Tôi kẻ số hai và cô gái số một

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Khanhkhanhlmao

_____________________________

"Đó là lý do vì sao tớ có thể sống một mình cho đến tận bây giờ. Chi phí sinh hoạt thì khi khó khăn sẽ được chú ấy giúp đỡ, và tớ quản lý tài chính của mình theo quy tắc như chi tiêu ít hoặc phân bổ số tiền nên chi tiêu. Tớ cũng kiếm được một ít tiền tiêu vặt nhờ làm mấy đoạn video từ các buổi phát trực tiếp. Chú tớ còn khuyên nên học cách kiếm tiền thông qua công việc tay chân mà phải tuân thủ lịch trình cố định để không làm cơ thể kiệt sức, nên tớ cũng làm thêm ở một quán izakaya. Nhờ lối sống đó mà tớ tình cờ nói chuyện về bóng rổ với một tiền bối ở chỗ làm và gặp gỡ với Misaki-san với những người khác."

Tôi đã nghĩ rằng đến lúc này thì có thể đây là một điểm tốt để kết thúc câu chuyện. Tuy nhiên ánh mắt của Minamino vẫn chưa muốn tôi kết thúc, và có lẽ, tôi cũng muốn nói thêm với Minamino. Những gì tôi sắp nói, là điều mà tôi chưa từng kể với chú tôi.

——Kanazaki thật sự là thích làm mọi thứ rối tung lên. Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi chính là dính líu đến cậu ta.

"Thực ra, tớ nghĩ sẽ ổn nếu bản thân kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra trước khi vào cao trung và gặp cậu. Dù sao thì cậu đã kể cho tớ nghe mọi thứ về bản thân, Minamino, nên tớ cũng muốn kể cho cậu mọi thứ… mọi thứ về tớ nữa. Cậu có thể… lắng nghe không…?"

"Ừm."

Minamino khẽ gật đầu, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy yên tâm.

◇◆

Sau vụ tai nạn liên quan đến gia đình, tôi không có cơ hội gặp gỡ bạn bè trong suốt kỳ nghỉ hè sau đó. Dường như giáo viên phụ trách câu lạc bộ đã có thông báo và có một vài tin nhắn bày tỏ sự quan tâm, nhưng tôi có thời gian để trả lời. Sau đó tôi bắt đầu sống với chú nên kỳ nghỉ hè sơ trung cuối cùng của tôi đã trôi qua một cách khác thường so với một học sinh sơ trung bình thường.

Và đó là lý do tại sao nó thực sự vô cùng trùng hợp.

"Ồ, kia không phải là Satou sao?"

Khi đang đi mua sắm một mình thì tôi nghe thấy một giọng nói. Đó là Kanazaki, một chàng trai có gương mặt ưa nhìn, phong thái dễ chịu với gia thế tốt và tài chính dồi dào. Không rõ lý do tại sao cậu ta lại theo học ở một trường sơ trung công lập bình thường mà không có gì đáng để kể. Và tất nhiên, cậu ta là người nổi tiếng nhất ở cái trường sơ trung đó.

Vào thời điểm đó bọn tôi cùng ở trong câu lạc bộ bóng rổ, nhưng lại khác lớp và nhóm bạn cũng khác nhau nên tình bạn của chúng tôi không thực sự sâu sắc. Tuy nhiên, tôi rất ngưỡng mộ cách cậu ta dành thời gian với các cô gái và vui chơi và không có ấn tượng tiêu cực nào về cậu ta lúc đó.

Thứ duy nhất tôi có lợi thế hơn Kanazaki đó là bóng rổ. Tôi chơi ở vị trí hậu vệ dẫn bóng (PG), và Kanazaki cũng ở vị trí đó. Khả năng vận động tổng thể của chúng tôi thì không nói đến, nhưng tôi đã quen thuộc với bóng rổ từ những ngày còn chơi bóng rổ mini và bị ảnh hưởng bởi chú và bố tôi.

Đáng ngạc nhiên là tôi có năng khiếu với bóng rổ từ khi còn nhỏ. Đến năm hai, tôi đã trở thành cầu thủ chính, trong khi Kanazaki cũng là thành viên chính thức nhưng phải chơi ở vị trí hậu vệ ghi điểm (SG) không phải sở trường của cậu ta.

"Kanazaki à, lâu rồi không gặp, xin lỗi vì chuyện câu lạc bộ."

Lúc đó bản thân chỉ biết nhìn vào vẻ ngoài dễ chịu của Kanazaki, đó là sai lầm của tôi.

"Không... Nghe nói mày gặp chuyện khó khăn, ổn chứ? Đừng lo lắng về chuyện câu lạc bộ, Satou, mày chỉ cần làm những gì mày có thể. Nếu có chuyện gì cứ thoải mái nói với tao này."

