Tôi được về nhà ngày hôm qua sau khi tiếp nước xong. Về cơ bản cũng chẳng có gì phiền lắm tại tôi ở một mình. Tôi đã liên lạc với bố mẹ để báo về vết thương nhưng vì hiện tại họ đang đi công tác nên không thể thăm được.
Nhưng không tới thăm không có nghĩa họ là phụ huynh tệ hay gì cả. Họ chỉ là không đến vì tôi đã nói trước bản thân mình vẫn ổn mà thôi.
Cha và mẹ tôi đều là những con người ưu tú. Bố tôi làm việc ở một tập đoàn lớn có tiếng. Còn mẹ tôi là luật sư làm việc cho một vài công ty luật.
Giờ tôi đang vừa đi tới trường, vừa băng bó lại đống vết thương ngày hôm qua. Tôi đã tính đi học cùng với Gindou, nhưng cô ấy vốn đã đi trước mất rồi. Tên stalker vẫn còn ở xa lắm, nhưng để đề phòng tôi vẫn muốn được đưa cô tới trường, nhưng mà lại không thể. Tôi không có thông tin liên lạc của cô nên cũng lực bất tòng tâm.
“Úi, trời ạ, vết bầm đau quá…”
Hai chân hai tay tôi đều chi chít là vết bầm. Tôi bước vào trường với khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Tin đồn tôi có liên quan gì đó với đám du côn bắt đầu lan rộng, tôi hay bị bắt gặp các kiểu.
Tôi mở cửa lớp đi vào trong. Mấy đứa bạn cùng lớp bắt đầu xì xầm. Người đầu tiên tới bắt chuyện tôi là Sasamoto. Cậu ta ngồi vào chỗ mình rồi nói.
“Izayoi. Khỏe chưa?”
“Ổn rồi.”
Tôi đứng đối diện chỗ ngồi của mình và đáp lời cậu ta. Vì Sasamoto ngồi trước mặt nên cả hai có thể tiếp tục trò chuyện với nhau tự nhiên. Những người bạn cùng lớp khác dường như không biết cách bắt chuyện với tôi vì chưa tiếp xúc với nhau bao giờ, nhưng tôi cảm thấy họ đang lo lắng điều gì đó.
“Cảm ơn đã tới thăm ngày hôm qua nhé.”
“Có gì đâu, đừng khách sáo thế.”
Hôm qua tôi đã nói cho cậu ta biết chút ít về tình cảnh của mình nên giờ cũng chẳng còn chuyện để mà bàn nữa. Cứ thế, chúng tôi dành nốt phần thời gian còn lại để tám mấy chuyện vụn vặt.
“Tiết chủ nhiệm bắt đầu rồi. Về chỗ đi nào.”
Mọi người ổn định lại chỗ ngồi ngay khi Tetsuro Rokudo bước vào. Theo nhiều khía cạnh, người đàn ông này vô cùng có ảnh hưởng. Tôi cũng phải ngả mũ thán phục thầy.
“Izayoi, em ổn rồi chứ?”
“Vâng. Cảm ơn thầy đã quan tâm.”
“Ra vậy. Như mọi người cũng đã biết, Kuroda đang bị thương. Nếu em ấy cần gì thì hãy giúp đỡ một tay nhé.”
Tetsuro Rokudou. Không, Rokudou-sensei quả đúng là hiện thân của Thần Linh. Dù mặt ngoài trông thầy cứng rắn là thế, nhưng bên trong thực sự là một con người rất tốt bụng.
“Cậu khỏe chưa?”
“Izayoi-kun có sao không?”
“Cảm ơn. Tớ ổn mà nên không cần phải lo lắng quá đâu.”
Sau khi tiết chủ nhiệm kết thúc, cơn bão quan tâm từ các bạn ập vào tôi. Ảnh hưởng của Rokudou-sensei thực sự rất đáng kinh ngạc. Tôi biết rõ thầy ấy vốn dĩ rất quan tâm tôi, nhưng không ngờ lại đột nhiên nói thẳng thắn như vậy.
