Tôi tìm kiếm thông tin về Kiếm Thánh trên mạng.
______________________________________________
-Ông ta dường như là người đứng đầu của một gia tộc giàu có ở Bắc Âu.
-Tên thật của ông ta là Marcus Calenberry. Khá đáng buồn là người ta đồn rằng ông đã từ bỏ gia đình, mối quan hệ và tài sản để bước vào tháp một mình.
-Không ai biết chính xác ông sở hữu những kĩ năng gì.
-Có lời đồn rằng ông bị tự kỉ do hay lẩm bẩm một mình.
______________________________________________
Tôi tặc lưỡi.
“Chẳng có thông tin gì hữu ích cả.”
Tôi đã xem qua mọi video phỏng vấn nhưng chẳng tìm được chút ích gì cả. Rõ ràng là ông già này khác hẳn với Vua Lửa. Dù cho bị chì chiết bởi tích cách tệ hại, thông tin về hắn vẫn có thể dễ dàng tìm thấy thông qua internet.
Ngược lại, Kiếm Thánh hoàn toàn bí ẩn.
Thông tin về Kiếm Thánh rất mơ hồ. “Ông ta hẳn là đến từ một gia tộc giàu có lớn, được cho là tiến vào Tháp một mình và bị đồn là bị tự kỉ”. Tất cả những thông tin đó đều là suy đoán.
“Làm sao?”
Tôi quay đầu về phía chiếc bàn ở góc. Ở đó, Kiếm Thánh đang ngồi một mình, uống cốc sữa pha vodka của ông ta.
“Ít nhất thì thông tin ông ta tự nói chuyện với bản thân là chuẩn.”
Người đàn ông lớn tuổi với gu thời trang kì cục. Ngồi trong góc với thứ đồ uống tởm lợm và trông như đang lầm bầm với bản thân.
“Câm mồm. Đừng có làm ồn. Từ nãy đến giờ ông đã…”
Ông ta lằm bằm.
Tôi không thể nghe chính xác ông ta đang nói gì, nhưng trông có vẻ như ông ta rất cáu giận. Đó là một cảnh tượng đáng sợ, làm tôi thấy có chút sợ hãi.
“Không lẽ ông ta cũng bị tâm thần sao?”
Thợ săn Số 1 bị tâm thần. Nghe thôi cũng thấy sợ. Như thể một quả bom nguyên tử không biết khi nào sẽ nổ.
“…Không, nếu nghĩ lại thì, Yoo Sooha cũng là một tên tâm thần.”
Có thể một trong những điều kiện để trở thành số một là phải có vấn đề tâm lý.
“Hầu như mọi top ranker đều bị “tửng tửng”.”
Tôi lắc đầu và tiếp tục tìm kiếm thông tin trên mạng. Tuy nhiên, hầu hết chúng đều hoàn toàn vô căn cứ. Nhưng tôi tiếp tục tìm, và một bài viết trong một diễn đàn nọ lọt vào mắt tôi.
______________________________________________
[Cảnh báo! Những thứ bạn không bao giờ được nói trước mặt Kiếm Thánh!]
______________________________________________
“Hmm?”
Thật sự là một tiêu đề thú vị đó chứ. Bài viết được đăng trong trang web Cộng Đồng Thợ Săn. Một nơi để tụ tập, giao lưu và chia sẻ thông tin. Nơi mà chỉ có người được cấp Chứng chỉ Thợ săn do Hiệp hội cấp mới có thể truy cập. Bài viết này được đăng tải ẩn danh.
______________________________________________
-Tôi đã chứng kiến tận mắt. Có những thứ mà bạn tuyệt đối không được nói trước mặt Kiếm Thánh trừ khi bạn muốn chết!
ㄴChúng là gì?
ㄴTất cả mọi thứ liên quan tới gia đình ông ấy. Vài ngày trước, có một vài top ranker đã đánh nhau với Kiếm thánh, và một trong số họ đã nói:
“Nhìn bộ dạng của ông kìa, hẳn con cháu ông bên ngoài đang khổ sở lắm.”
“Tôi cá ông ở một mình là do con cháu không dám ở cạnh.”
“Chúng nó sẽ mất mặt thế nào nếu thấy ông cụ của chúng hành xử thế này nhở?”