Hồi đó tôi sống nhờ lòng tốt của người khác và không có sự nghi ngờ nào về con người. Vì vậy, tôi đã chia sẻ một điều mà tôi đang vật lộn lúc đó, một chuyện mà thậm chí tôi không thể nói với chú.

Đúng vậy, đó là chuyện quyết định rút ống thở của em gái mình.

Không còn lựa chọn nào khác. Đó là những gì tôi tin, là điều không thể tránh khỏi như bác sĩ đã nói, và tôi cứ luôn tự nhủ như vậy.

Nhưng rồi sau một thời gian, lúc tôi đang sắp xếp đồ đạc, cái gai nhỏ trong tôi, như một mảnh vụn đang tìm kiếm một lối thoát. Đúng, có lẽ tôi muốn ai đó lắng nghe câu chuyện của mình. Nhưng tôi không thể nói với chú, người đã tự trách mình vì không thể đến kịp.

Dù có những người bạn tốt, tôi không thể tạo ra cơ hội để nói về chuyện này bằng cách gọi điện hay gặp gỡ. Bằng một cách nào đó, tôi cảm thấy rằng việc gặp gỡ một người không tương tác thường xuyên như Kanazaki có thể là cách tốt để giải tỏa.

"Thực ra…"

Chúng tôi có thời gian rảnh, và cả hai đã ngồi xuống nói chuyện khi cậu ta dẫn tôi đến một quán cà phê. Khi cậu ta đãi tôi một ly nước, tôi đã kể về tai nạn của bố mẹ, em gái tôi, và những điều bản thân đang phải vật lộn.

Kanazaki thì lại rất giỏi trong việc dẫn dắt câu chuyện.

◇◆

"Và rồi, khi kỳ nghỉ hè kết thúc và học kỳ thứ hai bắt đầu, một tin đồn bắt đầu lan truyền khắp trường về tai nạn của bố mẹ tôi và việc tôi là kẻ giết em gái."

"…Eh?"

Minamino thốt lên với vẻ mặt sửng sốt.

"Tớ thề, tớ chưa kể chuyện đó với ai ngoại trừ Kanazaki. Dù giáo viên biết về tình cảnh của tớ, tớ không nghĩ họ sẽ đi lan truyền điều đó. Và lẽ ra không ai nên biết về những gì đã xảy ra với Miho, em gái tớ…"

"Tại sao… tại sao lại…"

"Tớ cũng nghĩ vậy và đối chất với Kanazaki về chuyện đó. Và sau khi nghe câu trả lời của cậu ta, tớ cảm thấy mình chẳng muốn tranh luận nữa."

[Tao lo lắng cho mày nên mới kể cho mọi người. Xin lỗi vì tin đồn lan truyền nó theo cách kỳ lạ. Tao không nghĩ đội bóng rổ có thể tiếp tục như thế này, nhưng tao sẽ cố gắng hết sức trong giải đấu cuối cùng thay mày, Satou.]

Kanazaki nói vậy rồi cười.

Tôi không hiểu có gì hài hước trong những lời đó, nhưng khi nghe chúng và nhìn lại Kanazaki. Tôi hiểu được rằng, ẩn sau vẻ ngoài dễ chịu của cậu ta là sự xấu xa.

Đầu tiên, liệu đó phải là điều mà cậu ta có thể dễ dàng nói cho mọi người biết không?

Liệu tin đồn có thể dễ dàng xoay chuyển theo cách chỉ nhấn mạnh phần tôi giết em gái và lan truyền?

Tôi có làm cậu ta khó chịu đến mức nào, đến mức mà cậu ta không thích việc một người như tôi có thể vượt trội hơn trong một lĩnh vực cậu ta không giỏi?

Trong lớp và câu lạc bộ bóng rổ có những người quan tâm, nhưng không có người bạn nào sẽ đi xa đến mức giúp tôi chống lại những dòng chảy xã hội. Đó là lý do tôi trở nên mệt mỏi. Không phải là tôi từ bỏ hay trở nên thờ ơ, tôi chỉ là mệt mỏi.

"…Theo một cách khác với Minamino, tớ đã kiệt sức bởi những xô đẩy của trường học. Có lẽ đó là lý do tớ nhận ra rằng cậu đang ép mình quá mức từ hành động của cậu."

"Nhưng dù vậy, nhờ chú và sự thật là có một cộng đồng bên ngoài trường học, tớ đã xoay sở để có một thời gian vừa phải ở trường trung học. Có vài người cùng trường sơ trung, nhưng không ai trong số họ có liên hệ với Kanazaki. Và trên hết là nhờ Satou-kun từ Lớp D, tớ đã trở thành ‘kẻ thứ hai’. Vì vậy nên tớ đoán chuyện đó đã giúp mình khá nhiều."

