~Bíp~
“Alo, Tsychiya à?”
“Lâu rồi không gặp! Điện thoại của tôi bị xe tải cán nát, nhưng may mắn sao tôi đã gặp được một thợ sửa điện thoại thần thánh. Anh ấy đã đưa nó về từ cõi chết và phục hồi toàn bộ dữ liệu cho tôi. Để ăn mừng sự hồi sinh này, tôi đã quyết định gọi cho ai đó, và cậu là người đầu tiên mà tôi nghĩ tới. Vậy giờ cậu đang làm gì thế?”
“Ờm… Tôi đang làm việc.”
“Thật à? Xem ra cậu vẫn lận đận kể từ lúc đổi việc quá ha. Tôi làm cản trở công việc của cậu à?”
“À không, không sao đâu. Trái lại, cậu còn cứu tôi ấy chứ.”
“Th… Thật à? Vậy là tốt ấy chứ.”Chúng tôi cùng vào công ty một lúc. Cả hai người đều từ Kyushu, tôi từ Fukuoka còn cậu ấy từ Nagasaki. Chúng tôi khá hòa đồng với nhau và thường xuyên đi chơi trong khu phố cùng nhau.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng bây giờ là ý tưởng, tính toán, hội thoại, thương lượng và phép lịch sự, bao gồm cả chiến lược cương và nhu.
Nhưng hơn hết, là tốc độ.
Đúng vậy, tốc độ.
“Tsuchiya, giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang trên đường về nhà… Cậu muốn đi uống không? Tôi xong việc lúc chín giờ và đang mệt rã rời đây!”
“Bây giờ thì không tiện lắm nên là để lần khác nhé. Cậu có thể làm giúp tôi một việc này không? Tôi cần cậu mua và chuyển một số thứ tới nhà tôi, và đừng hỏi lý do tại sao!”
Lý do mà tôi vào thẳng vấn đề luôn là vì nếu tôi nói chuyện qua lại với cậu ấy về những chủ đề khác thì câu chuyện sẽ trở nên tẻ nhạt và lạc đề.
“Sao vậy? Chắc là tôi mua được ở mấy chỗ gần đây thôi.”
“Cảm ơn nhé, cậu vừa cứu tôi đó.”
Phew! Thật may là tôi đã tránh hỏi những câu hỏi ngoài lề. Có vẻ như tôi sẽ hoàn thành được mục tiêu của mình nhanh thôi.
Tôi bị buộc phải đưa ra quyết định này vì hoàn cảnh đặc biệt của tôi.
Thường thì một cuộc hội thoại của hai cựu đồng nghiệp sẽ như thế này.
A
“Giờ cậu làm ở đâu?”
B
“Công ty XXX. Tôi làm ở bộ phận bán hàng, cụ thể là bán ghế văn phòng.”
A
“Được đó! Mọi người ở đó thế nào? Và cả phong cách làm việc nữa?”
B
“Rất ổn! Con gái của chị Kaya-san rất đáng yêu…”
A
“Ềuuu….?”
Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi thì nó sẽ như này.
A
“Cậu giờ làm việc ở đâu vậy?”
B
“Ở nhà hàng xóm tôi. Mỗi ngày tôi chào mừng cô ấy về bằng việc nói ‘Mừng chị về nhà.’”
A
“Được đó! Mọi người ở đó thế nào? Và cả phong cách làm việc nữa?”
B
“Rất tuyệt! Mỗi ngày, tuổi của sếp tôi thay đổi liên tục và thực sự rất vui.”
A
“Êuu….?”
Tôi chắc chắn rằng câu chuyện sẽ không dừng ở câu “Êuu ….?” đâu.
Tôi có thể tưởng tượng được một cơn mưa những câu hỏi ập tới và sự hỗn loạn sẽ diễn ra khi tôi bắt đầu trả lời chúng.
Đây chính là lý do tại sao tôi không liên lạc với cậu ấy trong ba tuần đầu sau khi đổi việc. May mắn là, cậu ấy đã gọi tôi, nhắc tôi nhớ rằng tôi có thể gọi cho ai đó khi cần sự giúp đỡ.
Tôi chắc chắn sẽ tận dụng triệt để cơ hội này.
“Vậy cậu cần gì nào?”