-Sau đó anh ta chết!
ㄴHả? Chết?!
ㄴỪ. Anh ta đã bị giết. Thật ra thì, ảnh chỉ kịp nói “Chúng nó sẽ mất mặt thế nào nếu…” trước khi cổ bị cắt. Đầu anh ta lìa khỏi cổ chỉ trong một tích tắc.
______________________________________________
Những bình luận sau đó trở nên hoảng loạn.
______________________________________________
ㄴÊ đừng có giỡn nha!
ㄴNày chắc chắn là tin đồn do mấy Công hội lớn lan ra rồi!
ㄴÔng ấy đang làm quá tốt việc nên họ đang có dìm ông xuống.
______________________________________________
Hầu hết những bình luận trong bài viết cho rằng người ẩn danh này đang rao tin giả.
______________________________________________
-Tin hay không thì tuỳ, tôi chả quan tâm! Tôi có ý tốt nên mới nói thế với mọi người thôi.
- Dĩ nhiên, tôi không bảo rằng Kiếm Thánh sai. Người đàn ông kia xúc phạm gia đình ông ấy trước. Tuy nhiên, những thế lực lớn đang dùng sự cố này để dìm ông ấy xuống. Mấy người cũng thấy mạng xã hội dạo gần đây công kích ông ấy dữ thế nào rồi đó.
-Dù sao thì, nếu bạn gặp Kiếm Thánh, hãy làm theo lời tôi nói.
______________________________________________
“…quá ồn ào rồi. Tôi tự lo được, thế nên để tôi yên.”
Kiếm Thánh đã lẩm bẩm một mình kể từ khi ngồi xuống bàn. Trông nó thật sự giống như ông ấy có vấn đề về tâm lý. Tuy vậy, cho dù ông ta có tâm bệnh đi nữa, ông ta vẫn đứng số một thế giới. Sự thật rằng ông già điên này sở hữu kĩ năng mạnh ngoài sức tưởng tượng là không thể bàn cãi.
“Tốt.”
Như thế là đã đủ với tôi.
Nó đáng để thử.
“Cảm ơn vì đồ uống.”
“Ah, buổi tối tốt lành!”
Kiếm Thánh uống cạn cốc nước kì dị sau đó rời đi.
Ngay khi ông ấy bước khỏi quán rượu, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng ông ta cũng đi.”
“Ông ta hẳn đã lẫn rồi. Nãy tới giờ ông ta cứ lẩm bẩm một mình.”
“Hẳn là vậy rồi. Má, giờ thì bia chả còn ngon nữa rồi…”
Tất cả khách hàng đều chờ đợi Kiếm Thánh rời đi, vì họ đều đứng dậy rời đi cùng lúc với tôi.
Dẫu thế, mục đích của chúng tôi khác nhau.
“Chủ quán, cho tôi tính tiền.”
Tôi gấp rút thanh toán tiền nước. Tôi không có thời gian để lãng phí.
“Ah, vâng. Cảm ơn quý khách, nhớ quay lại nhé!”
“Đồ uống rất ngon, tôi sẽ lại tới!”
Ring ring!
Tiến chuông vang lên khi tôi mở cửa và bước đi.
Trời đã tối muộn và bóng đêm bao trùm con ngõ.
“Ông ta đi đâu rồi…?”
Tôi nhìn xung quanh, có vô số người khác cũng rời khỏi các quán rượu gần đó giống tôi. Tiếng người cười nói vang khắp con ngõ dưới trời đêm.
“Ông đâu rồi, Quý ngài Số 1?”
May mắn thay, sau một hồi tìm kiếm, tôi đã nhìn thấy bóng lưng tôi cần.
“Tìm thấy rồi!”
Ơn trời bộ trang phục dị hợm của ông ta. Ông ta chắc chắn là người duy nhất trong Babylon này mặc vest và mang kiếm. Tôi nhanh chóng bước đi theo ông ta.
“Kĩ năng của ông là gì đây?”
Tim tôi đập nhanh.
“Vua Lửa đã có một kĩ năng lố bịch cấp EX cho phép hồi quy. Vậy thì kĩ năng của Kiếm Thánh người mạnh nhất thế hệ trước sẽ thế nào đây? Có khi nào là một kĩ năng lỗi hơn nữa không?”