Tôi biết thầy ấy có tài lay động lòng người. Thầy cũng là một ứng cử viên kế thừa『Băng Huyết Liệt』.
Tetsuro Rokudo. Tên thật là Tetsuro Ryuto. Là người được cho là sẽ đứng đầu『Băng Huyết Liệt』đời kế tiếp. Câu chuyện của thầy ấy đã được giới thiệu hoàn toàn ở trong『Nguyên tác』, nhưng Tetsuro Rokudou lại có giấc mơ trở thành giáo viên, và vì lý do đó nên thầy từ chối trở thành thủ lĩnh kế nhiệm. Nhường lại ghế cho anh trai mình.
『Băng Huyết Liệt』là một băng nhóm Yakuza. Nghe về Yakuza, trong đầu nhiều người sẽ liên tưởng ngay tới những hình ảnh xấu, nhưng họ không như vậy. Họ là một băng nhóm đáng sợ nhưng lại toàn là người tử tế. Ai nấy trong số họ cũng đều xăm kín hình rồng trông vô cùng đáng sợ, nhưng mà…
Trong『Mạch truyện gốc』, nội dung câu chuyện về Tetsuro Rokudo có liên quan tới một đứa trẻ có hoàn cảnh y hệt hoàn cảnh của tôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một nam sinh học lớp B. Cậu ta bị một tên du côn nhắm tới, bị trấn lột hết tiền và đồ đạc, bị đánh đập dữ dội, và được Tetsuro Rokudou giải quyết trong chớp mắt.
Chính vào lúc đó, danh tính của thầy ấy sẽ bị lộ. Cho tới tận lúc đó độc giả vẫn nghĩ thầy ấy chỉ là một giáo viên có phần hơi dữ dằn một chút, nhưng rồi lại vô cùng phấn khích trước diễn biến “Chủ tịch giấu nghề” đó, rằng thầy ấy là người có liên hệ với băng nhóm Yakuza quyền lực bậc nhất.
Trong một khoảng thời gian dài như vậy, tác giả đã giấu nhẹm đi nhân vật nhân vật Tetsuro Rokudo này.
Cảnh thầy ấy bón hành cho đám du côn phải gọi là ngầu vãi chưởng. Và rồi, thầy để lộ ra hình xăm rồng đằng sau lưng. Đó là cách thầy cho đối phương biết mình là người có liên hệ với『Băng Huyết Liệt』.
Thầy ấy sau đó để thả mấy tên côn đồ đó đi , cảnh báo bọn chúng đừng bao giờ đụng tới học sinh của mình nữa.
Câu chuyện kết thúc bằng một tình tiết đơn giản, chỉ có cậu học sinh kia là biết về danh tính thật của thầy.
Ủa đây là『Ma pháp Thiếu nữ』hả? Không suy nghĩ gì nhiều, tôi kiểm tra lại trang bìa, bình thường mà nhỉ. Bởi thầy ấy đã làm một chuyện siêu cấp ngầu lòi như bao nhân vật chính bình thường khác. Nhưng mà không có tí nào gọi là ‘Ma pháp’ ở đó cả.
Gindou Kohaku là nhân vật chính mà gần như còn mất sạch đất diễn. Mà giờ nghĩ lại, đáng lẽ lúc đó tôi phải nhận ra tập này không phải tập bình thường, tựa đề thì đúng vẫn là『Ma pháp Thiếu nữ』nhưng người lên trang bìa lại là Tetsuro Rokudo.
Hay nói cách khác, Tetsuro Rokudo có thể nói là nhân vật chính của thế giới ngầm, được lớn lên và phát triển ở trong một môi trường khác biệt từ khi còn nhỏ. Số phiếu bình chọn cho thầy ấy cũng khá là cao, nhưng…
Thầy ấy vẫn thấp hơn Sasamoto. Tôi không hiểu, nhưng nói chung là thấy ấy chưa bao giờ vượt qua được Sasamoto. Chỉ cách nhau có một bậc mà mãi mãi cũng không thể thắng nổi.
