“Kuk…uk…ugh!”
Mọi người luôn tin rằng cơ hội thức tỉnh sẽ cao hơn khi ta kề cận sinh tử. Thực tế thì sự tích này đã luôn được các Thợ săn truyền tai nhau kể từ khi “ngành công nghiệp” này được hình thành.
Nhưng có thể nó không hoàn toàn là sự tích, biết đâu nó là sự thật. Thậm chí tôi còn thức tỉnh kĩ năng chỉ đơn thuần vì lòng đố kỵ “phi phàm”.
Vì vậy tôi vẫn cẩn trọng và chém dao xuống.
“Hik!”
Tôi sẽ không để cho tên tâm thần này có một chút hi vọng sống sót nào cả.
“Kuk!”
Hắn sẽ phải chết.
“Uh…”
Nhưng điều làm tôi cáu giận nhất, hơn cả việc bị tên tâm thần này thiêu sống tới chết, thứ khiến tôi cay cú hơn cả cơn đau và sự tuyệt vọng khi bị thiêu.
“Hắn đã nói tên mình với tôi.”
Trước khi biến tôi thành cát bụi, trước khi nắm tóc tôi và thiêu rụi nó. Vua Lửa đã nói tôi vài điều với nụ cười trên môi.
“Nhưng mày biết tao là ai, và mày còn thấy tao giết Thánh Nữ nữa, nên mày phải chết. Tên tao là Yoo Sooha. Vĩnh biệt.”
Thứ cuối cùng tên điên đó nói. Phần kì quặc mà tôi chẳng thể hiểu được. Nó khiến tôi thấy ghê tởm.
“Hắn đã nói tên mình cho tôi.”
Sao hắn lại nói tôi tên bản thân trước khi giết tôi? Phải chăng hắn nghĩ rằng tôi không biết tên của Vua Lửa là gì?
“Không. Chắn chắn hắn đã nghĩ làm thế sẽ rất ngầu.”
Vua Lửa.
Tên khốn khiếp đó hẳn đã nghĩ rằng cảnh đó trông sẽ rất ngầu. Như thể một trận đấu tay đôi nơi những chiến binh xưng tên của mình với đối thủ. Đây chắc chắn là thứ Vua Lửa đã nghĩ khi giết tôi.
“Bất cứ ai tao giết, tao đều làm thế thật công bằng. Nên ít nhất tao cũng chẳng quá tồi tệ.”
Sao hắn dám-.
“Nghĩ như thế-.”
Sao tên tâm thần này dám làm thế.
“Dám nghĩ như thế khi xuống tay với một người.”
Một tên sẵn sàng bịt đầu mối một người chỉ vì họ vô tình chứng kiến việc tàn ác hắn gây ra. Một tên giả vờ như không biết sau đó còn quay lại kiểm tra ngọn lửa mà hắn tạo nên. Một tên không còn đủ phần người để được gọi là “con người”. Hắn chỉ còn phần “con” thôi. Một con quỷ thực thụ. Một con quỷ tỏ ra ngầu lòi khi giết người như thể việc đó khiến hắn trở nên thượng đẳng hơn.
“Đừng có đùa với tao!”
Chó chết!
Tôi đâm dao vào cổ hắn lần nữa.
“…”
Chẳng còn tiếng động nào nữa. Không la hét, không rên rỉ. Khu săn bắt này rất biệt lập, cách một khoảng xa so với nơi mà người khác hay hoạt động.
Tôi nhìn lên bầu trời, đúng hơn là nhìn vào hư không. Cơ thể tôi đung đưa như thể một ngọn cỏ đung đưa trước gió.
Hắn đã chết.
“Haha…”
Có thể là sẽ không đúng lắm nếu bảo là “chết”. Yoo Sooha không chỉ là một Thợ săn thông thường, nên nó sẽ không đúng nếu chỉ đơn thuần nói là hắn đã chết.