Kĩ năng đó sớm sẽ trở thành của tôi. Nếu tôi may mắn.
…
Tôi đã đuổi theo bóng lưng của ông già này bao lâu rồi?
Chúng tôi đã rời khỏi trung tâm thành phố và bắt đầu đi bộ qua những con hẻm vắng. Tôi tiếp tục theo sát ông ta, chúng tôi đã rời khỏi con hẻm và tiến vào khu ngoại ô của thành phố. Tới một mảnh đất trống vắng vẻ.
Kiếm Thánh bước qua khu đất trống ấy.
“Hmm.”
Tôi đi theo một đoạn ngắn nữa trước khi dừng lại đằng sau một thân cây.
“Chắc nơi đây là phù hợp rồi.”
Kiếm Thánh quay người lại, ánh trăng bao trọn lấy thân hình già dặn của ông ta.
“Sao cậu không ra đây đi nhỉ cậu trai trẻ.”
“…”
“Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ở đây đâu.”
Ông ta nhìn thẳng vào cái cây mà tôi đang nấp. Tim tôi hẫng đi một nhịp.
“Ông ta phát hiện mình rồi?”
Đúng ra tôi phải nhận ra điều đó từ nãy. Ngay từ đầu, chẳng có lí do gì mà Thợ săn mạnh nhất lại không biết mình đang bị theo dõi cả.
Tôi chỉ biết đổ lỗi cho sự bất tài của bản thân khi bước ra khỏi chỗ nấp.
“Ah. Xin lỗi. Có một vài thứ tôi muốn hỏi thưa ngài Kiếm Thánh.”
Tôi cố lịch sự nhất có thể. Nhưng vì lí nào đó, Kiếm Thánh bật cười.
“Huh. Chẳng phải cậu đã theo dõi ta từ nãy tới giờ sao? Nếu cậu có câu hỏi sao không bước ra đây?”
“…”
Huh?
Vì lí nào đó. Trông như Kiếm Thánh nghĩ rằng tôi đang giả vờ sợ hãi. Ngoài ra, kể từ khi ông ta quay đầu lại, Kiếm Thánh chưa từng buông lỏng bàn tay đang cầm chắc thanh kiếm, kể cả khi tôi chưa làm gì cả. Như thể ông ta đã sẵn sàng để tấn công tôi bất cứ lúc nào.
“Uh. Tại sao?”
Dĩ nhiên, đây là điều đầu tiên tôi nghĩ ra, mặc dù mục đích của tôi là để ông ta giết mình.
“Nhưng mình còn chưa làm gì ngoài đi theo ông ta…”
Kể cả khi ông ta có biết mục đích của tôi hay không, Kiếm Thánh trông như thể ông ta đã sẵn sàng để giết tôi. Như thể trong mắt ông ta, tôi đã chết rồi.
“…Khả năng diễn xuất của ngươi tốt đó. Quả nhiên, người là một sát thủ cừ khôi”
“…Hả?”
“Ngươi không cần phải tỏ ra ngu ngơ. Những Thợ săn khác có thể sẽ tin, nhưng ngươi không lừa được ta đâu. Ta biết ngươi là một sát thủ được phái đến bởi Hắc Long Hội.”
Ờ…
Ông già ơi, ông thật sự đang nhầm lẫn gì đó rồi ấy.
“Tôi có nên thấy mừng không?”
Dù sao thì, chuyện này cũng không tệ. Tôi không cần phải bêu xấu con cháu của lão để bị giết. Nhưng tôi chả hiểu sao lão lại cho rằng một Thợ săn hạng F như tôi là một sát thủ. Thật sự khó hiểu.
“Uh-huh! Ngươi thật đáng ghê tởm. Tới đây và đối mặt với cái chết đi!”
Kiếm Thánh nhìn tôi với ánh mắt viên đạn như thể đang nhìn một con quái vật ông ta cần phải diệt trừ. Biểu hiện kì lạ đó làm tôi thấy càng khó hiểu hơn.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ngươi không thể qua mặt được ta đâu.”
“Chuyện này… Thưa ngài. Có một vài chuyện tôi thực sự muốn hỏi…”
Tôi thực sự không thể ngăn sự tò mò của mình nữa.
