Trans: Khanhkhanhlmao
_______________________________
Minamino Chinatsu lặng lẽ lắng nghe khi Satou Hajime kể lại câu chuyện của mình, cậu vừa nói vừa lắp bắp.
Ngay lúc này cô chỉ muốn khóc.
Cô chỉ muốn ôm chầm lấy người trước mặt mình.
Nhưng Satou không hề khóc, nên cô cũng không thể khóc được. Cô nén chặt cảm xúc của mình lại, nghiến răng để chắc rằng cảm xúc của mình không tuôn ra. Không rời mắt khỏi cậu, cô quyết tâm không bỏ xót một lời nào.
Hơn nữa đây chắc chắn chỉ là khởi đầu, chưa phải là tất cả. Khi cậu ấy kết thúc— khi cậu ấy kể xong mọi thứ, mình sẽ... Chinatsu nghĩ, rồi ngồi xuống ghế như thể tự giam mình lại.
◇◆
"Thành thật mà nói, khi bị bỏ lại một mình như vậy... tớ nghĩ chắc bản thân chắc hẳn đã rất tuyệt vọng. Tớ nhớ rõ mọi chuyện, nhưng lại cảm thấy như đó là ký ức của một thứ gì đó xa xôi, như thể đang xem từ phía bên kia của màn hình tivi vậy."
Đối diện với Chinatsu, người đang lắng nghe không nói một lời, tôi kể lại những gì đã xảy ra với "Satou Hajime". Kỳ lạ thay, tôi lại cảm thấy như mình có thể sắp xếp mọi thứ mình đã trải qua theo thứ tự.
"Còn một phần nữa. Tiếp theo, tớ cần kể cho cậu về chú tớ."
Điều đầu tiên tôi học được sau lúc mất đi gia đình là khi ai đó qua đời thì có rất nhiều giấy tờ và thủ tục cần làm, và đôi khi cần đến sự giúp đỡ của người lớn.
Có quá nhiều việc phải làm, đó là lý do tôi có thể nói rằng mình không bị nuốt chửng bởi tuyệt vọng. Từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè tôi đã làm đủ thứ việc với sự hỗ trợ của những người lớn tốt bụng xung quanh. Đồng nghiệp của ba mẹ, một người đàn ông trung niên từ văn phòng thành phố, các bác sĩ và y tá ở bệnh viện, những người ở ngôi chùa mà tôi được giới thiệu đến— bất ngờ là mọi người đều rất tử tế, chu đáo và cảm thông.
Lần đầu tiên trong đời, tôi trở thành chủ tang. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết rằng tang lễ có kế hoạch và rằng có cả khoản chi phí cho một ngôi mộ. Tôi biết rằng có các vấn đề về thừa kế và các thủ tục khác nhau liên quan đến việc rút tiền từ tài khoản ngân hàng mang tên người đã qua đời. Đó là kiến thức tôi đã thu nhận khi giải quyết mọi việc trước mắt.
Ba mẹ tôi là nhân viên văn phòng bình thường, họ không giàu có gì. Hơn nữa không có thành viên gia đình nào khác ngoài tôi, và người thân duy nhất mà tôi biết là người chú mà không rõ tung tích.
Cuối cùng, những gì còn lại cho tôi là quyền lợi từ các chính sách bảo hiểm nhân thọ của ba mẹ, quyền đòi bồi thường từ vụ tai nạn— dường như liên quan đến một chiếc xe tải mà tài xế buồn ngủ— ngôi nhà mới đã được trả hết những khoản vay do bố mẹ tôi qua đời, và chiếc điện thoại thông minh của ba tôi đã kỳ diệu sống sót sau vụ tai nạn.
Sau khi tự mình hoàn thành các thủ tục cần thiết, tôi bắt đầu hành động để liên lạc với người thân duy nhất còn sống, chú tôi.
Không có ghi chú nào với thông tin liên lạc của chú trên tủ lạnh hoặc ở nơi cất giữ tài liệu. Hơn nữa điều duy nhất tôi biết về chú là chú ấy sẽ xuất hiện bất ngờ, mang theo quà lưu niệm từ nhiều quốc gia hay cho tôi tiền tiêu vặt. Tôi nghe nói rằng chú ấy là một người đặc biệt, thực hiện các công việc khác nhau chỉ với một chiếc điện thoại thông minh. Chú là một người luôn ăn mặc chỉn chu dù sống lang thang ở các khách sạn khắp nơi và không có địa chỉ cố định.
Xui xẻo thay tôi chưa từng gặp lại chú ấy kể từ khi bắt đầu sử dụng điện thoại thông minh và thậm chí còn không biết làm thế nào để liên lạc với chú ấy.
Sạc chiếc điện thoại của bố, tôi mở khóa để kiểm tra xem có thông tin liên lạc của người thân nào không. Sau khi sạc, thông báo bắt đầu tràn vào khi logo Apple xuất hiện. Dù không thể mở khóa, tôi vẫn có thể xem nội dung của các thông báo. Khi vừa nhận ra thông báo gần nhất chỉ mới vài giây trước, hệ thống liên lạc nội bộ đã vang lên.
Tôi mở cửa, và người chú mà tôi đang tìm kiếm đứng ngay đó. Chú ấy nhìn tôi với biểu hiện lạ lẫm, tóc tai rối bù, ăn mặc lôi thôi.
"Kakeru."