Tên điên người đáng ra sẽ trở thành Vua Lửa sau này. Huyền thoại đã leo tới đỉnh bảng xếp hạng. Cá nhân đã một mình quét sạch tầng 10 nơi chưa ai từng đánh bại được trong suốt nhiều năm. Hắn đã bị giết bởi tôi.
“Hooo…”
Tôi thở dài.
“Giờ thì mình có thể thả lỏng đầu óc được một chút rồi.”
Khi tôi quay đầu lại, tôi nghe thấy thứ gì đang đi tới, có thể là đã được dẫn dụ bởi mùi máu.
Một bầy sói đang nấp sau đám cây.
Tuyệt…
Chúng không chỉ là sói thông thường. Trên thân chúng là những vết khắc trông như hình xăm thứ có thể thấy sau lớp lông dày. Chúng có tên gọi là Thảo Lang [note60905], hoa văn trên người chúng càng phức tạp thì chúng càng mạnh.
Dù bọn Thảo Lang quanh đây chỉ có dạng hoa văn đơn giản nhất trên thân, một thợ săn hạng F như tôi vẫn không có chút khả năng nào để đánh bại chúng.
“…”
Đầu tiên tôi cẩn thận lấy lại ví tiền đã bị Yoo Sooha trộm mất và chậm rãi lùi lại.
“Chúng mày muốn ăn nó đúng chớ?”
Tôi chỉ vào cái xác.
“Tao không cần nó. Nên chúng mày cứ ăn thoải mái.”
Tôi lùi lại vài bước nữa.
“Cứ thoải thích mà đánh chén.”
Bầy sói thận trọng tiếp cận cái xác.
Rộp!
Một con trong bầy cắn một miếng, và đó trông như là tín hiệu của bọn chúng.
Nhóp nhép!
Rất nhanh chóng bầy sói đã bao phủ cái xác và ngấu nghiến nó.
“Chúc ngon miệng.”
Tôi nhanh chóng rời đi.
“Liệu mọi chuyện đã kết thúc?”
Tôi chôn bộ quần áo đã dính máu của Yoo Sooha xuống cái hố mà tôi đã chuẩn bị từ trước. Sau đó rửa sơ toàn thân với một chai nước lọc và thay một bộ đồ khác từ ba lô.
“Thực sự là xong rồi à?”
Nếu quần áo của tôi quá sạch sẽ, mọi người sẽ nghi ngờ tôi. Nên tôi lăn lộn dưới nền đất một lúc trước khi trở lại Babylon, thành phố tầng 1.
Khi tôi bước tới gần cổng, người bảo vệ nhìn lướt qua tôi một lúc trước khi ngáp dài và quay đi.
“Ah.”
Không ai nhận ra cả.
“Nó đã kết thúc thật rồi.”
Kể cả khi tôi bước vào quán rượu và gọi một cốc bia. Kể cả khi tôi cạn sạch cốc này và gọi thêm cốc khác, chả ai quan tâm cả. Chẳng một ai biết việc tôi vừa làm.
Một bản tin cũ chiếu trên TV của quán rượu.
«Hôm nay, chiếc dịch công phá tầng 10 đã thất bại.»
«Thợ săn hạng 2 và hạng 7 thế giới đã quyết định sẽ thử thách tầng 10 cùng nhau...»
«Những lời công kích nhắm tới Thợ săn Số 1 đang dần tăng. Đây là hệ luỵ của việc Kiếm Thánh cương quyết không làm việc với bất cứ ai.»
Bất kể tôi chờ lâu đến đâu, chẳng có một tin tức nào đại loại, “Một Thợ săn đã biến mất trên tầng 2 của Toà tháp.” Nhưng tôi nên mừng vì điều đó.
Việc các tân binh bỏ mạng là chuyện thường nhật. Chẳng ai thực sự quan tâm về sự mất tích của một lính mới cô độc cả, cũng chẳng ai quan tâm đến tôi.
Nói cách khác.
“Mọi chuyện đã thực sự kết thúc!”
“Này.”
