Trans: Khanhkhanhlmao
_______________________________
Cùng với Minamino có vẻ đang mang tâm trạng khá phấn khích, tôi đến nơi mà mình đã đặt chân tới trong suốt một năm qua. Nơi này có một quán bar phi tiêu, hai sân bóng rổ và còn phục vụ các món ăn nhẹ. Là nơi tụ tập của những người yêu thích bóng rổ trong thị trấn.
Khi cả hai bước vào cửa, vài khuôn mặt quen thuộc nhận ra và chào đón chúng tôi. Họ là mấy ông gi- những người anh lớn trong độ tuổi tầm hai ba mươi, làm việc gần đây và sống quanh khu vực này.
Họ nhìn tôi trước, rồi nhìn sang Minamino với vẻ bối rối, sau đó lại quay sang nhìn tôi với tốc độ hài hước. Như thể mấy cái đầu đó đang kêu cót két vậy.
"Chú... Chú đang bảo là Hajime dẫn một cô gái đến á?"
"Hả? Chẳng phải là xinh vãi cả thánh thần thiên địa sao? Em ấy là học sinh cao trung à? Vãi, đúng là gái cao trung thật kìa."
Cái tin tôi đã mang theo một cô gái, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp dường như đã lan truyền tới những người ở sân sau chỉ trong chốc lát.
Vào những ngày thứ Bảy, mọi người từ nhân viên văn phòng đến sinh viên đại học đều tụ tập ở đây. Dù bóng rổ đường phố có nhiều hình thức khác nhau, nhưng nơi này có sự tổ chức nhất định và có nhiều người thân thiện.
Trên hết là không giống như trong trường cao trung, nơi đây không có thứ hệ thống cấp bậc kỳ lạ kia. Thay vào đó điều quan trọng là kỹ năng bóng rổ của bạn, bạn yêu bóng rổ đến mức nào và có phải là người đàng hoàng không.
Dù những cuộc trò chuyện có thể hơi thô lỗ và thẳng thắn, với cả đám đông có phần ồn ào. Nhưng đối với tôi nơi này vẫn rất thoải mái.
Ngay cả lúc này, mọi người đều lần lượt mà tiếp cận chúng tôi. Có lẽ là để chào đón Minamino lần đầu tiên đến đây để cô ấy không cảm thấy lạc lõng.
"Ể, ngạc nhiên thật đó nha. Em ấy thực sự là bạn gái của chú đó à? Chú không thuê người mẫu đấy chứ?"
"Anh không ngờ Hajime lại mang một cô gái đến đó. Chào buổi tối, em gái. Dạo này em thế nào? Muốn làm quen với anh không? Quét mã QR này trên ứng dụng nhắn tin của em để bọn mình kết bạn nhé?"
"Ah, đây nữa, đây nữa."
"Được, quyết định rồi. Hôm nay anh sẽ không để cho chú ném một cú nào ra trò đâu! Móe, đám khoe mẽ cỡ đấy."
Chắc vậy, tôi hy vọng rằng họ không chỉ tụ tập quanh đây chỉ vì cô ấy xinh. Minamino trông có vẻ hơi căng thẳng nên tôi nắm lấy cổ tay cô ấy rồi kéo lại gần mình.
"Được rồi, mấy anh zai đừng tán tỉnh cậu ấy nữa. Ngoài ra mấy ông chú đây cũng có bạn gái rồi mà đúng không? Em mách đấy! Và thật luôn à, tụ tập quanh một nữ sinh cao trung? Thêm cảnh sát cho đủ món nhé."
Tạm thời tôi phớt lờ những anh lớn vẫn cười tươi và bước về phía cửa sau, tìm đường đến một chỗ tương đối an toàn.
"Xin lỗi vì chuyện đó nhé, Minamino. Tớ sẽ giới thiệu cậu với một vài người an toàn hơn ở chỗ này."
"Đ-Được."
Do đã nắm lấy cổ tay cô ấy giữa cơn hỗn loạn, tôi hy vọng cô ấy sẽ hiểu tình hình và tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, tôi cùng Minamino đi đến nơi một cặp đôi đang chờ.
Ở đó có một người đàn ông với cái đầu được cạo sạch và khuôn mặt gồ ghề, một người khổng lồ theo nghĩa nào đó. Thành thật mà nói thì tôi không biết chính xác anh ấy làm nghề gì, bản thân quá sợ để hỏi mà. Nhưng điều tôi biết là dù mang một vẻ ngoài dữ dằn, anh ấy thực ra rất hiền lành và nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên.