Đó là cái tên hiển thị trong vô số thông báo trước đó. Người chú đã trở thành thân nhân duy nhất còn sống của tôi, đứng ngay trước mặt tôi trong trạng thái rối bời.
◇◆
"Chú xin lỗi."
Tại bàn thờ gia đình, người chú đã cầu nguyện rất lâu quay lại nhìn tôi và thốt lên những lời đó.
Chú ấy xin lỗi vì đã không có mặt khi tôi cần nhất. Đã không có mặt trong thời điểm quan trọng, chú đã ở nước ngoài và muộn màng nhận ra khi người quen chung với ba tôi liên lạc. Khi phát hiện rằng tôi là người duy nhất sống sót, chú đã tuyệt vọng gọi vào điện thoại của ba tôi liên tục. Cố gắng trở về nước, dựa vào địa chỉ đã được cho ngay sau khi đến sân bay. Chú ấy thực sự vô cùng hối hận.
Nói đến đó, chú dừng lại và bắt đầu khóc khi nhìn tôi. Chú ấy nức nở, đó lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông trưởng thành khóc một cách công khai.
Sau khi khóc hết nước mắt, chú tôi với quyết tâm bắt đầu hành động. Chú ấy thực hiện nhiều cuộc gọi, liên lạc với những người quen như kế toán thuế và luật sư, và cùng hoàn thành các thủ tục đã bị trì hoãn khi tôi còn một mình.
Chú ấy rất quan tâm đến tôi. Bởi bố tôi với chú là anh em và họ thực sự rất thân thiết.
"Con biết đó, nói sao nhỉ, anh trai là người duy nhất đứng cạnh chú, ủng hộ mong muốn tự do và tránh né quy tắc của chú. Anh ấy đứng giữa ba mẹ bọn chú, ông bà của con, và thậm chí còn đứng về phía chú khi mẹ của bọn chú đột ngột qua đời. Bởi khi ấy chú đang lang thang ở nước ngoài, cũng như ngay sau đó lúc ba của bọn chú qua đời. Anh ấy đã thực hiện vai trò đảm bảo bằng cách làm việc cho một công ty ổn định, đồng thời cũng đã giải phóng cho chú. Anh ấy đã làm tất cả những điều đó, dù anh ấy chắc chắn có mong muốn và tham vọng của riêng mình."
Có lẽ không chỉ là may mắn mà còn là tài năng của chú ấy. Giữa lúc chỉ có ba tôi là đồng minh, chú tôi đã rời bỏ ngôi trường đại học tốt nhất Nhật Bản để bắt đầu kinh doanh, vượt qua nhiều khó khăn và cuối cùng đạt được thành công tài chính.
Dù vậy, ba tôi không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì từ chú ấy sau khi chú thành công. Ônh ấy không bao giờ dựa vào tài chính của chú. Cùng lắm, ông sẽ yêu cầu phong cảnh của các quốc gia chú đến hoặc quà lưu niệm khi chú đi du lịch.
"...Chú muốn trả ơn. Nhưng bây giờ, cả anh trai chú và Kanae-san đều đã mất. Cả Miho-chan nữa."
Vậy thì hãy để chú bắt đầu bằng cách trả ơn con. Nói vậy, chú tôi bắt đầu dạy tôi nhiều điều. Theo một cách nào đó, chú ấy đáng ngạc nhiên lại có khả năng làm hầu như mọi thứ cần thiết cho cuộc sống dù tuyên bố coi trọng sự tự do hơn tất thảy.
Sau này, tôi mới nhận ra rằng thời gian của chú ấy cực kỳ quý giá. Điều hành nhiều doanh nghiệp, chú ấy rất cần thiết ở nhiều nơi. Dù vậy chú đã đầu tư nửa năm thời gian của mình để giúp tôi tồn tại.
Dọn dẹp, giặt giũ, nấu ăn, nghiên cứu các vấn đề gia đình thiết yếu khác.
Tôi có cảm giác rằng ý nghĩa cuộc sống của ba mẹ tôi bằng cách nào đó liên kết với điều này, và sự giáo dục về tiền bạc mà tôi đã tránh né, đã tiếp tục khắt khe cho đến khi tôi hoàn thành sơ trung. Kiến thức về cách đầu tư số tiền tôi nhận được, những điều cần biết về tích lũy và ETF, sự phân biệt giữa đầu tư và đầu cơ.
Tiền chỉ đơn giản là một công cụ cung cấp cho bạn lựa chọn. Số tiền tôi nhận được không phải là sự thay thế cho mạng sống của ba mẹ tôi; đúng hơn, đó là một phần của chiến lược quản lý rủi ro họ đã thiết lập cho những tình huống như thế này.
Chú thậm chí còn dạy tôi cách kiếm tiền qua việc chỉnh sửa video, điều mà ngay cả một học sinh cũng có thể làm.
Có lẽ để đảm bảo rằng tôi sẽ không phải vật lộn với tài chính giữa một cuộc sống không có ba mẹ, chú ấy đã nhồi nhét vào đầu tôi những phương tiện để sống sót.
Và với việc vào tôi cao trung, chú ấy đã quay trở lại với công việc ban đầu.
Chắc chắn là nhờ chú mà tôi không lạc lối hay mất phương hướng trong mùa cuối của sơ trung. Chúng tôi cứ thế giữ liên lạc và gặp nhau mỗi ba tháng một lần.
Chú ấy chính là người thầy quý giá của tôi.