“Tại sao ông lại cho rằng tôi là sát thủ? Tôi chẳng có biểu hiện gì giống thế cả.”
“Câm miệng.”
Shing!
Kiếm Thánh rút thanh kiếm của mình ra.
“Ta có rất nhiều kĩ năng. Một trong số chúng cho phép ta nhìn thấy số người mà đối phương đã giết. Nhờ có nó, ta đã có thể tránh được vô số hiểm hoạ.”
“…”
Hả? Tôi vẫn chẳng hiểu.
“Àaa”
Một vài sau giây, tôi nhận ra.
“Mình đã giết Yoo Sooha.”
Đúng thế thật.
Mình đã giết Yoo Sooha hôm nay bởi vì mình biết hắn rồi sẽ trở thành một con quỷ, nhưng người ở thời đại này thì không biết điều đó. Nên giờ thì mình là một kẻ sát nhân.
Không giống thế giới bên ngoài, giết chóc diễn ra khá thường xuyên ở trong Toà tháp.
“Nhưng giết người vẫn là trọng tội.”
Nói cách khác, trong mắt Kiếm Thánh, hẳn có một số [1] đang hiện trên đầu mình. Con số [1] đại diện cho số người đã giết, nên vì thế Kiếm Thánh mới cảnh giác với mình.
“Vâng, tôi hiểu ý ngài thưa ngài Kiếm Thánh.”
“Hmmm. ”
“Kể cả khi ông đang cảnh giác với tôi và tôi không có ý kiến gì cả. Ông có thể xem đây là biện minh nhưng mà làm ơn hãy lắng nghe. Tôi đi theo ông là bởi một lí do quan trọng, tôi không thể nói ông biết chính xác nhưng nó thật sự rất quan trọng. Tôi thề với Chúa.”
Đó là một lời bộc bạch thật lòng. Nhưng tình hình chẳng những không khá hơn mà còn trở nên căng thẳng hơn nữa. Sau khi lắng nghe những gì tôi nói, biểu cảm của Kiếm Thánh trở nên vô cùng tồi tệ.
“Kinh tởm.”
“Vâng?”
“Một con quỷ đã giết vô số người như ngươi mà lại dám hành xử như vậy. Tuy ta cũng không sống một đời trong sạch, nhưng… Ta không bao giờ coi mạng người như cỏ rác như ngươi!”
Từng lời ông ta thốt ra càng làm tôi trở nên khó hiểu hơn.
“Không. Chờ một chút đã. Tàn sát? Tôi mới chỉ giết một người thôi mà.”
“Ngươi thật là vô liêm sỉ khi dám thốt ra một lời dối trá trắng trợn như thế!”
Chik!
Kiếm Thánh chĩa mũi kiếm về phía tôi và nói,
“Ta có thể nhìn thấy con số [4091] trên đầu ngươi.”
Tôi đứng hình.
“Cái… quá…?”
Tôi định bảo “Cái quái gì?” nhưng rồi tôi nhận ra con số 4091 đó từ đâu ra.
“Ah”
Nó là từ một lần tôi giết Yoo Sooha.
Và.
4090 lần.
Chính xác số lần tôi đã tự sát.
“Chuẩn bị đi, tên ác quỷ!”
Nếu thế.
“Ta không biết liệu có phải Hắc Long Hội đã phái ngươi tới hay ai khác, nhưng ta sẽ giết ngươi!”
Có nghĩa là trong mắt người đàn ông này, tôi không gì khác một tên sát nhân đã tàn sát 4091 mạng người. Cơn rùng mình khiến tôi lạnh sống lưng.
“Không.”
Đây là một vấn đề nghiêm trọng.
“Không chỉ là việc sao chép kĩ năng của Kiếm Thánh hay không nữa.”
Đúng thế.
“Bất cứ khi nào trong tương lai… nếu Kiếm Thánh nhìn thấy tôi, ông ta sẽ giết tôi bằng mọi cách.”
Bởi vì trong mắt ông ta, tôi là một tên giết người đáng ghê tởm, một bệnh dịch, thứ không được phép tồn tại.
“Kh-khoan!”
Tôi đưa tay ra.
“Làm ơn chờ một ch…”
Ngay vào lúc đó.
Thanh kiếm của Kiếm Thánh lao tới tôi với một tốc độ không tưởng.