Tôi nâng chiếc cốc thuỷ tinh rỗng lên.
“Rót cho tôi một li nữa!”
“Anh uống nhiều lắm rồi đấy. Buổi săn hôm nay khá lắm à?”
“Đúng, buổi hôm nay rất tuyệt. Rấttttt tuyệt!”
Kể cả khi tôi nói thế, đầu óc tôi vẫn chưa thực sự nhẹ nhõm.
Tôi dành 2 đến 3 tiếng để xoa dịu đầu óc bằng cồn.
Phải cho đến khi mặt trời lặn thì tôi mới từ từ chấp nhận thực tại.
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Có rất nhiều thứ để làm.
“Mình có thể trúng xổ số. Mình sẽ có thể lấy tiền và không ai nghi ngờ cả. Này, đời mình đang chuẩn bị tốt lên rồi!”
Tôi mở cửa sổ trạng thái thứ mà chỉ tôi có thể thấy.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
[Tên: Kim Gongja]
Hạng: F
Kĩ năng (2/4) :
Tôi Cũng Muốn Được Như Thế (S+) : Bị động
Đồng Hồ Của Hồi Quy Giả (EX) : Bị động
Trống
Trống
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
“Kya. Giờ mình chẳng cảm thấy đói nữa luôn.”
Cửa sổ trạng thái của tôi như thể bữa ăn tuyệt hảo nhất trên đời vậy. Một kĩ năng S+ và một kĩ năng hạng EX mà tôi chưa từng nghe đến. Khi so sánh với bữa ăn, nó như thể có trứng cá tằm rưới lên trên miếng bít tết hảo hạng vậy.
“Nếu có ai đó có kĩ năng xịn hơn tôi thì chắc chắn là họ phá game.”
Tôi không thể dừng mỉm cười.
“…Nhưng mà mình không có kĩ năng chiến đấu.”
Ah…
Sao tâm trí con người lại hoạt động thế này nhờ? Thứ tôi không có lại là thứ tôi chú ý đến nhất.
“Không quan trọng việc có thể kiếm được tiền dễ đến đâu, Thợ săn phải ra dáng Thợ săn… Cho dù sở hữu tất cả tiền trên thế giới, nếu không có sức mạnh chúng chắc chắn sẽ bị đánh cắp.”
Xã hội bên trong Tháp khắc nghiệt hơn nhiều so với bên ngoài. Nói một cách ẩn dụ thì là cá lớn nuốt cá bé. Còn nếu bạn muốn ra khỏi Tháp và sống một đời xa hoa bằng số tiến kiếm được thì…
“Những người đã đặt chân vào trong Tháp sẽ phải ở lại vĩnh viễn.”
Đó là luật. Kể cả một Thợ săn với kĩ năng dịch chuyển cấp S cũng không thể ra khỏi Tháp. Nó chỉ đơn giản là bất khả thi.
Chỉ một người duy nhất trong Babylon có thể tương tác với thế giới bên ngoài. Chủ tịch Công hội Thương gia. Thợ săn với danh hiệu “Nữ Bá Tước” [note60906]
“Cho dù vậy, họ cũng chỉ có thể gửi và nhận hàng hoá từ thế giới bên ngoài, chẳng thể trực tiếp rời khỏi Tháp. ”
Ai cũng có thể vào được, nhưng không ai có thể trở ra.
Điều này cũng đồng nghĩa những ai vào Tháp là những người đã sẵn sàng vứt bỏ của cải, mối quan hệ, quốc tịch, danh tính. Và thậm chí là… nhân tính.
“Hẳn là vậy rồi.”
Dĩ nhiên, tôi cũng là một người như vậy.
“Giết hoặc bị giết, đó là luật ở đây.”
Chỗ cồn vừa nãy làm tôi bắt đầu ngà say và lảm nhảm không ngừng. Ước muốn trở nên thành công của tôi cực đoan đến mức khiến tôi như phát điên. Đây cũng là lí do tôi từng thần tượng Vua Lửa rất nhiều. Bởi tính cách của hắn? Không, tên khốn đó còn có thứ gì gọi là nhân tính bên trong nữa đâu.
