“Hoàng tử James…”
Hai người vừa bước vào là Hoàng tử James và Robert.
Lớp học bỗng chốc xôn xao trước sự xuất hiện của vị vua tiếp theo của vương quốc này.
Có lẽ cô ấy biết hoàng tử học lớp này, nhưng phần còn lại của lớp thì không.
“Hoàng tử James là người thế nào vậy?”
Tôi không rõ về tính cách của hoàng tử.
Trong cốt truyện gốc, ngài ấy là một chàng trai tốt tính, nhưng giờ có lẽ ngài ấy đã khác xa so với cốt truyện gốc mất rồi, chứ nếu tính cách ngài ấy vẫn giống như trong cốt truyện thì Charlotte chẳng có việc gì lại ghét ngài ấy đến thế.
Hơn nữa, ngài ấy còn là bạn đời của Charlotte trong cốt truyện gốc nên, thế nên tính cách ngài ấy mà thay đổi thì chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Bám dai như đỉa đói.”
“......Hả?”
Chẳng phải hơi nặng lời quá à?
Hoàng tử đã làm cái quái gì vậy?
“Hmm, thích ngồi đâu thì ngồi à? Chẳng biết nên ngồi ở đâu đây nhỉ…?”
Khi tôi vẫn còn đang thắc mắc, hoàng tử đã đưa mắt nhìn xung quanh.
Rồi ngài ấy quay lại và dừng mắt ở chỗ tôi.
“Ái chà! Là Thánh nữ Charlotte đây mà!”
Chẳng hiểu tại sao ngài ấy lại đi về phía chúng tôi.
Robert cũng theo sau ngài ấy.
Hả? Sao ngài lại đi lại đây?
“Cũng lâu rồi nhỉ, Charlotte.”
“Thần giúp được gì cho ngài?”
“À, đúng rồi. Ta đến đây chủ yếu là để nói chuyện với em thôi.”
“Nếu chỉ có thể thì để thần yên đi ạ. Thần đang nói chuyện với Alan-kun.”
Hoàng tử cố bắt chuyện nhưng Charlotte thậm chí còn chẳng nhìn ngài ấy.
Không biết cả hai đã thế này lâu chưa.
Nếu là lâu rồi thì dễ hiểu vì sao Charlotte lại bảo ngài ấy bám dai như đỉa, mà tại sao tính cách ngài ấy lại thay đổi như thế?
“Không cần phải ép mình như thế đâu. Ta thấy nói chuyện với ta vui hơn nhiều so với tên thường dân kia mà, phải không?”
Vừa nói, hoàng tử vừa trừng mắt lườm tôi.
Sát khí ngùn ngụt luôn kìa bà con ơi….
Tôi đâu có làm gì sai, thậm chí tôi còn bảo vệ ngài ấy trong kỳ thi tuyển sinh nữa kìa.
“Không hề! Ít nhất còn vui hơn cả trăm lần so với nói chuyện với ngài.”
N-Nè, tôi chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cơ mà trông Charlotte cứ như đang nổi điên ấy…
Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy tức giận thế này.
Thế mà biểu cảm của hoàng tử vẫn tỉnh bơ như không có gì.
Chẳng lẽ do ngài ấy có tâm lý tốt hay do ngài ấy chẳng nhận ra vậy…? [note59336]
“Không cần xấu hổ đâu. Hả? Chiếc nhẫn đó…..”
Hoàng tử dán chặt mắt vào chiếc nhẫn.
Charlotte thì đang trưng ra vẻ mặt ghê tởm nhất có thể, bày tỏ thái độ chán ghét cùng cực.
“Em không nên đeo nhẫn ở bàn tay trái đâu vì chỉ khi nào kết hôn rồi mới đeo mà. Hơn nữa, một chiếc nhẫn gỗ rẻ mạt như thế không phù hợp với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của em đâu. Khi nào đi mua sắm cùng nhau thì hãy để ta mua cho em một chiếc nhẫn cho em nhé.” [note59337]
Mấy lời đó chắc chắn là chạm vảy ngược của Charlotte rồi.
