Tiếng chim hót líu lo đã rủ ánh mai gọi Lý Nhược Hy thức dậy, đôi mắt nhỏ nhắn của cô gái ấy liền động đậy rồi thức dậy. Cửa sổ phòng của họ là nơi đón nắng tốt nên không kéo rèm thì sẽ vô cùng sáng sủa.
Toàn thân Nhược Hy đều đau nhức, cổ chân bên phải vẫn còn sưng tím lên vì bị trẹo, mu bàn tay cũng bị xước vì chạm vào tường lúc xô xát. Dù bây giờ cảm giác đau không còn dữ dội nhưng khi di chuyển vẫn vô cùng khó khăn. Lúc thức dậy thì cô mới biết rằng cả đêm qua mình thật ngu ngốc khi không thay chiếc váy đồ sộ này ra.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì Lý Nhược Hy liền đi nấu ăn sáng, bỗng nhiên cô lại nhận được cuộc gọi của bà nội.
- Cháu dâu của ta, cháu dậy chưa?
Lý Nhược Hy vội vàng trả lời:
- Dạ, cháu đang nấu ăn sáng ạ.
Bà nội liền cười rồi vừa thẩm trà đạo vừa xem thời sự, vô tình lúc đó tin giải trí liên quan đến buổi ra mắt phim hôm qua. Bà ấy nhìn thấy Mộ Dung Hãn đang đi cùng với cô minh tinh gì kia nên bà trở nên tức giận nhưng mà vì đang nói chuyện với cháu dâu nên bà tiết chế lại.
- Nhược Hy à, lát nữa bà qua nhà hai đứa nhé, hai đứa hôm nay nghỉ ngơi đi rồi đón tiếp bà.
Bà nội thông báo xong xuôi thì cũng tắt điện thoại rồi lại xem tin tức.
Nhược Hy nghe thấy như vậy thì bắt đầu hốt hoảng, đôi mắt của cô liền mở to hơn bình thường, động tác nấu ăn cũng phải ngừng lại. Sau khi cô tắt bếp từ thì liền chạy nhanh
vào phòng của Mộ Dung Hãn để gọi anh dậy. Vì cô bị trẹo chân nên đi vừa chậm lại vừa khổ sở nên tiếng gọi của cô cũng khổ sở y như vậy.
- Dung Hãn, anh mau dậy đi, bà nội hôm nay đến thăm đó.
Lý Nhược Hy vẫn rất kiên trì gọi anh ấy dậy nhưng không thành công nên cô quyết định mở cửa đi vào. Cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy là Mộ Dung Hãn vẫn ngủ rất thư thái, hai tay chắp trước bụng, nằm thẳng kết hợp với bộ đồ ngủ cao cấp nên nhìn anh rất sang trọng, nhưng điểm nhấn lại là chiếc bịt mắt gấu trúc, thôi coi như hình tượng đã sụp đổ rồi. Cô khẽ lay lay người anh:
- Dung Hãn, anh dậy đi, bà nội nói sẽ đến đây đó.
Lúc này, Mộ Dung Hãn mới mở mắt nhưng vì anh dùng bịt mắt nên phía trước chỉ toàn màu đen, anh hốt hoảng ngồi dậy rồi nói với Lý Nhược Hy, thậm chí còn nắm chặt lấy tay cô rồi nói:
- Nhược Hy, tôi không nhìn thấy gì, có khi nào tôi bị mù hay không?
Lý Nhược Hy cũng hốt hoảng theo anh nhưng sau đó thì cô lại nhận ra rằng anh đang dùng bịt mắt nên mới vậy. Đây lại là thời cơ tốt để cô luyện tập khả năng diễn xuất của mình rồi.
- Dung Hãn, anh bình tĩnh lại đi, có gì từ từ giải quyết.