Lí do thực sự đơn giản hơn nhiều. Chỉ đơn thuần là vì tôi ganh tị với hắn. Với những thành tựu hắn đã đạt được, với tài sản của hắn.
“Kim Gongja, mày sẽ thành công. Phải làm được, okay? Có thứ gì làm khó người đã chết 4090 lần được chứ? Đây là thời điểm để mày toả sáng…”
Vừa lúc đó.
Reng reng!
Chuông cửa quán rượu vang lên.
Ban đầu tôi chẳng để ý người đến là ai. Cũng bởi nếu đó là một Thợ săn danh tiếng thì sao họ lại tới nơi tồi tàn này cơ chứ.
Nhưng những tiếng xì xầm, bàn tán ở quán rượu dần vang lên.
“Này, người đó có phải…”
“Cái gì? Thật á?”
“Sao ông ta lại đến một nơi như thế này?”
Quán bar bỗng chốc lặng thinh như thể mọi người đang sợ hãi đến nín thở.
Sẽ thật kì lạ nếu tôi không tò mò đúng chứ? Nên, tôi quay đầu mình lại. Đứng trước cửa là một người đàn ông lớn tuổi diện trên mình một bộ vest đen đắt tiền.
“Um.”
Ông ta ăn mặc như thể vừa trở về sau một ngày làm việc. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng và thắt trên cổ chiếc cà vạt đỏ ít hoa văn. Nếu có ai đó nhìn thấy ông ấy, hẳn họ sẽ nghĩ,
“Mình trở về thế giới bên ngoài từ khi nào vậy?”
Ông ta trông hệt như một nhân viên công sở thông thường, nhưng có một thứ lệch tông. Trên chân ông mang một đôi sneaker đỏ.
Đúng vậy, không phải giày. Là sneaker.
“Ờm, gu thời trang của thập niên nào thế kia?”
Điểm khác biệt đó thật sự làm tôi ngây ra một chút. Nhưng không chỉ có trang phục của ông ta kì cục.
“Sữa?”
“Đúng vậy.”
“Làm ơn cho thêm vodka và đường vào sữa ấm. Sẽ tốt hơn nếu anh có thể thay sữa bằng mật ong.”
Chủ quán rượu ngớ người trước yêu cầu của ông ta.
“Ughh… thưa ông. Tôi không phải bartender…”
“Tôi sẽ trả thêm phụ phí. Đừng lo.”
Chủ quán gật đầu một cách miễn cưỡng. Những khách hàng khác đang xì xầm to nhỏ, tất cả họ đều đang hướng mắt về phía người đàn ông lớn tuổi kia.
Như thể ông ta rất nổi tiếng.
“Ai vậy?”
Mắt tôi nheo lại.
“Lạ thật, mình không nhớ đã từng thấy ai trông như này.”
Tuy là không đáng để tự hào lắm, nhưng tôi khá chắc là không có ai ghen tị với những top ranker nhiều như tôi. Nên để mà nói thì tôi dám khẳng định mình nhớ hết tên và mặt của top 100 bảng xếp hạng.
Và kì lạ thay, người đàn ông này, tôi không có ấn tượng gì với ông ta.
“Mình nghĩ mình đã từng nhìn thấy ông ta trước đó rồi. Hmm. Ở đâu nhỉ?”
Sau một hồi lâu suy nghĩ.
“Ah!”
Tôi nhớ ra rồi. Trong đống giấy báo dán trên tường phòng tôi. Có một bức ảnh của người đàn ông lớn tuổi này.
『22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Liệu Hiệp hội Thợ săn sẽ đối mặt với khủng hoảng to lớn nhất?』
“Ông ấy là Kiếm Thánh!”
