Tôi được tái sinh tới thế giới tệ hại nhất, nơi những Ma pháp Thiếu nữ bị hành hạ thậm tệ. Nếu tôi không cứu họ bằng kiến thức Light Novel từ kiếp trước, thế giới này sẽ diệt vong ư?

mob bị thương nhẹ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tôi hiểu rồi, vậy là em bị đám du côn từ Amanogawa nhắm tới hả…”

“Dạ vâng, bọn chúng còn đặc biệt nhắm tới Gindou-san nữa, ui cha!!”

Trong khi giải thích với Rokudou, tôi cố tình ôm lấy vai mình. Tôi nhắm mắt lại, nhăn mặt lên. Đây là một vết thương rất nghiêm trọng, nhưng chẳng là gì so với Bad Ending khủng khiếp mà cô sẽ phải chịu đựng. Cô ấy bị tra tấn khủng khiếp bởi tận 10 tên, còn tôi mới chỉ bị có 5 thằng tẩn thôi, tính luôn mấy đứa du côn hôm bữa.

Tôi cố tình chạm mặt với đám du côn ngày hôm qua, đúng là chúng có khoảng 10 đứa thật. Nhưng lúc tôi bỏ chạy thì chỉ có khoảng 5 đứa đuổi theo. Tôi không biết là bọn chúng chia nhau ra hay là do cạn kiệt sức lực nữa.

Điều duy nhất khiến tôi hoảng loạn là bọn chúng tụ tập ở cùng một chỗ.

Khác với『If Story』, bọn chúng phân tán nhau ra khắp nơi để truy đuổi cô. Đáng lẽ chúng sẽ chỉ đi theo nhóm nhỏ lẻ khoảng hai người hơn một chút để rình mò thôi, nhưng mọi thứ lại có chút thay đổi như vậy.

Nhưng nếu suy xét kỹ, hành vi này của chúng có ẩn ý gì đó. Về cơ bản là vào ngày thứ hai, vào cái ngày cô bị cưỡng hiếp, tin đồn mới có thể lan rộng. Và mấy thằng hạ đẳng đó mới bắt đầu quan tâm mà tụ họp để bắt được cô.

Nhưng ngày thứ hai chúng tôi đã né được rồi mà. Tôi đoán tin đồn cho tới hiện tại cũng chỉ là một cô em xinh đẹp ngọt nước thôi. Chắc chắn là rất thú vị, nhưng vẫn chưa tới cái mức như trong truyện. Có lẽ đó cũng là lý do bọn chúng không hề có động thái tập kích bắt cô từ sáng. Tôi có hơi hối hận, lẽ ra tôi phải nghĩ tới biến số này.

Vậy nên việc bọn chúng chia nhau ra khi tôi chạy trốn lại thực sự hữu ích. Đúng là vết thương rất nghiêm trọng, nhưng vẫn kiểm chế được tới mức độ này có lẽ là do số lượng du côn cũng như lời cầu nguyện của tôi. Nếu bị tới 10 tên xúm vào đánh, chắc là không chỉ là mỗi bầm tím thế này đâu, dù có là ở nơi đông đúc đi nữa.

“Có sao không!!”

“Không sao mà, ai ui, áiiii!!”

“Cái bọn đó! Không thể ngờ chúng lại bạo lực như thế!!”

Rokudou nắm chặt tay, không thể che giấu đi cơn phẫn nộ. Học sinh của thầy bị hành hạ tới mức như này, tức giận cũng là chuyện đương nhiên. Nói theo cách khác, đây chính là điều tôi muốn.

“Em nên làm gì đây ạ? Em bị đám người đó nhắm tới mất rồi…”

“…Thầy sẽ làm gì đó.”

“Là như nào vậy ạ?”

“Tôi không thể nói chi tiết, nhưng tôi chắc chắn sẽ làm gì đó cho em.”

“C-cảm ơn ạ.”

Có vẻ như thầy ấy sẽ hành động rồi. May quá~, suôn sẻ rồi. Sau đó thầy nói có việc phải làm rồi rời đi.

Sử dụng quyền lực của『Băng Huyết Liệt』cũng là một canh bạc mạo hiểm đối với tôi. Nhưng giờ đã kết thúc rồi.

Thật may là được xếp vào lớp A. Nếu tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ liên hệ cho Tetsuro Rokudo ngay lập tức, để thầy làm người đầu tiên đối ứng.

