“Ngươi sẽ không bỏ chạy đâu nhỉ? Tên thường dân kia.”
Đối với quý tộc, từ chối một lời thách đấu tay đôi là một sự sỉ nhục, ngoài ra còn là lời tuyên bố thất bại.
Nhưng tôi là thường dân.
Tôi không cần phải lo về danh dự của mình. Tôi hoàn toàn có thể từ chối lời khiêu chiến này.
Nhưng có làm thế cũng chẳng giải quyết được gì, và trên hết, tôi muốn cải thiện khả năng của mình để bảo vệ Charlotte.
Không có lý do gì để tôi từ chối.
“Thần hiểu rồi. Thế thì thần chấp nhận lời thách đấu.”
“!? Alan-kun….”
“Kukuku! Phải thế chứ!”
“Thế chúng ta quyết đấu lúc nào? Sau lễ khai giảng sao?”
“Không cần lo. Tại lễ khai giảng dự kiến sẽ tổ chức một trận giả chiến có sự tham gia của các hiệp sĩ. Khi đó, ta sẽ liên hệ với học viện để sắp xếp một cuộc đấu tay đôi.”
Giả chiến à? Chắc chắn là nó sẽ được chiếu trực tiếp bằng phép thuật trước toàn bộ học viên rồi…
Đừng bảo là ngài định đấu tay đôi giữa bàn dân thiên hạ đấy chứ!?
Trận đấu này quá rủi ro, danh dự của một trong hai sẽ mất sạch nếu người đó thua cuộc, dù không dễ mất đến vậy….
“Được rồi, thần đã rõ. Vậy thì ổn thôi.”
“Em có ổn với chuyện này không Charlotte?”
“Thần thấy ổn nếu Alan-kun đồng ý. Bởi vì Alan-kun sẽ không thua ngài đâu.”
“Em gắt gỏng quá nhỉ? Ta lại đang hy vọng cả hai chúng ta có thể bên nhau trọn đời.”
Hoàng tử James dẫn theo Robert đi về cuối lớp học.
Tôi vẫn hơi lo lắng trong lòng một chút.
Charlotte thì vẫn treo bản mặt chán ghét ấy.
“Không cần lo lắng. Anh sẽ thắng mà.”
“Em biết sức mạnh của Alan-kun nên em không lo. Hơn nữa, em không thể tha thứ cho ngài ấy vì dám xúc phạm chiếc nhẫn mà anh tặng cho em.”
Tôi mỉm cười khi thấy Charlotte như thế.
Em tin tưởng anh quá đấy.
Vậy thì anh cũng phải khẳng định lại một điều.
“Anh chắc chắn sẽ ‘đáp lễ’ đầy đủ cho ngài ấy.”
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Charlotte vừa đọc xong bài phát biểu của mình với tư cách là thủ khoa, đồng thời là đại diện cho tân học sinh năm học này.
Tôi dành một tràng pháo tay nồng nhiệt phát biểu của cô ấy, dù nó bị át đi bởi tiếng ồn xung quanh.
Bên cạnh tôi, hoàng tử cũng đang theo dõi bài phát biểu của Charlotte.
Để tôi giải thích vì sao bọn tôi lại ngồi cạnh nhau. Thực ra do đấu trường đấu tay đôi có hơi xa so với địa điểm tổ chức lễ khai giảng, thế nên nếu đi lúc buổi khai giảng kết thúc thì chúng tôi sẽ không tới nơi được.
“Sắp kết thúc lễ khai giảng rồi đấy.”
“Chắc thế.”
“Đi nào. Theo ta.”
Hoảng tử đứng dậy và bắt đầu bước đi, tôi không còn cách nào ngoài đi theo ngài ấy.
Sàn đấu tay đôi là một bãi đất khá trống trải.
Có ít chướng ngại vật cũng như khó giở trò từ trước, thế nên chỉ có thể phân thắng bại dựa vào năng lực.
Hoàng tử hẳn cũng phải tự tin lắm mới chọn chiến đấu ở một chỗ thế này.
Thế mà nhìn vào cách ngài ấy bước đi thì lại không mạnh đến thế.
“Chuẩn bị đi, có vẻ bên kia kết thúc buổi lễ rồi. Trận chiến của chúng ta sẽ sớm được chiếu sang bên kia thôi.”
Nói xong, hoàng tử quay sáng người lính đang cầm ma cụ.
Người lính lặng lẽ gật đầu.
Có vẻ hình ảnh đã được chiếu trực tiếp rồi.
