Trans: Khanhkhanhlmao
_______________________________
Vào thứ bảy sau ngày tôi tình cờ nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ lúc tan học, Minamino gửi cho tôi một tin nhắn vào đầu buổi chiều và bước vào phòng khách như thể cô ấy đã quá quen với nơi này.
Đây thực ra là lần đầu tiên cô ấy ghé qua vào một ngày nghỉ.
Chú mèo con tạm thời được đặt tên là Shiro đang nằm ngủ, hay đúng hơn là nó dường như dành phần lớn thời gian để ngủ. Tôi tự hỏi liệu mèo con có thực sự ngủ nhiều như vậy không.
Thỉnh thoảng bản thân không khỏi nghiêng đầu lo lắng và nó sẽ mở mắt như cảm nhận được sự hiện diện của tôi, phát ra âm thanh rừ rừ nhẹ. Điều đó khiến tôi phát hiện rằng nó phát ra tiếng rừ rừ nhiều hơn là kêu meo meo.
Dù tôi có là đang học, ăn hay chơi game thì Shiro hầu như luôn ngủ. Nói cách khác thời gian Minamino ở quanh tôi chủ yếu là chỉ có hai người. Nhưng lạ thay là tôi không thấy điều đó khó chịu hay lạ lẫm gì.
"Mình đã suy nghĩ một chút, nhưng..." cô ấy nói trong khi mắt vẫn nhìn trên màn hình.
Cổ đang chơi một trò hành động RPG đã tồn tại hơn ba mươi năm, với nhân vật chính tóc đỏ được yêu thích bởi mọi loại tai họa đang cầm một thanh kiếm. Bản thân đã chơi xong trò chơi này một lần, nhưng cô ấy có vẻ thích nó nên giờ tôi đang xem Minamino chơi.
Và việc xem cô ấy chơi phần mà bản thân yêu thích nhất, phần thứ tám của loạt game này hóa ra lại thú vị đến không ngờ.
"Hai đứa mình là bạn đúng không?"
"...Chắc là vậy?"
"Ừm, tốt rồi. Nhưng cảm giác như chỉ có mình là người duy nhất chia sẻ bí mật và cảm xúc thật sự của bản thân vậy."
"Tớ thì không nghĩ như vậy."
Tôi phần nào hiểu được lý do tại sao cô ấy lại đột nhiên nhắc đến chủ đề đó. Bản thân gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Chằm chằm."
"Làm ơn đừng có dùng từ tượng thanh như 'Chằm chằm' trong khi vẫn tập trung vào trò chơi, nó buồn cười lắm."
Có lẽ, dù chỉ là đùa nhưng vẫn phải có chút can đảm Minamino mới có thể biểu đạt như vậy.
"Mình thậm chí đã chia sẻ những chuyện xấu hổ xảy ra hồi bản thân còn học sơ trung, nhưng có vẻ như Satou thì chưa hề mở lòng với mình chút nào."
"À, ý cậu việc muốn biết nhiều hơn về tớ là dấu hiệu của tình cảm hả? Có vẻ như cuối cùng cũng đến lượt tớ được yêu mến rồi."
"Đừng có tự mãn chứ. Nhưng... ừm, mình nghĩ cậu cũng không sai khi nói mình muốn biết thêm một chút về cậu."
"..."
"Nè, đừng im lặng vậy chứ."
"Tớ hơi ngạc nhiên khi cậu đột nhiên thể hiện khía cạnh thật dịu dàng như vậy."
Bằng giọng điệu có phần dễ chịu, cô ấy sẽ nhẹ nhàng thăm dò tình hình để xem bản thân có thể đi xa đến đâu. Tôi thì dùng giọng bình thường để đáp lại và đảm bảo rằng chuyện đó không sao.
Rồi sau cuộc trao đổi như vậy, cô ấy sẽ dần dần bắt đầu cởi mở hơn và bộc lộ cảm xúc thật sự của mình. Đó là thói quen của Minamino, cô gái mà tôi đã dành thời gian bên cạnh những ngày qua.
"Chuyện đó không công bằng, cậu biết chứ?"
"Không công bằng?"
"Cậu biết rất nhiều về mình, nhưng mình thì lại chẳng biết gì về cậu cả."