Nhưng tôi cũng hiểu vì sao Sasamoto lại nổi tiếng đến vậy.
“Oi, Izayoi. Tí giáo dục thể chất thì tính như nào?”
“Tiếc là chỉ đứng ngoài ngắm sân được thôi.”
“Ờ, cũng có lý.”
Trong lúc Sasamoto đang chăm sóc tôi, lớp A, cũng bắt đầu thay quần áo để đi tới phòng thể chất. Tiết đầu tiên của ngày thứ Năm là tiết giáo dục thể chất. Tiếc một cái tôi không thể tham gia cùng chúng bạn được. Đặc biệt chẳng thể làm được với lớp A năm nay…
Việc tôi không thể học thể dục như bình thường không phải là vấn đề gì to tát. Nhưng lớp học này là ngoại lệ. Lớp học này rất coi trọng môn thể dục. Tới mức nào á? Vô cùng nghiêm túc là đằng khác.
Bài tập dưới sự hướng dẫn của giáo viên Thể dục. Sau đó lớp được chia thành các đội. Tôi không thể tham gia được nhưng hôm nay là chơi bóng rổ. Phòng thể chất được chia đôi cho cả nam và nữ, và hai bên đều có những bài tập riêng.
Tên của giáo viên Thể dục là Takuya Nanahoshi. Thầy ấy là một giáo viên rất thoải mái nhưng cũng đầy nhiệt tình. Sự hiện diện của thầy còn làm cho môn Thể dục vui hơn bội phần. Thầy được mô tả trong『Mạch truyện』là một người rất vui tươi. Chính vì thế nên tôi mới tiếc vì không thể tham gia được.
“Nghe đây! Các em cứ chơi thỏa thích đi, nhưng phải phân thắng bại đấy nhé! Ai thắng thầy khao chầu nước trái cây!”
“”””Uoooooooooooo!!!””””
Lớp học trở nên náo nhiệt.
Các đội chia ra để chuẩn bị cho ván đấu. Có khoảng 16 nam sinh trong lớp này, có thể chia làm hai đội gồm có 8 người thay phiên nhau. Thầy Nanahoshi làm trọng tài.
Trò chơi bắt đầu, và một đội bắt đầu ghi bàn. Dù chỉ đang là người cổ vũ, nhưng tôi thuộc đội vừa mới ghi bàn khi nãy.
“Siiiuuuuuu. Truyền tốt!”
“Chưa đâu chưa đâu, xem đây này!!”
Một học sinh rê bóng ngã trước khung thành cho hàng phòng ngự quá chặt. Nanahoshi thổi còi, thể hiện sự phản đối dữ dội. Không phải là lúc này. Cậu ta giơ tay lên cho rằng mình vô tội. Nhưng Nanahoshi lắc đầu.
Cả hai đội hò reo. Bên thì vui vẻ, bên thì ngước lên trời ngẩn ngơ.
Tôi cũng tham gia vào đội, nhưng lại không thể chơi, cảm giác cứ bị cô lập thế nào ấy…
Ước gì mình cũng được chơi…
-
“Uwa~. Trông mấy đứa con trai chơi kinh thật
“Khó mà thấy được cảnh này ở trong trường đấy nhỉ.”
Ở nửa còn lại phòng thể dục, tôi đang nói chuyện với Natsuko Noguchi, người bạn cùng lớp ngồi phía sau tôi. Bên phía phòng thể dục nữ chúng tôi không giống bên kia, dù vẫn đang đấu với nhau nhưng không thể nào sánh về độ náo nhiệt được.