Lý Nhược Hy nắm chặt tay của Mộ Dung Hãn rồi vỗ về anh ấy nhẹ nhàng, có lẽ anh ấy hoảng lắm, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy thông qua cái nắm tay ấy.
Mộ Dung Hãn suy nghĩ lung tung gì đó rồi buột miệng nói:
- Nếu tôi bị mù thì tôi không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa, tôi không được làm ảnh đế, không được làm tổng giám đốc, cũng không… không…
Mộ Dung Hãn dường như sợ hãi đến nỗi không nói ra được điều gì nữa, anh bắt đầu khóc lóc. Lý Nhược Hy không nhịn được nữa nên mới tháo bịt mắt cho anh rồi nói:
- Thôi được rồi, anh mở mắt ra đi, khóc lóc cái gì?
Mộ Dung Hãn đang ôm cô thì sực buông ra, anh đứng phắt dậy rồi nhìn xung quanh như thể lần đầu nhìn thấy ánh sáng. Sau đó còn bế bổng cô lên xoay vòng vòng rồi nói:
- Ơ anh nhìn thấy rồi này. Nhược Hy, anh nhìn thấy rồi này.
Lý Nhược Hy bị quay đến nỗi chóng mặt nên khiến cho cô bị ngã khi anh đặt xuống, cảm giác đau nhức ở chân lại bắt đầu lan ra, cô ngồi sụp xuống đất rồi cố nhịn đau lại. Cho dù cố gắng như thế nào thì cô cũng không đứng lên nổi trong một thời gian ngắn.
Mộ Dung Hãn vẫn còn đang nhảy múa vì vui sướng, khi anh quay lại thì nhìn thấy Lý Nhược Hy đang xoa bóp cổ chân nên anh mới lại gần rồi bế cô lên giường, nhìn nhận một lượt rồi hỏi:
- Bị đau từ lúc ấy à?
Bây giờ Mộ Dung Hãn mới nhận ra mình lại là một người vô tâm đến như thế, hôm qua cô ấy trải qua chuyện không vui, lại còn bị thương như vậy, thế mà anh lại không để ý cô ấy kĩ càng hơn. Anh tự hỏi mình làm chồng cô ấy kiểu gì, như vậy có xứng đáng không?
Nhớ lại ký ức ngày hôm qua khiến Lý Nhược Hy chậm lại một vài nhịp, vì không muốn người khác bận tâm đến mình nên cô nhịn xuống rồi lắc đầu, trên môi vẫn nở một nụ cười dịu dàng.
- Không sao đâu.
Mộ Dung Hãn nhìn vào ánh mắt né tránh của Lý Nhược Hy, anh định nói gì đó thì cô ấy lại nói tiếp:
- Lát nữa bà nội đến đây nên anh chuẩn bị đi, chuyện hôm qua cũng đừng nói cho bà nhé. Em ra ngoài nấu bữa sáng đây.
Mộ Dung Hãn chỉ gật đầu không nói gì, anh xa nắn cổ chân cô một lát.
Lý Nhược Hy lại nói tiếp:
- Em đi nấu ăn sáng đây.
Mộ Dung Hãn vẫn chỉ gật đầu nên cô đành nói thêm:
- Anh cứ xoa bóp nó như vậy thì em không đi nấu cơm được đâu.
Mộ Dung Hãn vẫn thờ ơ đáp:
- Ờ.
Lần này thì Lý Nhược Hy hết cách rồi, cô đành gạt tay của anh ra rồi đứng dậy nhưng vì đứng dậy đột ngột nên cô lại bị mất thăng bằng, toàn thân ngã xuống giường thậm chí còn kéo anh xuống theo. Chỉ sau đó một giây, môi anh đã chạm vào môi cô. Vào khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, Lý Nhược Hy hoảng sợ nhắm chặt mắt lại. Mộ Dung Hãn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhận thức được vấn đề thì Dung Hãn chủ động nhổm người dậy. Lý Nhược Hy thẫn thờ rồi rời đi.