Tôi nhớ ra rồi. Đây từng là Thợ săn nổi tiếng nhất trước khi Yoo Sooha nổi lên với danh hiệu Vua Lửa
Tôi đã quên mất bởi vì ông ta đã mất tích từ rất lâu rồi. Thật khó để nhớ một Thợ săn đã dừng hoạt động hơn 10 năm trước.
Tôi chẳng biết phải nghĩ gì, nhất là khi tôi đang nhìn vào người mà tôi biết sẽ sắp sửa mất tích.
“Chà phải rồi… mình bây giờ đang ở quá khứ mà.”
Tôi cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được là mình đã trở về quá khứ.
“Người đàn ông này sẽ sớm trở thành người mạnh nhất thế giới… thậm chí Vua Lửa cũng phải ngước nhìn ông ấy.”
Thật là một cảm giác khó tả. Kể cả khi tôi biết đó là bất lịch sự, tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kiếm Thánh. Tôi nên làm gì? Đây là lần đầu tôi được tận mắt chứng kiến một “vĩ nhân”, kể cả khi ông ta đã chết từ lâu. Dù vậy, vẫn thật bồi hồi.
“Khoan. Liệu ông ta có kĩ năng hạng S?”
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu khi tôi đưa li bia lên miệng.
“Không phải những kĩ năng kì lạ như của tôi, nhưng biết đâu ông ấy có một kĩ năng chiến đấu…”
Đó là lúc.
“Uh?”
Tay tôi di chuyển trong khi vô thức. Bất thình lình, kĩ năng cấp S của tôi xuất hiện trước mắt.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
[Tôi Cũng Muốn Được Như Thế]
Bậc: S+
Hiệu ứng: Ngay lập tức kích hoạt khi chủ sở hữu chết đi. Sao chép một trong những kĩ năng của người đã giết chủ sở hữu. Bạn không thể sao chép người đã sao chép trước đó. Kĩ năng sao chép được sẽ hoàn toàn ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, bạn sẽ chết!
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
“Chờ đã.”
Cảm giác này như thể có một dòng điện chạy xuyên qua người. Giống hệt cảm giác khi tôi cuối cùng cũng tìm ra cách giết Vua Lửa.
[Tôi Cũng Muốn Được Như Thế]
Kĩ năng này thật tuyệt vời. Với nó, bạn có thể sao chép bất cứ kĩ năng nào từ mọi Thợ săn. Cái giá duy nhất là bạn phải chết trước.
Tuy nhiên.
“Mình sẽ không chết.”
Bởi vì tôi có một kĩ năng khác.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
[Đồng Hồ Của Hồi Quy Giả]
Bậc: EX
Hiệu ứng: Tự động kích hoạt khi chết. Trở về 24h trước khi chết. Sau khi trở về, mọi kí ức và kĩ năng được giữ nguyên. Hình phạt khi quay về sẽ tăng dần theo đẳng cấp của Thợ săn.
[Kĩ năng sao chép từ Thợ săn Yoo Sooha]
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
“Vì thế.”
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Mình có thể sao chép mọi thứ? Người Thợ săn mạnh lên bằng cách chết?”
Áp lục phải giết Yoo Sooha đã làm tôi quên mất điều này suốt thời gian qua, nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra.
“Kiếm Thánh, người mạnh nhất của thời đại hiện tại.”
Ực
Tôi nuốt ngụm bia đang ngậm trong miệng nãy giờ xuống.
Vua Lửa người được cho là mạnh nhất trong thời đại của hắn, có một kĩ năng phá game có khả năng hồi quy. Vậy thì Kiếm Thánh, người đứng đầu thế giới tại thời điểm trước khi mất tích. Kĩ năng của ông ta sẽ còn tuyệt tới mức nào nữa?
Có khi nào nó cũng có khả năng hack game như Yoo Sooha?
“Nếu mình có thể sao chép nó…”
Tôi nhìn chằm chằm vào lưng ông ta.
“Trúng mánh rồi.”
Có thể…
Cuộc săn của tôi vẫn chưa kết thúc.