Chúng tôi thay phiên nhau tham gia vào đấu, nên tôi ngồi cạnh Natsuko cùng đội cổ vũ cho đám con trai. Mặc dù tôi không tin tưởng cô ấy, nhưng cũng coi là người nói chuyện thường xuyên nhất trong lớp vì chỗ ngồi của cả hai cạnh nhau.
“Mà nói mới nhớ, Kuroda-kun nói cậu ấy bị đám du côn ở trường Amanogawa đánh, nhưng sao cậu ấy lại bị đánh vậy?”
“Ai biết. Tớ cũng chịu.”
“Nhưng hôm qua mấy tên du côn từ cao trung Amanogawa đã tới trước cổng trường xin lỗi Gindou-san còn gì? Bọn chúng không đề cập tới Kuroda-san ư?”
Tôi muốn ngừng nhắc tới chuyện đó nhiều nhất có thể. Bởi vì nó làm tôi không vui chút nào.
“Không, không hề.”
“Đúng vậy ha, umm, tò mò quá đi!”
“Thế à? Chuyện đó có gì đáng quan tâm thế sao?”
“Sao tự nhiên cậu cay độc quá thế…”
Có vẻ tôi vô tình thành thật mất rồi. Tôi có thể cảm nhận được khuôn mặt mình dần nhăn nhó. Natsuko-san nở một nụ cười gượng gạo.
“Không phải đâu.”
“Ừm, chắc chắn là không phải rồi!”
Natsuko-san nhẹ dạ cả tin lại hướng ánh nhìn về phía Kuroda-kun như muốn khơi lại câu chuyện. Tôi có thể thấy cậu ta hơi thất vọng vì không thể được tham gia chơi bóng rổ.
“Kuroda-kun ấy, thoạt nhìn thì trông cứ cục mịch cù lì, nhưng cậu không thấy có gì đó bất thường sao?”
“…Có đôi chút.”
Tôi không chắc cô ấy có phải thuộc dạng nhẹ dạ tin người hay không nữa, cơ mà gạt phăng đi, tôi nghĩ về Izayoi-kun.
Bình thường không có học sinh nào lại thủ sẵn bên người khẩu phun nước siêu cay cả. Hành vi của cậu cũng rất kỳ lạ. Không cần ai nói tôi cũng biết, tôi nhớ lại về cậu ta.
――Cậu ta không hề tầm thường.
“Biết mà! Cái đó gọi là bầu không khí hay gì ấy, nhưng mà cậu cảm nhận được đúng không?”
“Tớ nghĩ cậu ta tiệm cận với một tên mất trí điên khùng rồi cơ.”
“Wao, sắc bén quá đi. Chẳng lẽ cậu ghét Kuroda-kun đến thế sao?”
“Vô cùng ghét. Chỉ cần nhìn thấy cậu ta cũng đủ làm tớ sôi máu lên rồi.”
Tôi hối hận đã lỡ vô tình bộc lộ những cảm xúc chân thật của mình. Cũng chẳng hay ho gì đâu, nhưng mà tôi không kìm lòng nổi.
“Ahaha! Đây là lần đầu tiên tớ thấy Gindou-san thể hiện nhiều cảm xúc như vậy đấy. Mới có 4 ngày thôi, nhưng hôm nay là ngày sắc mặt cậu biến đổi nhiều nhất đó!”
“Vậy à? Thế có nghĩa tớ phải ghét cậu ta nhiều lắm.”
“Không phải vậy đâu? Tớ lại thấy có một cảm giác khác cơ.”
Tôi cảm thấy như cô ấy đang hiểu sai sang một vấn đề kỳ lạ nào đó. Ghét. Không còn cảm xúc nào ngoài nó hết.
“Tới lúc phải thay người rồi.”
“À đúng rồi nhỉ! Tới lúc xõa hết mình để thắng con trai rồi!”
“Không thể nào đâu.”
Chúng tôi thay vị trí với các nữ sinh cùng một đội bóng rổ và tham gia vào trận đấu. Chỉ ở mức vừa phải thôi, tất nhiên rồi.