Còn kia là một người phụ nữ mảnh mai, thanh lịch. Sự tương phản rõ rệt đó khiến người khác dễ dàng bỏ sót, nhưng cô ấy khá cao so với một phụ nữ. Được biết đến là cặp đôi Người Đẹp và Quái Vật, họ là chủ của nơi này và cũng là người tổ chức hội bóng rổ đường phố.
Người phụ nữ đó cũng chính là chị gái của đồng nghiệp đàn anh đã đưa tôi đến đây vào mùa xuân năm ngoái.
"Chào buổi tối, Yuuji-san, Misaki-san. Hôm nay em mang theo một người bạn, và vì chắc ở đó hơi quá ồn nên em có thể để cô ấy ở đây được không ạ?"
Tôi chào hai người họ và giới thiệu Minamino. Người vừa được giới thiệu là Minamino, nhanh chóng cúi chào.
"Ah, em là Minamino Chinatsu! Satou, ưm, Hajime-kun với em là bạn cùng lớp và cậu ấy đã giúp đỡ em rất nhiều. Bản thân em hôm nay đã ích kỷ yêu cầu cậu ấy mang em đến đây để xem bóng rổ! Rất vui được gặp anh chị ạ!"
"Chào buổi tối Hajime-kun. Và chào mừng em, Chinatsu-chan. Hehe, chị nghe nói em đã gây ra kha khá chú ý ở lối vào. Tất nhiên là được rồi, bọn mình sẽ xem bạn trai của em thể hiện nhé? Hajime-kun rất ấn tượng trên sân đấy."
"Chào Hajime. Và rất vui được gặp em, em gái. ...Anh phải nói rằng em thật sự rất đẹp đó. Hajime, cậu đúng là bất ngờ nhiều chẳng hết. Dù sao thì anh rất vui khi thấy cậu đang tận hưởng tuổi trẻ của mình ở trường cao trung, anh phải ra ngoài một chút nên hãy cứ vui vẻ đi nhé."
Hai người họ mỉm cười chào Minamino, còn tôi thì không nhịn được cười. Dù đã giới thiệu cô ấy là bạn của mình, nhưng có vẻ như hai người này vẫn rất hứng thú với chuyện tình cảm tuổi học sinh.
"À, ừm, Hajime-kun và em không hẳn có mối quan hệ như thế..."
"Không sao, không sao! Sao em không trò chuyện với onee-san này đây, cả mấy chuyện đó luôn nhé? Dù sao thì mấy đứa trẻ bây giờ đúng là thú vị nhỉ?"
Misaki-san chào đón Minamino ngồi cạnh cô ấy và bắt đầu trò chuyện ngay lập tức. Với kỹ năng giao tiếp đặc biệt của Misaki-san và tính cách cởi mở của Minamino, tôi không quá lo lắng về việc họ có thể hòa hợp hay không.
Tuy nhiên, lại có một mối quan tâm khác xuất hiện trong đầu tôi. Mà, miễn là Misaki-san ở cùng, thì tôi chắc chắn cô ấy sẽ không bị làm phiền bởi sự chú ý không mong muốn.
Và rồi, khi nụ cười của Yuuji-san trở nên hẹp lại sau khi nghe lời chào của Minamino. Ánh mắt của anh ấy nhẹ nhàng hướng về phía tôi, có chút sự ngứa ngáy trong biểu cảm đó.
Tôi chỉ biết cười "Ahaha". Dù bản thân chưa từng trải qua mối tình cao trung lãng mạn điển hình nào, cảm giác vẫn khá sai khi nói "Em bằng cách nào đó đã trở thành bạn thân của người đẹp nhất trường".
"Phải nói rằng đây là một sự kết hợp khá bất thường đó. Hajime, và bên kia là Minamino nhỉ?"
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, một giọng nói từ phía sau vọng đến. À đúng rồi, cậu ta hôm nay cũng đến. Dù tôi đã nghĩ rằng khả năng cậu ta sẽ đến sau khi Minamino quyết định đi cùng tôi là 50/50, nhưng có vẻ như tôi đã thua cược rồi.
"Eh? Aizawa-kun?"
Minamino, người đang nói chuyện với Misaki-san quay về phía chúng tôi và tròn vo hai mắt khi gọi tên cậu ta.
Điều này cũng hợp lý— Aizawa Shinji là một nam sinh cùng trường và học lớp khác. Dù cậu ta cũng khá nổi tiếng, nhưng danh tiếng thì lại khác biệt với Minamino và Satou-kun kia.
Mặc cho ngôi trường của chúng tôi được coi là một cơ sở giáo dục khá tiên tiến thì cậu ta lại nổi bật với mái tóc ngắn nhuộm xám, khuyên tai, và dây chuyền trên cổ.
