Bàn tay nhăn nheo đặt lên vai của Lý Nhược Hy dường như không có ý định buông ra cho tới khi cô ấy lùi lại vài bước. Vì theo độ tuổi bậc cha chú nên cô cúi chào:
- Chủ tịch Trần.
Trần Hiểu Minh cười với cô nhưng cô có thể cảm nhận được nụ cười kia mang hàm ý gì, cô vô thức giật mình, dù cố gắng trấn tĩnh đến đâu thì vẫn có cảm giác sợ hãi nên đã xin phép đi trước:
- Vậy tôi xin phép đi trước.
Trần Hiểu Minh không muốn để mất con mồi này nên đã ghé sát vào tai cô nhân tiện lúc cô đi qua rồi nói:
- Tối nay ở lại với tôi, cô muốn gì tôi đều có thể cho.
Lý Nhược Hy cảm thấy ghê tởm khi nghe những lời vấy đầy bùn đất đó, cô không muốn đáp lại lời của ông ta nên chọn cách im lặng và rời đi nhưng lại bị hắn ta kéo tay lại một cách bất ngờ. Nơi đây lại là hành lang, một nơi kín đáo nhất nên cũng chẳng có ai để ý hay qua lại chỗ này, vốn Lý Nhược Hy muốn có không gian riêng tư nhưng lại tự khiến mình khó thoát khỏi hắn ta.
- Ông làm gì vậy?
Cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra là hét thật lớn lên nhưng lão ta chỉ cười, thậm chí còn không có ý định dừng lại nữa. Lão ta nhanh chóng cưỡng chế cô, Lý Nhược Hy ra sức giãy giụa nhưng vì cô đi giày cao gót không quen nên lại bị trẹo chân ngay sau đó. Cảm giác đau đớn lan tràn khắp cổ chân, di chuyển lại càng khó khăn hơn. Khi cô đưa mắt nhìn thì cũng thấy vài người chứng kiến nhưng dường như họ chẳng quan tâm như thể chuyện này chẳng có chút gì liên quan tới mình vậy. Lý Nhược Hy biết mình không thể dựa dẫm hay kêu cứu ai nên tìm mọi cách để không bị hắn ta cng bức.
- Chủ tịch Trần, nếu ông dám làm bậy thì đừng trách tôi, tôi sẽ tố cáo ông bằng mọi cách.
Trần Hiểu Minh cười lớn, lão ta lập tức đập tan suy nghĩ đó của cô bằng những lời đe dọa:
- Vậy cô có thể thử, một người nhỏ bé như cô đã là gì so với tôi. Tôi sẽ dùng tiền bạc, địa vị của mình để che lấp chuyện này, khi đó người chịu thiệt chỉ có mình cô thôi.
Lý Nhược Hy lắc đầu, cô không nghĩ rằng trường hợp này lại xảy ra với mình, phụ nữ vây quanh hắn không ít, vậy tại sao còn phải để ý đến một người như cô cơ chứ?
Ở một nơi khác, Mộ Dung Hãn nhân thời gian nghỉ ngơi của mình tìm kiếm Lý Nhược Hy, cả buổi tối nay anh còn chưa kịp giải thích với cô về câu hỏi của cô ấy hồi sáng nữa. Nhưng anh tìm mãi mà không thấy người, Mộ Dung Hãn gọi điện cho cô ngay lập tức nhưng tiếng chuông vang mãi mà không có ai trả lời.
- Rốt cuộc là cô ấy đi đâu nhỉ?
Anh vừa gọi điện vừa đi một vòng thì phát hiện vị trí của cô ấy là bên ngoài hành lang, trước mắt anh là một dáng người đàn ông nào đó đang khống chế Lý Nhược Hy.
Mộ Dung Hãn rất cẩn thận mở cửa sau đó kéo rèm cửa lại nhanh chóng rồi kéo gã đàn ông kia ra, anh cũng không quên cho hắn một cước vào mặt. Từ đầu tới cuối, từng hành động của anh đều dứt khoát và mạnh mẽ hệt như câu nói này.
