Những ngày sau đó, ngày nào Lý Nhược Hy cũng phải tập cách đi đứng sao cho giống một nữ minh tinh dù hạng của cô là hạng “không” vì tính ra cô còn chưa debut nữa. Không những cách đi, cách ăn, cách ứng xử mà còn bảy bảy bốn chín bài tập khác nữa.
Ở trong căn phòng học nghi lễ, Mộ Dung Hãn vẫn dành thời gian để dõi theo Lý Nhược Hy từ sau. Anh nhân lúc cô nghỉ ngơi mà đến hỏi thăm, trên miệng cũng không quên nở một nụ cười:
- Nhược Hy, dạo này nhìn em rất mệt mỏi đó.
Lý Nhược Hy mạnh mẽ nhìn anh bằng một đôi mắt “thân thiện”, chỉ có lúc ở bên anh thì cô mới có thể thoải mái thể hiện cảm xúc thật của mình đến như vậy.
Nhưng vì nhớ lại bài học tiết chế cảm xúc vừa nãy mà cô liền thay đổi thái độ, thay vì là một cái lườm huýt thì cô đã đổi sang một ánh mắt mừng rỡ, nụ cười cũng phải thật tươi mà nhẹ giọng trả lời anh:
- Là vì em phải học rất chăm chỉ để vượt qua bài kiểm tra đó, Mộ ảnh đế à.
Mộ Dung Hãn khá bất ngờ vì chuyển biến của cô ấy, nhìn cô ấy vừa dễ thương lại vừa ra dáng là một người học thuộc bài rất kỹ càng. Anh không hề giận dữ cũng không thấy phiền hà mà còn thấy cô ấy là một người rất thú vị nữa, nếu có thể thì anh muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn. Vì thế, bây giờ có cơ hội nên anh sẽ tận dụng mà.
- Vậy à? Vậy em thử nói xem, nếu như có fan đòi ôm em rồi sau đó không muốn buông em ra thì sao nhỉ?
Mộ Dung Hãn đơn thuần chỉ là kiểm tra bài cũ của cô ấy mà thôi, anh tùy tiện đưa ra một tình huống khá phổ biến mà ngay cả anh và nghệ sĩ khác đều gặp ít nhất một lần. Sẽ không có gì bất ngờ nếu như cô ấy đọc ra hết những câu nói xử trí phổ biến nhưng cô ấy lại chọn cách đi riêng.
- Ừm, thật ra em không có fan nên chẳng cần làm gì, mà nếu có thì chắc em sẽ nói nhỏ với người đó là em buồn vệ sinh lắm rồi. Buông tôi ra được chưa hả?
Cô ấy vừa nói vừa dùng điệu bộ thống khổ như thể mình đang rất buồn vệ sinh vậy, Mộ Dung Hãn cũng phải bó tay với trường hợp này. Xét theo trường hợp thực tế thì cách giải quyết này có thể để lại ấn tượng nhưng cũng có thể phá hủy hình tượng luôn.
- Không được, rồi em sẽ có fan thôi nhưng mà xử trí như thế này là hỏng rồi, biết chưa?
Lý Nhược Hy chỉ cười cười rồi nói:
- Được rồi, em đùa thôi, em sẽ nói là sẽ trễ chuyến bay nếu đang ở sân bay, em sẽ nói là trễ giờ biểu diễn vậy thì sẽ không biểu diễn cho bạn xem được rồi nếu như được đi diễn, em sẽ…
Mộ Dung Hãn nghe đến đây thì vẫn lắc đầu, anh lập tức chỉ bảo cho cô:
- Quá dài dòng mà chưa chắc họ đã nghe em nói đâu.
Khi nhìn vẻ mặt thắc mắc của Lý Nhược Hy thì anh liền chỉ cho cô:
- Em chỉ cần đẩy người ta thật nhẹ nhàng rồi cúi đầu và nói cảm ơn người ta là được rồi, khi đó vệ sĩ cũng sẽ linh động giúp em nên đừng quá lo lắng.
Trong mắt của cô, Mộ Dung Hãn quả xứng đáng là ảnh đế, cách xử lý của anh thật sự rất đỉnh rồi. Mộ Dung Hãn cũng rất tự hào khi cô ấy nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ nhưng mà anh tự dưng lại thấy ngại mà chẳng biết lý do là vì sao cả.
Cả hai người họ bỗng lại rơi vào khoảng không im lặng cho đến khi Mộ Dung Hãn chủ động nói:
- Vậy anh đi trước, cố gắng học tập nhé.
Lý Nhược Hy vì ngại ngùng nên cũng chưa kịp chào anh ấy một câu tử tế.
Sau khi Mộ Dung Hãn ra khỏi phòng tập thì chạm mặt Bế Niên Hạ, hai người đàn ông này liền nán lại rồi nói chuyện với nhau. Bế Niên Hạ cúi đầu chào Mộ Dung Hãn còn anh thì lại vào chủ đề chính:
- Anh mau hành động đi, cô ấy không phải là một người dễ bị lay động đâu.
Bế Niên Hạ nghe thấy lời nói đó thì anh liền hiểu, sau khi Mộ Dung Hãn rời đi thì anh vẫn cúi đầu xuống để chào.
Sau đó, Bế Niên Hạ bước vào phòng tập, anh hỏi thăm Lý Nhược Hy một cách quan tâm:
- Hôm nay cô có mệt không, uống nước đi.
Lý Nhược Hy không hề e ngại mà nhận lấy chai nước từ trợ lý của mình, sau đó thì nằm bò xuống chiếc bàn rồi than thở:
- Tôi mệt quá, não như sắp bay ra khỏi đầu rồi.
Bế Niên Hạ bật cười lớn rồi an ủi cô ấy:
- Tất cả nghệ sĩ đều trải qua như vậy đấy nên cô cố gắng nhé.
Bế Niên Hạ vẫn rất để ý đến Lý Nhược Hy, từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất, khi anh thấy cô ấy uống nước có vẻ rất vội vàng nên liền nhắc nhở:
- Cô uống nước nhanh như vậy thì không tốt đâu.
Lý Nhược Hy đang uống nước thì đành dừng lại, cô bị đã sặc nước nên ho sặc sụa, cả mặt mũi đều đỏ ửng lên, hai tai nóng bừng bừng. Bế Niên Hạ nhìn thấy cô ấy khổ sở như vậy thì sớm nhanh trí vuốt vuốt sống lưng cho cô rồi nói:
- Bình tĩnh nào, sẽ không sao đâu.
Sau một hồi ổn định thì Lý Nhược Hy mới hết ho nhưng bây giờ cô lại thấy mệt hơn vì mất sức. Nhưng cô lại cảm thấy mình được người khác quan tâm, mấy ngày nay cô đều có trợ lý bên cạnh, mặc dù anh ấy là đàn ông nhưng mọi việc đều rất tỉ mỉ. Vì thế cô cũng muốn bày tỏ sự biết ơn này.
- Cảm ơn anh nhiều nhé.
Bế Niên Hạ chỉ cười đáp lại lịch sự. Anh sợ rằng mình sẽ lại làm tổn thương cô gái này nên làm những việc kia đều rất do dự.