‘Chúa sẽ không bao giờ ban cho con nhiều hơn những gì con có thể xoay xở được.”
Đó là một câu nói mà tôi đã nghe được từ hồi tôi còn học ở trường giáo xứ, chỉ là tôi không nhớ ai đã nói câu đó.
Dẫu vậy, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nếu bạn có thể vượt qua nó.
Với vị máu vẫn phản phất trong miệng, tôi cầu nguyện Chúa và giúp cô ấy mặc đồ ngủ vào. Tôi cảm thấy thật may mắn và biết ơn Ngài vì đã có thể chiến thắng con quỷ tà dâm của tôi.
“Mio-san, chị có đói không?”
“Khum đói lắm…”
Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe của cô ấy vẫn không khá hơn là bao. Da của cô ấy vẫn ửng hồng và người của cô ấy vẫn còn rất yếu.
Ngay cả nếu cô ấy không ý thức được tình trạng của bản thân, bỏ bữa là không được phép.
“Được rồi, để tôi đi nấu cho cô cái gì đó.”
“Không muốn ăn gì đâu.”
“Ăn một chút thôi cũng được. Nhắc đến việc ăn thì, trưa nay cô ăn gì vậy?”
“Để xem nào.”
Cô ấy bắt đầu suy nghĩ.
Tôi hoàn toàn hiểu điều đó. Người ta thường không chú ý tới việc buổi trưa ăn gì. Cũng giống như việc đi ăn katsudon vào buổi tối và rồi nhận ra trưa nay mình cũng đã ăn katsudon vậy.
Ah, tôi nhớ rồi. Tôi ăn một thanh SOYJOY.”
“Mỗi vậy thôi à?”
“Vị chuốiiiii…”
Như tôi nghĩ, cô ấy đã làm việc quá chăm chỉ.
Đỡ hơn là bỏ bữa, nhưng dù sao đi nữa thì ăn vậy cũng là không đủ chất. Ăn mỗi vậy thì sao mà sống nổi? “Nó tạo nên một cơ thể cường tráng và cuốn hút với người khác giới.” Có thể là đúng, nhưng giờ Mio-san chỉ cần một thực đơn bình thường và một sức khỏe ổn định.
“Sự thật là sẽ rắc rối hơn nếu ngoại hình của cô ấy trở nên quyến rũ hơn nữa.”
Ý tôi là, lần sau tôi có thể cắn đứt cái lưỡi của mình luôn mất.
“Chuyện gì vậy…”
“Tôi nói là sẽ thật tốt biết bao nếu Mio-san có thể phục hồi nhanh chóng.”
“Nhưng tôi có ốm đâu?”
“Úi! Tôi không nhận ra cơ đó.”
Cô ấy chỉ cảm thấy ổn vì nhận thức còn mù mờ. Vậy nên cho cô ấy ăn chút gì đó là phương án tốt nhất.
“Được rồi. Đợi tôi đi nấu cho chị chút thức ăn đã.”
“Đi mạnh giỏi nha.”
“Trộn trứng với hành lá, cơm…. Ưm, nghĩ đi nghĩ lại thì, mình xem ra không có lựa chọn nào ngoài việc sử dụng rượu nấu ăn.”
Ngay cả giữa một chuỗi món ăn dài để nấu cho người ốm thì đây vẫn là lựa chọn tốt nhất. May mắn là, vì đây là một món thông dụng, nên tất cả những nguyên liệu cần thiết đều có hết trong tủ lạnh.
“Được rồi.:
Nguyên liệu bao gồm cơm, trứng, một vài cọng hành lá, cá mòi khô, và nước hầm xương.
Món tôi chuẩn bị làm là cháo trứng. Rất nhiều chất dinh dưỡng và cũng dễ tiêu hóa, nên đây đích thị là món phù hợp cho người ốm.
“Mình nên tập trung làm nhanh hơn là làm ngon lúc này, trước khi mọi chuyện diễn biến tệ hơn, rồi còn phải cho cô ấy ăn và đưa cô đi ngủ nữa. Cô ấy sẽ chóng phục hồi thôi.”
Theo như công thức, gạo sẽ được nấu chín bằng một lượng nước hầm xương lớn, trứng được đánh đều và đổ vào gạo khi vẫn đang sôi và cuối cùng là tăng thêm hương vị bằng cá mòi khô và hành lá. Sẽ ngon hơn nếu được nấu bằng nồi đất, ngon tới mức không cưỡng lại nổi luôn.
Tuy nhiên, sẽ mất đâu đó khoảng ba mươi phút để nấu xong.
Để nấu nhanh thì cách duy nhất không phải là dùng nồi đất hay nồi cơm thông thường, mà là dùng lò vi sóng.