“Được rồi, đầu tiên là…”
“Matsutomo-san, cậu đang nói chuyện với ai vậy…?”
“Mio-san, chị đang làm gì vậy?”
Tôi đưa điện thoại ra xa.
“Tôi vừa nghe thấy giọng phụ nữ à?”
“Xin lỗi, là tiếng TV thôi.”
“Matsutomo-san. Matsutomo-san. Nhìn đây nè. Nèèè…”
“Cô ấy đang gọi tên cậu đấy, Đừng nói với tôi là cậu có bạn gái rồi nhé. Cậu có đang làm việc thật không đấy?”
“Không, tôi không nói dối về chuyện đang làm việc đâu.”
“Sao Matsutomo-san lại bơ tuiiii…?”
“Fumu”
Rõ ràng là Tsychiya đang nhìn mọi chuyện theo hướng khác. Tệ rồi. Nếu tôi không khéo giải thích thì còn lâu mới mua được thuốc mất. Nhưng liều lĩnh thúc giục cậu ấy thì chỉ khiến cậu ấy nghĩ mình đang bị xúc phạm và khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn.
Tới nước này, tôi phải vắt óc nghĩ ra để tìm một giải pháp. Tất cả là để giúp Mio-san có thể tiêu hóa chỗ thuốc đắng kia.
“Tôi không có ý lừa cậu, chỉ là tình hình bây giờ rất phức tạp. Tôi sẽ giải thích với cậu sau… Vậy nên làm ơn!”
“Được rồi, tôi hiểu mà.”
“Thật ư?”
Cậu ấy thật sự hiểu cho hoàn cảnh của tôi chỉ bằng cách vậy sao? Đây là tình huống mà ngay cả Sherlock Holmes cũng phải toát mồ hôi hột.
“Đang làm việc. Giọng nói nhõng nhẽo của một bà chị. Những thứ cậu cần gấp mà không tự đi mua được. Từ những dữ kiện đó, tôi có thể dễ dàng đoán ra công việc mới của cậu rồi.”
“A, Aa”
Sau một lúc, Tsuchiya đưa ra kết luận với một nụ cười nhếch mép.
“Gọi khách tới chơi hay là đến tận nhà chăm gì đó phải không?”
“Cậu…. Cậu đang nói chi zậy?”
Tôi vô tình nói giọng quê mình.
“Tôi đoán đúng phải không?”
“Sai. Sao cậu lại chỉ nghĩ được hai việc đó? Trên Hello Work còn thậm chí không đề xuất những việc đó cho cậu nếu cậu không đủ 13 tuổi.”
“Trong tường hợp này thì tôi chỉ nghĩ đến vậy thôi.”
“Giả dụ như… đúng là vậy.”
“Như tôi đã nói.”
“Nhưng nếu để chọn ra giữa 2 việc này thì… Umm…”
Không, từ từ đã, để chuyện đoán công việc tôi đang làm sang một bên đã.
Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Mio-san phải là ưu tiên hàng đầu.
“Thôi, để chuyện đó sang một bên đi. Nó khó giải thích lắm.”
“Sao cũng được.”
“Tôi sẽ giải thích sau. Cậu có thể đi mua dùm tôi một số thứ không?”
“Được thôi, tôi sẽ đi. Cậu muốn gì nào?”
Tôi cần hai thứ vào lúc này.
Đầu tiên, nguyên liệu để làm một món khác vì Mio-san không ăn được cháo trứng.
“Một chai rượu sake. Loại nhẹ và ngọt nhé.”
“Sake! Vậy công việc mới là làm tại gia hả? Có phải để cậu và bà chị kia uống không?”
“Và một hộp Okusuri Nometane nữa.”
“Loại gì?”
“Vị đào”
“Tôi không có hỏi về vị.”
“Nhưng tui thích vị nhoooo…”
“Vậy thì vị nho đi!”
|”Thôi được rồi. Tôi hiểu rồi. Một chai sake và một hộp Okusuri Nometane vị nho.”
Được rồi! Cuối cùng cũng xong. Tôi sẽ có được những nhu yếu phẩm trong tình cảnh ngặt nghèo nhất, nhờ có sự giúp sức của Tsuchiya…
Nhưng mà tôi giải thích mọi chuyện với cậu ta kiểu gì bây giờ?!?!?