"Heh… xin lỗi vì câu chuyện dài dòng, nhưng đó là tất cả. Nếu nói theo phong cách của Minamino thì đó là tất cả—"

Đến giữa câu tôi cảm thấy một cú sốc, cùng với hương thơm ngọt ngào choáng ngợp và sự mềm mại không thể tả bao trùm lấy đầu tôi.

"Eh…? Minamino?"

"Đồ ngốc! Cậu ngốc! Satou, cậu ngốc! Ngốc!"

Minamino đang khóc, ôm chặt lấy tôi và hét vào tai tôi rằng tôi là đồ ngốc.

"Tại sao? Tại sao cậu nói điều đó khi cười với vẻ mặt buồn như vậy!? ‘Kẻ giết em gái’!? Không đời nào họ có thể gọi cậu như vậy! Cậu đã giải thoát em gái mình khỏi sự đau đớn! Thật không thể tưởng tượng nổi cậu đã phải chịu đựng thế nào khi bị nói như vậy! Aaaah! Bọn họ thật đáng giận. Những người đã làm cậu trông như thế, đã làm cậu phải gượng cười dù cậu là người chịu đựng nhiều nhất! —Nhất là đứa như mình, người không thể nhận ra nỗi đau cậu phải trải suốt thời gian qua."

"Sao cậu lại khóc vậy, Minamino?"

"Suốt lúc kể chuyện, cậu đã cười, trông như cậu đang đau đớn, như cậu muốn khóc… Nhưng cậu không khóc nên mình đang khóc thay cậu!"

Minamino đứng dậy, kéo đầu tôi áp vào ngực cô ấy và khóc. Cô ấy đang khóc thay tôi.

Tôi chưa từng rơi một giọt lệ nào kể từ vụ tai nạn ấy.

Không phải tôi đã mất đi cảm xúc hay gì. Tôi vẫn sẽ cười khi xem chương trình hài kịch, sẽ cảm động khi đọc một cuốn tiểu thuyết hay. Chỉ là dù có đủ lý do để cảm thấy buồn, tôi lại không thể khóc nổi.

"… Cảm ơn, Minamino. Vì đã ở bên một người như tớ…"

Từ "Xin lỗi," không phù hợp, nên tôi thay vào đó bày tỏ lòng biết ơn của mình khi đang trong vòng tay cô ấy.

"Không."

"Eh?"

Minamino khước từ lời cảm ơn và rồi trước khi tôi kịp phản ứng, cô ấy nắm lấy cổ áo tôi.Trước mắt tôi, khuôn mặt đẫm nước mắt và nhăn nhó của cô ấy hiện ra. Nơi khuôn mặt tôi phản chiếu trong đôi mắt to tròn của cô ấy.

"Satou… Satou trước mắt mình… tốt bụng, tự lập, và cười như trẻ con mỗi khi chơi bóng rổ. Satou này chắc chắn không phải là ‘kẻ thứ hai’ hay ‘một người như tôi,’ bất kể có ai nói gì!—Uuu…"

Rồi đột nhiên cổ áo tôi bị kéo, và khuôn mặt của Minamino tiến gần hơn…

"…!?"

Minamino và tôi đang hôn nhau. Bị kéo mạnh, răng chúng tôi va vào nhau. Nhưng hơn cả bất kỳ cơn đau nào, tôi bị choáng bởi sự mềm mại và thực tế là khuôn mặt của Minamino đang cực kì gần. Sau đó khuôn mặt của Minamino lui ra.

"…Đó là nụ hôn đầu tiên của mình đó! Hiểu chứ? Hãy nhớ rằng cậu là một người tuyệt vời, Satou! Tuyệt vời đến mức mình muốn trao nụ hôn đầu tiên cho cậu!"

Thở dồn dập, Minamino nói vậy với khuôn mặt đỏ như cà chua. Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng tôi hiểu rằng Minamino và tôi đã hôn nhau, và rằng Minamino đang nói là tôi tuyệt vời.

"Minamino...?"

Bản thân phải nói gì đó. Nhưng đầu tôi lại tê liệt, như thể nó bị chập mạch khiến tôi không thể nghĩ thông suốt.

"—Xin lỗi, mình đã nói là sẽ nghe câu chuyện của cậu, nhưng hôm nay hơi choáng ngợp quá nên mình sẽ về trước…"

Nhìn tôi, Minamino nói vậy trước khi nhanh chóng chạy đến cửa trước. Cô ấy thậm chí không để tôi tiễn ra.

"… Nhưng… mình sẽ… lại đến…"

Với đôi tai đỏ ửng, Minamino rời đi chỉ với mấy lời đó.

Tôi đứng thờ thẫn tại chỗ suốt một lúc lâu, mắc kẹt giữa cảm giác của đôi môi cô ấy và hương thơm còn vương vấn trong căn phòng.

Truyện Chữ Hay