Mio-san có một mẫu có thể dùng ở mức 200, 500 và 700 watts, vậy nên sẽ chỉ mất đâu đó mười phút.
“Hmm, chiếc nồi chịu nhiệt này sẽ là dụng cụ phù hợp. Đổ gạo, nước và nước hầm xương vào, đậy nắp vào và để ở mức 700 watts… Khi lấy ra thì cháo vẫn sẽ ấm và chỉ tốn chừng một phút.”
Đặt nồi xong, tôi chuyển sang đánh trứng, chuẩn bị cá mòi và để chúng một bên. Đánh trứng lên bằng đũa với góc đánh dọc khiến lòng trắng và lòng đỏ dễ hòa với nhau hơn.
Lấy nồi cháo ra và khuấy nhẹ, để tăng hương vị cho cháo. Chắn chắn là không thể ngon như cách nấu thông thường, nhưng trong lúc này lại là cần thiết.
Lấy hỗn hợp trứng đã được đánh, quấy nó lên, rồi đổ lên bề mặt nồi cháo và nấu một lần nữa.
“Cuối cùng thì rắc hành lá lên, và vậy là xong rồi.”
Bước chuẩn bị đã xong. Mất khoảng năm phút.
Bây giờ thì cho cô ấy ăn và đưa cô đi ngủ thôi.
“Mio-san ơi, ăn cháo thôi!”
Cô ấy không trả lời tiếng gõ cửa liên tục của tôi.
“….Mio-san?”
Vẫn không có phản ứng gì.
Mở cửa bước vào phòng, trước mắt tôi là một cảnh tượng hãi hùng.
“Cô ấy… mở tất cả các ngăn kéo trong phòng trong khoảng thời gian ngắn vậy sao…?”
“Ah, Matsutomo-san, mừng cậu về nhà~”
Tất cả các ngăn kéo và tủ trong phòng đều bị mở tung ra. Mio-san nằm lăn lóc giữa phòng xung quanh quần áo, đồ lót và thậm chí cả đồ vệ sinh của cô ấy. Và cả một số vật dụng cá nhân khác nữa.
“Mi… Mio-san?, chị… đang làm gì vậy?”
“Nó không có ở đây.”
Rõ ràng là cô ấy đang tìm thứ gì đó, nhưng tôi không biết nó quan trọng tới cỡ nào mà cô ấy phải lật tung cả phòng ngủ lên.
“Chị có thể nói cho tôi biết cô đang tìm kiếm thứ gì không? Tôi sẽ giúp cô tìm nó.”
“Aa-chan!”
“Aa-chan?”
Aa-chan… là thứ gì vậy?
“Một người bạn đồng hành rất thân thiết với tôi…”
“Ah, có phải là một trong số những con thú nhồi bông của chị vừa mới mua không?”
Một cặp đôi với sự khác biệt rõ rệt, một con là sản phẩm chất lượng cao từ một cửa hàng chuyên dụng, một con lại là phần thưởng từ trò gắp thú ở khu trung tâm giải trí. Chẳng phải hai đứa nó sẽ phải đấu tranh với tiền bối Fuu-chan để dành được sự chú ý sao?
“Không. Đó là Koro-chan và Yuu-chan.”
Koro-chan chắc hẳn là tên con cún và Yuu-chan là con mèo. Không khí trong phòng đã trở nên gượng gạo.
Nếu vậy thì, Aa-chan là ai?
“Vậy thì, Aa-chan là ai vậy?”
“Một con cáo trắng thuần khiết.”
“Chẳng phải đó là Fuu-chan sao? Nó đang ở phòng khách kia. Tôi lấy nó cho cô nhé.”
“Không phải Fuu-chan, mà là Aa-chan. Aa-chan…”
“Nè, nhìn đi! Chị lại sốt cao lên rồi đó.”
Tôi khiến cô ấy ngừng lăn lộn và đưa cô lên giường. Mặc dù cô ấy không bị đau, nhưng bị tăng động như này chắc hẳn là do cơn sốt. Tốt hơn hết là cô ấy nên ăn cháo và đi ngủ.
“Làm ơn hãy ăn cháo đi đã, rồi tôi sẽ tìm Aa-chan cho chị.”
“Tôi không biết nó đi đâu rồi…”
“Tôi sẽ báo ngay cho chị khi tôi tìm thấy nó. Chị có tự ăn được không?”
“Tôi nghĩ là được.”
“Ăn một chút thôi cũng được, nên là cố ăn đi nhé.”
Một hai thìa đầy là được rồi, vì giờ cô ấy đang bị chán ăn. Tôi rất muốn cô ấy ăn nhiều hơn, nhưng ép cô ấy ăn như vậy là không tốt và có thể dẫn tới nôn mửa.