Dù mang vẻ ngoài đậm chất punk, cậu ta lại duy trì được điểm số tốt, xuất thân từ một gia đình khá giả trong cộng đồng địa phương và thậm chí còn đóng góp tài chính cho nhà trường. Vì vậy giáo viên thực sự không dám can thiệp. Cậu ta là sự kết hợp của người có học thức, con trai của gia phả có địa vị xã hội tốt, học sinh gương mẫu và kẻ gây rối, tất cả trong một.
"Ồ, Hajime-chi cũng ở đây nè. Shinji hãy cho mình xem điều gì đó thú vị nhé? Mình đang rất mong chờ đó!"
Nói vậy, Kana-san tiếp cận và vẫy tay chào chúng tôi trong khi thoải mái khoác tay quanh vai Shinji.
Như bạn có thể đoán, tôi không biết họ của cô ấy. Sau đó Shinji nhẹ nhàng vỗ vai cô bạn gái mới của mình và nói, "Để đó cho anh" khi họ bước đến chỗ chúng tôi. Cách cư xử của cô ấy cùng với dáng người mảnh mai đó, có thể đánh thức sự khao khát của một kẻ ăn thịt.Shinji rất đào hoa, vì thói trăng hoa đó của mình nên những người phụ nữ đi cùng cậu ta thường xuyên thay đổi. Cậu ta thì bảo rằng bản thân không từ chối ai đến, cũng không đuổi ai đi. Vậy nên chắc là sẽ không có khả năng cậu ta sẽ tiếp cận Minamino.
"Ừ, chuyện này có thể trở thành tin sốt dẻo nếu mọi người biết đến đấy, mày nghĩ vậy chứ?"
Liếc nhanh qua chúng tôi, Shinji bước đến trước khi nhếch mép và nói những lời đó, khiến Minamino phản ứng.
"Khoan đã, Aizawa-kun!?"
Đáp lại điều đó, cậu ta thậm chí còn nheo mắt lại nhiều hơn như thể trêu chọc bọn tôi, trước khi hướng ánh mắt nghi hoặc về phía cả hai.
"Shinji, có hoàn cảnh đặc biệt nên đừng trêu cô ấy quá."
Tôi thở dài đáp lại.
Aizawa Shinji dù là một cậu trẻ quậy và hiếm khi tiếp xúc với học sinh quanh trường, cậu ta thực ra là một trong những bạn bóng rổ đường phố của tôi.
Bất chấp vẻ ngoài hống hách của mình, cậu ta không phải là một kẻ côn đồ. Đó chỉ là phong cách chịu ảnh hưởng từ một nhóm hip-hop của cậu ta thôi. Tôi biết rõ chuyện đó.
Hơn nữa, cậu ta cũng biết phần nào về hoàn cảnh của tôi. Rồi cũng biết về nơi này và công việc bán thời gian của tôi, đó cũng như là một trong những lý do góp phần vào sự thờ ơ ngày càng tăng của tôi về cách bản thân được nhìn nhận trong trường.
"Hả?"
"Chuyện tin tức sốt dẻo chỉ là đùa thôi. Thêm vào đó, tôi khá kín miệng nên cậu có thể yên tâm. ...Nhân tiện thì tôi tưởng cậu chỉ là loại thần tượng hời hợt chứ, nhưng cậu có mắt nhìn người đấy, Minamino. Được rồi Hajime, hôm nay hãy lập nhóm và cho họ thấy những gì bọn mình có nào. Dù vậy, vì mày mang bạn gái đến đây nên mấy ông già đang khá hăng hái để chắc chắn rằng mày sẽ không tỏa sáng quá nhiều."
"Chậc, méo thể tin rằng mấy ông già đó chỉ hăng hái vào những lúc thế này... Dù mày có nói vậy thì tao biết mày chỉ muốn tao nhường phần tốt cho mày thôi."
"Haha, mà với vị trí của tao trên sân đấu thì không thể làm gì khác. Đi mà tăng chiều cao của mình lên trước khi phàn nàn ấy."
"Chết tiệt, tao phải ăn gì mới cao như mày được chứ?"
Khi cuộc đối thoại bất thường của chúng tôi diễn ra— hai người hiếm khi tương tác ở trường— biểu cảm kinh ngạc của Minamino chỉ càng châm thêm vào sự vui nhộn.
Mà, dù chuyện chỉ thế này thì tôi vẫn thầm nghĩ rằng mang cô ấy đi cùng là một ý tưởng tốt.