Cảm xúc giận dữ chưa từng thấy tràn ngập trong người Charlotte.
Nói thật, đối mặt với cô lúc này còn đáng sợ hơn đánh nhau với phượng hoàng.
“Này! Charlotte, bình tĩnh lại đi!”
Nếu tôi mà không ngăn lại là kiểu gì cũng có rắc rối mất.
Dù cô có tốt bụng tới mức nào đi nữa, nếu gây chuyện với hoàng tử thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt mọi người.
“Em không cần khó chịu đến thế vì một chiếc nhẫn đâu.”
“Chiếc nhẫn này là vật quý giá mà tôi được người mình yêu tặng cho đấy!”
“Thế thì cậu ta chẳng phải một người phù hợp với em đâu, nhẫn mà chỉ tặng được có thế.”
“Im miệng cho tôi!”
Này hoàng tử ạ, ngậm miệng lại giùm tôi đi, xin đấy!
Sao câu nào ngài thốt ra cũng chọc tức Charlotte thế hả?
Có đúng ngài là bạn đời của Charlotte trong tiểu thuyết không đấy?
“Ai tặng cho em chiếc nhẫn đó thế?”
“L-Là…”
Có lẽ cô đang đắn đo không biết có nên nói ra hay không, sau khi bất cẩn nói với Mary lúc nãy.
Tôi nhận ra cô đang khó xử dù cô chưa quay sang nhìn tôi lần nào.
“Là thần. Chính thần là người đã tặng chiếc nhẫn ấy cho Charlotte.”
“Alan-kun!?”
“Ho…hóa ra là cậu.”
Tốt nhất vẫn nên giấu chuyện này đi.
Tuy nhiên, tôi không thể để Charlotte cứ khó xử mãi được.
Vấn đề này cũng là của tôi.
“Ngươi nghĩ một thường dân lại đủ tư cách làm bạn đời của thánh nữ hả? Biết thân biết phận đi.”
“Thần xin lỗi, nhưng thần sẽ không nhân nhượng chuyện này đâu ạ, dù hoàng tử có ra lệnh tới mức nào đi nữa. Charlotte là người đặc biệt nhất của thần.”
Hoàng tử trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi không hề né ánh mắt ấy.
Có những lúc…là đàn ông thì không nên lùi bước.
Bảo vệ người con gái mình yêu là một trong số đó.
“Ta bảo ngươi nên biết thân biết phận rồi mà. Sự tồn tại của thánh nữ có thể sinh ra vị anh hùng duy nhất trên thế giới này có thể chống lại Quỷ vương. Trọng trách ấy quá lớn với một thường dân như ngươi.”
“Charlotte cũng là con người, và thần tôn trọng ước nguyện của cô ấy. Nếu Charlotte chối bỏ thần, thần sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”
Hoàng tử và tôi đều quay sang nhìn Charlotte.
Charlotte giật mình một chút, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
“Alan-kun rất quan trọng với thần. Thần muốn ở bên cậu ấy mãi mãi.”
“Kuku…Kuhahahaha! Vậy quyết định thế này đi.” [note59338]
Hoàng tử cười lớn, quay sang nhìn tôi với nụ cười trên môi.
Khuôn mặt lộ rõ vẻ tà ác.
“Ai trong hai ta mới xứng đáng ở bên Charlotte? Chúng ta hãy làm một trận đấu tay đôi để quyết định, được chứ?”
“!!!?”
Đấu tay đôi là cách thức để giải quyết những mâu thuẫn không mấy nghiêm trọng giữa quý tộc, chưa đến mức phải để pháp luật vào cuộc xử lý.
Hai bên sẽ đưa ra các điều kiện, và bên thắng có toàn quyền quyết định.
Cách thức tương tự này cũng tồn tại ở Học viện Nobilitas.
“Ngươi sẽ không bỏ chạy đâu nhỉ? Tên thường dân kia.”