“Nhắc lại quy tắc lần nữa nhé. Luật không có giới hạn về thời gian, trận đấu sẽ tiếp tục cho đến khi một trong hai mất khả năng chiến đấu. Kẻ thua sẽ phải tránh xa Charlotte mãi mãi. Rõ chưa?”
“Rồi.”
“Được rồi, thế thì bắt đầu thôi.”
Đúng ra phải có một khế ước được soạn bằng văn bản.
Tuy nhiên, do trận chiến của hai chúng tôi được phát trực tiếp nên cũng không còn đường lui nữa rồi.
Chúng tôi quyết định bỏ luôn khế ước vì không cần thiết.
Hoàng tử và tôi đồng thời rút kiếm ra.
“Vậy thì…trận đầu bắt đầu!”
Người lính ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Hoàng tử rút kiếm nhưng không hề tấn công.
“Này!”
“Vâng! Thần dừng ma cụ rồi!”
Hả….? Dừng sử dụng ma cụ sao?
Hoàng tử cười lớn sau câu trả lời của người lính.
“Haha! Nào! Lính của ta!”
““Đã rõ!””
Theo tiếng gọi của hoàng tử, những người lính trong đoàn hộ tống bắt đầu lao vào.
Không thể nào….
“Ta đã biến họ thành đồng minh trong trận đấu này.”
“Ngài điên rồi sao? Đánh hội đồng thì đâu phải đấu tay đôi?”
“Sao lại không? Nhớ lại quy tắc đi, có ai nói là một chọi một đâu. Ngươi cũng đồng ý rồi còn gì.”
Nói gì nghe vô lý vậy?
Đã là đấu tay đôi thì nghiễm nhiên là một chọi một rồi còn gì?
Chuyện hiển nhiên thế rồi ai hơi đâu mà xác nhận làm gì?
Thế nên tôi mới không thắc mắc về quy tắc.
“Thần nói này, nếu ngài có dừng phát sóng, chuyện ngài chơi hội đồng rồi dễ dàng đánh bại người đã hạ gục phượng hoàng là tôi sớm hay muộn cũng bị lộ thôi. Ngài biết rõ điều đó mà đúng không?”
“Không có vấn đề gì hết. Không thiếu người thấy Charlotte đã niệm phép hỗ trợ lên ngươi. Chỉ cần ta nói rằng ngươi là một tên bất tài, chỉ đánh bại phượng hoàng nhờ sự giúp đỡ của Charlotte, thì đương nhiên Charlotte sẽ được người người ngưỡng mộ. Khi ấy ta sẽ đến và biến nàng ấy thành của ta. Một mũi tên trúng hai đích.”
Rác rưởi thật….
Hoàng tử đê tiện đến khó mà tin nổi…..
“Thần bắt đầu thấy lo cho tương lai vương quốc này rồi đấy.”
“Cứ sủa những gì ngươi muốn. Nàng ấy là của ta. Lên cho ta!”
““Rõ!””
Khoảng mười trong số ba mươi người cạnh hoàng tử cùng lúc tấn công tôi.
Tôi hạ người xuống và vào thế thủ.
Dù tôi có hạ những người lính trước mặt thì kiểu gì cũng có người đánh lén đằng sau.
Thế nên, tốt hơn là giảm lượng người xuống trong khi lui từng bước một.
“Tiền thưởng là của tao!”
“Không! Nó là của tao mới đúng!” [note59456]
Ngài treo tiền thưởng chỉ để khiến tôi thua sao….
Mấy người lính này cũng chẳng phải dạng tốt lành gì khi giúp ngài ấy làm chuyện này.
Không hề có một tý tinh thần đồng đội nào. Chẳng khác gì đám côn đồ đầu đường xó chợ cả.
“Thần xin lỗi, nhưng mà thần đã hứa với Charlotte là thần sẽ thắng rồi. Tôi sẽ không giết anh, cơ mà anh phải ngất một lúc hộ tôi rồi.”
Tôi nốc ao ba tên tấn công đầu tiên bằng một nhát kiếm, xong việc tôi quay sang xử lý đám còn lại.
Một đám cuồng cơ bắp, chắc não toàn cơ mất rồi.
Chỉ biết lao đến theo một hướng, ngu hơn cả dã thú luôn mà.
Tôi khéo léo hạ gục từng người một, trong khi né mấy đòn đơn điệu của những tên lính khác.