- Tên khốn.
Lý Nhược Hy dần đuối sức, cuối cùng cũng có người tới cứu cô, vì cô bị hắn ta khống chế nên không thể nghe điện thoại được. Hắn ta cũng vì nghe tiếng chuông điện thoại mà càng có ý nghĩ muốn hại cô nhanh hơn.
Mộ Dung Hãn nhìn hắn ta một lần, thì ra là tên Trần Hiểu Minh kia. Sau đó, anh nhìn về phía Lý Nhược Hy, cũng may quần áo vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là tay chân dường như bị xước xát nhẹ. Vì không muốn cô ấy sợ hãi nên anh lấy áo vest của mình trùm lên đầu cô. Anh vừa quan tâm hỏi vừa kéo cô đứng lên.
- Nhược Hy, em có sao không?
Lý Nhược Hy lắc đầu, cô cố gắng đứng dậy nhưng vì chân đau quá nên càng khó khăn hơn. Mộ Dung Hãn thấy không ổn nên bế xốc cô ấy lên một cách nhanh chóng. Lý Nhược Hy hết cách nên mặc anh bế mình sau đó dụi vào ngực anh ấy để tránh người khác nhìn thấy mặt của mình, hơn nữa còn có chiếc áo trùm bên ngoài nên khá kín đáo. Lý Nhược Hy cảm động đến phát khóc, vừa rồi bị người đàn ông kia cng bức cô còn chẳng khóc vậy mà bây giờ nhìn thấy anh ấy thì liền trở nên yếu đuối.
- Cảm ơn anh.
Mộ Dung Hãn nói thầm vào tai cô:
- Ừm, không sao đâu, chúng ta về nhà.
Trần Hiểu Minh vẫn nằm sõng soài ra đất, máu chỉ chảy ở khóe miệng nhưng đầu óc ông ta lại cảm thấy choáng váng đến mức chỉ nằm yên mà không thể đứng dậy, có lẽ Mộ Dung Hãn ra tay rất mạnh mẽ rồi.
Trước khi đi, Mộ Dung Hãn để lại một câu cho lão:
- Lần này tôi tha cho ông vì sự nghiệp của cô ấy, còn nếu chuyện này lặp lại thì cho dù như thế nào tôi cũng phải cho ông đi chầu Diêm Vương.
Trần Hiểu Minh cười nhếch mép, hắn ta vẫn chưa chừa mà còn nói chêm thêm:
- Chắc ăn nằm với nhau rồi nên mới bảo vệ nhau như thế nhỉ?
Ấn đường của Mộ Dung Hãn lập tức nhăn lại khi nghe thấy câu nói đó của hắn ta, anh không nhịn được mà dẫm chân lên bàn tay trái của lão một cách không thương tiếc. Hắn ta kêu lên rồi sau đó thở nhè nhẹ vì mất sức.
Cánh cửa hành lang đóng lại, tiện thể Mộ Dung Hãn cũng đã kéo lại rèm nên chắc phải một thời gian nữa thì mới có người tìm thấy lão ta.
Lý Nhược Hy nằm thiếp trong vòm ngự c rắn chắc của Mộ Dung Hãn cho tới tận lúc về nhà. Anh đặt nhẹ nhàng cô xuống giường rồi vuốt nhẹ mái tóc cho cô sau đó thì rời khỏi phòng, còn không quên gửi lời chúc tới cô:
- Chúc ngủ ngon.
Lý Nhược Hy mở mắt, cô thay đổi sang nằm nghiêng rồi suy nghĩ về chuyện hôm nay, nếu như anh ấy không tìm thấy cô thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây? Bây giờ nghĩ lại cô còn chẳng dám nghĩ nữa rồi.
Vì quá mệt mỏi nên cô ngủ thiếp đi một lần nữa.