"Tớ tên là Satou Hajime. Bằng một cách thần kì nào đó lại tồn tại một chàng trai siêu đẹp trai trùng tên với tớ, ở khác lớp nhưng cùng trường. Tớ sống một mình và làm thêm ở một quán izakaya. Gần đây thì có một cô gái nổi tiếng trong lớp bắt đầu đến nhà tớ." [note60439]
"Chỉ nghe phần cuối thôi là đã thấy cậu rất may mắn rồi. Mà khoan đã, không có thông tin nào mới giống như những gì mình chia sẻ với cậu trong tất cả mấy cái đó hết!"
Nói rồi cô ấy dừng trò chơi, quay sang phía này và nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Nè."
"Sao vậy?"
Vì cô ấy đang nhìn tôi nên tôi đặt điện thoại trên tay xuống và trả lời.
"Mình nghe được chuyện này từ một nguồn nào đó, cậu có từng chơi bóng rổ đúng không?"
Từ việc cô ấy nói rằng đó là nguồn tin nào đó. Và bởi do biết những gì đã xảy ra trong lớp học, bao gồm cả phản ứng của cô ấy nên giờ tôi đang trong tình thế khó xử.
Dù sao thì, tôi gật đầu. Có lẽ do vẻ bối rối thấy rõ của tôi trước câu hỏi đột ngột của cô ấy, Minamino vội vàng nói thêm.
"Không, mình không nói cậu không thể có bí mật của riêng bản thân. Chỉ là mình tò mò tại sao cậu lại ngừng chơi, và liệu cậu có ý định tiếp tục hay những điều tương tự như vậy. Cậu thực sự chưa bao giờ nói với mình về những chuyện như vậy cả."
Là sao nhỉ?
Minamino từng rất lạnh lùng trong lớp học giờ có vẻ như hơi lúng túng, và trông cô ấy khá dễ thương nữa.
"Vì cậu không hỏi nên tớ sẽ không tự nhiên mà nói 'À, nhân tiện thì tớ từng chơi bóng rổ hồi cấp hai đó' đâu."
"Vậy nếu mình hỏi thì cậu sẽ nói chứ?"
"Ừ, tớ sẽ nói."
"...Vậy thì, nè, tại sao cậu lại bỏ chơi?"
"À không, tớ có bỏ chơi đâu. Vẫn đang chơi mà."
"Hả?"
Tôi giải thích với Minamino đang rối bời. Cô ấy có lẽ đã nghĩ rằng có những chuyện khiến tôi phải bỏ chơi.
"Tớ vẫn chơi bóng rổ. Nhưng đúng là bản thân không thể chơi mỗi ngày như thành viên với các hoạt động câu lạc bộ, bởi công việc làm thêm là ưu tiên hàng đầu. Đó là lý do tớ nằm trong câu lạc bộ về nhà. Nhưng không có nghĩa là tớ chỉ có thể chơi bóng rổ nếu tham gia câu lạc bộ của trường. ——Thực ra, tớ được một anh lớn ở chỗ làm giới thiệu với vài người. Và thi thoảng cỡ hai lần một tuần, tớ chơi bóng rổ đường phố với những người đã đi làm và sinh viên đại học."
Vẻ mặt của Minamino thay đổi từ ngơ ngác thành một nụ cười rạng rỡ khi phát hiện ra điều gì đó thú vị, trước khi nói: "Mình muốn xem".
"Hả?"
Lần này đến lượt người bối rối là tôi.
"Mình nói là muốn xem cậu chơi bóng rổ. Mình không thực sự tưởng tượng được, và chưa thấy bóng rổ đường phố bao giờ nữa."
Minamino nói điều đó với một ánh mắt thẳng thắn.
"À, ừm. Tớ định báo với họ là chiều nay không đi được... mà, cậu muốn đi xem thử không? Lúc 5 giờ chiều hôm nay. Chỉ là nếu thấy chán thì đừng phàn nàn nhé?"
"Mình sẽ đi."
Tôi đồng ý với những lời đó, và không ngờ là bản thân lại đang đưa Minamino đến một cộng đồng bên ngoài trường học.
Dù cố gắng không để ý nhiều đến chuyện đó, tôi vẫn không thể không nghĩ rằng việc mời một cô gái đến nơi bản thân chơi bóng rổ dường như ám chỉ một mối quan hệ đặc biệt nào đó.