“Ái chà, đúng như mong đợi từ thợ săn phượng hoàng nhỉ? Lên tiếp đi.”
Một lần nữa, lại mười người trong số họ tấn công tôi.
Sao lại chia nhỏ đội hình ra làm gì vậy?
Tôi cũng bắt đầu băn khoăn vì ý định của đối thủ.
““Hỏa tiễn!””
“Phép thuật sao?”
Mười người còn lại triển khai phép thuật, và một đống hỏa tiễn trút xuống đầu tôi.
Tôi cố gắng né từng mũi tên một, nhưng mười tên lính lập tức áp sát tôi.
Phải chịu đựng….!
Tôi bỏ việc phản công và tập trung vào việc phòng thủ, chặn hết mọi đòn tấn công.
“Thần không ngờ ngài lại mang theo cả ma cụ luôn đấy…?”
“Coi đó là đặc ân cho mình ngươi đi. Ta sẽ dùng hết sức để nghiền nát ngươi.”
Từ lúc này, đấu tay đôi thành đấu sinh tử.
Trong khi né từng đòn tấn công một, tôi tiếp tục hạ gục kẻ thù từng chút một.
Tôi chiến đấu trong tuyệt vọng, và trước khi tôi nhận ra, kẻ thù đã giảm xuống chỉ còn mười.
“Haa…haa…”
“Đúng như mong đợi, quả là tên quái vật mà. Nhưng thế thì có nghĩa gì đâu? Những người còn lại đều trong đội Vệ Vương. Áp đảo về số lượng thế này thì ngươi hết đường thắng rồi.”
Đúng là tất cả đều rất mạnh.
Tuy họ không mạnh bằng Hayman-san, nhưng mỗi người trong số đó đều không thể coi thường.
Tình huống khó nhằn thật đấy.
“Để ta hỏi ngươi một câu.”
“.....?”
“Ngươi đã làm chuyện ‘đó’ với Charlotte chưa?”
Đột nhiên ngài ấy hỏi một câu rất chi là nhạy cảm.
Tôi nheo mắt lại trước câu hỏi của ngài ấy.
“Thần không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi đó. Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì cả. Thật ra, ta muốn ngươi là anh hùng từ lâu rồi.”
“....!?!?”
Những lời hoàng tử thốt ra khiến tôi thấy choáng váng.
Tôi tưởng ngài ấy bám theo Charlotte là vì muốn thành anh hùng chứ!
“Vậy sao ngài lại ám ảnh bởi Charlotte như thế….?”
“Đơn giản thôi. Là cơ thể ấy. Ta không muốn Charlotte làm bạn đời của ta, thứ ta muốn là cơ thể nàng ấy.”
Hoàng tử nhếch môi cười bằng khuôn mặt điển trai.
“Nếu ngươi đã là anh hùng thì ta sẽ không cần phải du hành mà vẫn ẵm được Charlotte trong tay. Ta có thể chơi nàng ấy bao nhiêu, bao lâu tùy thích mà vẫn an toàn ở đằng sau chiến trường.”[note59460]
“Gyahahaha! Thưa điện hạ, người thực sự là một con quỷ đấy!”
“Hahaha! Nói tiếp đi! Ta sẽ ném nàng ấy cho các ngươi sau khi chơi chán rồi.” Rác, loại rác này chết dell ai tiếc
Hoàng tử và lính của hắn bắt đầu cười một cách đê tiện.
“Âu yếm các kiểu thì sao nhỉ? Ta sẽ dành thời gian để tận hưởng sau vậy.”
Một thứ gì đó trong tôi đã gãy, một thứ đáng lẽ không nên gãy.
Cơn thịnh nộ tràn ngập trong tôi.
Một cơn thịnh nộ kinh khủng tới mức muốn chôn vùi tất cả kẻ thù trước mặt tôi.
“....Đủ rồi.”
“....? Người nói sao cơ?”
“Tao bảo thế là đủ rồi…tao sẽ tiễn mày đi tại đây…ngay bây giờ.”
Tôi tra kiếm vào vỏ và ngả người về phía sau. [note59457]
Tôi chưa thử bao giờ.
Không có gì đảm bảo là sẽ thành công.
Chỉ có một cơn giận sục sôi trong người tôi.
Tôi thở ra một hơi, khẽ nói.
“Shunrai Zan.” [note59458]
Ngay lập tức. một tia sáng lóe lên kèm theo tiếng sấm rền, tôi đã tiễn năm người tiên phong về với đất mẹ.
“Còn lại…sáu con.”