Sau khi ăn được một chút, tôi đặt đĩa xuống và đưa cho cô ấy thuốc cảm cúm.
“Của chị đây, chị uống thuốc đi.”
“Nn….”
Tôi mở gói thuốc bột và đặt vào tay phải cô ấy. Mio-san đã mua sẵn loại thuốc này để đề phòng những trường hợp xấu xảy ra.
“… Keuk, Keuk.”
“Chị ổn không!?”
Cô ấy ho dữ dội vì bị sặc thuốc. Tôi liền lại gần vuốt lưng cô ấy nhưng điều đó có thể dẫn tới trường hợp xấu hơn.
Lau sạch lớp bột màu vàng trên mặt đi, tôi mới nhận ra.
“Mio-san, lẽ nào chị không uống được loại thuốc này??”
“… Tôi không biết nữa.”
Tiêu hóa thuốc bột không phải là việc đơn giản. Tôi nhớ đã đọc rằng cần nhiều sự tận tâm và kỹ năng hơn là những gì mọi người nghĩ.
Thuốc, bên cạnh công dụng của những chất hóa học trong đó, cũng có vị đắng mà sẽ kích ứng với dịch dạ dày, giúp chữa lành cơ thể. Tuy nhiên, với con người, đắng thường đi đôi với độc, vậy nên, khi một người cố nuốt một thứ bột đắng và khô, cơ thể người đó sẽ cố gắng đào thải nó ra theo bản năng.
“Không sao đâu.”
“Thử lần nữa xem sao.”
Tôi cố bắt cô ấy uống thuốc lần nữa nhưng kết quả vẫn như vậy.
“Uek, Uergh.”
“Rõ ràng là chị không thể uống thứ thuốc đắng ngắt này khi mà chị còn không thể ăn nổi cháo.”
“Nhưng…”
“Đừng lo lắng, bây giờ có nhiều loại thuốc khác dễ uống hơn mà.”
Tôi đã từng thấy một loại thuốc dạng thạch được quảng cáo trên TV. Chắc là họ có bán nó ở cửa hàng tiện lợi hay hiệu thuốc gần đây.
“Tôi sẽ đi ra ngoài mua sắm một lúc rồi về ngay. Chị muốn mua gì không thì để tôi mua luôn cho.”
Tình trang sức khỏe của cô ấy đang trở nên ngày càng tệ đi. Sau khi đã chắc chắn cầm theo điện thoại, tôi liền rời đi.
“... umm”
“Eeh, sao vậy?”
Có vẻ cô ấy còn khó nói chuyện nữa. Nhưng khi tôi tiến lại gần để nghe cô ấy nói, thì cô cứ nắm tay áo tôi mãi không buông.
“Đừng đi…”
“Kể cả khi cô nói vậy.”
Chắc hẳn là do cơn sốt. Tùy theo diễn biến mà tôi có thể sẽ phải đưa cô ấy tới bệnh viện.
Cô ấy đã bám lấy tôi được một lúc rồi. Tôi nên rũ bỏ cô ấy và đi, nhưng cánh tay cô ấy nắm lấy tôi rất chặt.
“Ở lại đi mà…?”
Làm sao bây giờ?
Tôi hiểu rằng lúc này cô ấy đang bất lực, nhưng tôi không thể chỉ ở đó mà đứng nhìn tình trạng cô ấy trở nên tệ hơn được.
Bế tắc quá.
“Haa, Haa….”
“Chị thấy ốm à?”
“Chỉ một chút thôi, không sao đâu.”
Các triệu chứng đã bắt đầu xuất hiện.
Hơi thở của cô ấy trở nên gấp hơn.
“Làm gì bây giờ…!!”
Dù tôi cố cỡ nào thì cũng không thể rời đi được.
Tôi thậm chí còn cầu nguyện với Chúa. Sự thật là, tôi sẽ chẳng cần sự giúp đỡ nào nếu lời cầu nguyện của tôi linh nghiệm.
“…?”|
Điện thoại của tôi rung lên.
“Chậc, chuyện gì nữa? Lại lèo nhèo về việc mình không đi khu giải trí với cậu ta à?”
Có thể là ngẫu nhiên nhưng tôi vẫn cầu nguyện với Chúa.
“Cuộc gọi tới: Tsuchiya Haruto”
Cái kẻ đã giới thiệu tôi tới khu trung tâm giải trí hồi trước giờ đang sống cách tôi chỉ hai ga tàu. Tên người đồng nghiệp cũ của tôi cứ nhấp nháy liên tục trên màn hình điện thoại.