là trong số chúng ta có gián điệp kinh tế, chính người đó đã xoá tấm ảnh của "Thuấn Tức", gã sẽ không mắc sai lầm lần hai nữa đâu."
Tay Tần Châu vẫn không ngừng xoay cây bút.
Lâm Dị đợi Phong Uyển nói tiếp, Phong Uyển tiếp tục: "Bọn em thực sự chẳng biết đi đâu được nữa. Đúng lúc đó, chẳng biết Tưởng Vọng lấy được một cái kẹp tóc dây thép từ đâu ra, bảo bọn em giúp cậu ta đánh lạc hướng, để cậu ta dùng kẹp tóc mở ổ khoá thử."
Trong đầu Lâm Dị bỗng nảy lên manh mối, chiếc kẹp tóc đó chắc hẳn là đồ vật đặc thù dùng để kích hoạt thời gian hồi tưởng.
"Kẹp tóc ở đâu ra?" Tần Châu cau mày, hắn từng nhắc nhở những người này đừng đụng vào bất cứ thứ gì ở đây.
Cô gái vừa nói yếu ớt giơ tay lên: "Là... là của em."
Tần Châu nhìn cô.
Vì kẹp tóc là của người tham gia nên Tưởng Vọng mới chẳng hề nao núng dùng nó để mở ổ khóa.
"Sau khi vào được bên trong, bọn em đi nghỉ ngơi, chờ bình minh đến rồi tới đồn cảnh sát." Phong Uyển cúi đầu: "Ai mà ngờ được lúc trời sáng Tưởng Vọng đã chết rồi."
Nhậm Lê hỏi: "Thi thể thì sao?"
Phong Uyển trả lời: "Bị bảo vệ đưa đi rồi."
Nhậm Lê đứng dậy ra ngoài phòng họp, anh muốn đi tìm thi thể của Tưởng Vọng. Lâm Dị cũng đứng dậy, định đi theo Nhậm Lê, thi thể của Tưởng Vọng rất quan trọng, một là có thể giúp bọn họ xác định quy tắc tử vong, hai là bọn họ cần lấy được chiếc kẹp tóc để kích hoạt thời gian hồi tưởng.
Cuộc họp đã làm chậm trễ thời gian, nếu thi thể bị xử lý xong xuôi rồi thì tình hình sẽ trở nên rất tệ.
"Muốn sống thì đợi ở đây, đừng đụng chạm lung tung vào thứ gì, đặc biệt lúc ngủ thì đừng cầm vật gì trên tay." Tần Châu nói xong, mới theo chân hai người.
Năm người trong phòng họp chỉ có thể nhìn Tần Châu rời đi, quay mặt nhìn nhau.
Lúc Tần Châu đuổi kịp Lâm Dị, Nhậm Lê đã tìm thấy thi thể của Tưởng Vọng trong thùng rác ở dưới lầu, cũng lấy được chiếc kẹp tóc trong tay cậu ta.
Thi thể bị một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua cổ họng, độ rộng của lưỡi dao giống với con dao của "Thuấn Tức", hẳn là Tưởng Vọng đã gặp phải "Thuấn Tức" trong khoảng thời gian hồi tưởng.
"Chủ tịch."
Nhậm Lê đưa kẹp tóc cho Tần Châu: "Tối nay em có thể đi."
Nếu không có gì ngoài ý muốn, tối nay bọn họ sẽ vào khoảng thời gian hồi tưởng này để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tần Châu cau mày, nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc trong tay.
Lâm Dị không nói gì, yên lặng chờ đợi sự sắp xếp của Tần Châu.
Một lúc sau, Tần Châu ngẩng đầu lên: "Quá chậm."
Bọn họ luôn theo sau một bước so với người đã chết, quá chậm.
Hơn nữa, vật phẩm kích hoạt thời gian hồi tưởng rất khó để đề phòng, mỗi ngày chỉ xác định được một vật phẩm kích hoạt, đạt được một nội dung của thời gian hồi tưởng, tốc độ bằng với tốc độ người chết, như vậy là quá chậm.
Không ai biết "Thuất Tức" vượt ngục có ẩn ý gì, chậm chạp chính là chờ chết.
Nhậm Lê nói: "Chủ tịch có ý gì?"
Tần Châu nói: "Tìm thêm hai vật phẩm kích hoạt nữa, tối nay mỗi người phụ trách một cái."