Tôi thực sự may mắn. Nếu tôi mà không học ở lớp A thì,

Không, dù có ở trong trường hợp đó, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ xin được sự cảm thông của thầy.

Sau khi xuất viện, tôi sẽ báo cáo lại với thầy về chuyện bản thân đã bị bọn du côn đánh đập ở trong trường. Cụ thể là, tôi sẽ cố tình đi ngang qua thầy ấy trong tình trạng bản thân bị thương, tôi giả vờ đau quằn quại trước mặt thầy, lầm bẩm điều gì đó và tình cờ hỏi ý kiến để khiến thầy lo lắng.

Tôi đã nghĩ về cái chiến thuật này để thầy tận dụng quyền lực của người thân mình sao cho thoáng tay nhất, nhưng mà…

Nhưng mà kết thúc rồi, không cần phải để tâm tới nữa. Nghe hơi thảm hại, nhưng tôi không thể tự mình loại bỏ được hết bọn du côn. Nên tôi mới chọn mượn tay của Tetsuro Rokudou.

Cho tới giờ mọi chuyện vẫn đang diễn ra suôn sẻ, nên giờ tôi chỉ việc nằm im cho tới khi quá trình tiếp nước kết thúc.

Tôi hít một hơi rồi đặt lưng xuống giường. Tôi có cả ngày để làm những thứ mình muốn. Tôi chỉ được ở trong viện có một ngày nên tôi sẽ đọc sách hay gì đó.

“Không sao chứ?”

“Không sao, mà không ngờ cậu lại tới đấy…”

Sau giờ học, Sasamoto tới thăm tôi.

Cậu ta không phải là người xấu. Nhưng cả hai mới quen nhau được có ba ngày. Tôi không nghĩ cậu ta lại tới thăm tôi như vậy.

“Nghe thằng ngồi phía sau mình bị đánh, tất nhiên là phải bận lòng rồi.”

“Cậu đúng là cái loại người này rồi.”

Câu chuyện cũng có mô tả tính tốt bụng của cậu ta. Thực tâm cậu ta không hề xấu, chỉ là những lời nói và hành động của cậu ta hàng ngày hay bị hiểu lầm mà thôi. Tôi cũng không hề ghét Sasamoto Taro.

“Cái giọng điệu gì đấy? Cứ như kiểu ông bạn hiểu tôi lắm ấy nhẩy?”

“Nói chơi thôi, đừng bận tâm.”

“Hừm. Ah! Mà nhân tiện, tôi có mang cho ông bạn một món quà này.”

“Xin lỗi nhé. Lại còn phải để cậu làm thế nữa…”

Cậu ta đưa cho tôi một cái túi màu nâu. Tôi mở ra.

“Sách khiêu dâm.”

“Đàn ông con trai phải thích chứ? Đúng chửa?”

“Không phải là ghét, nhưng đây mà là quà thăm bệnh đấy hả? Cái này ấy?”

“Tôi nghĩ cậu tổn thương trong lòng á. Nên lấy mấy cái đó lấp đầy trái tim đi!”

Trang bìa ngạo nghễ hiện ra bức hình một người phụ nữ lộ nhiều da thịt. Cô ấy thực sự rất đẹp, và nếu có ai đó hỏi tôi có vui hay không thì vui chứ… Tự đi mua mấy cái này xấu hổ gần chết. Với cả tôi cũng không có cuốn này nên cũng phải biết ơn..

“Thế thì tôi nhận vậy.”

“Nhớ giữ cho cẩn thận đấy.”

Tôi đặt cuốn sách lại vào túi, đặt nó lên bàn.

“Vậy giờ tôi đến hiệu sách đây! Bảo trọng nhé!”

“Cảm ơn đã tới.”

Sasamoto rời đi ngay sau khi tặng quà. Dù gì cậu ta cũng là một đứa tốt tính. Tôi cũng không ngạc nhiên vì sao cậu ta lại hay được xếp vào trong top 10 bình chọn về mức độ nổi tiếng. Cậu ta đã biếu tôi quà thăm bệnh như thế rồi. Không xem kĩ sẽ thiếu tôn trọng lắm.

Tôi thò tay lấy cuốn sách từ trong chiếc túi màu nâu ra, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng ai đó bước vào. Tôi vẫn chưa xác định được người kia có phải tới thăm tôi hay không, nên còn chưa còn chưa dám nhìn sách, đành phải để tạm cuốn Thánh Thư qua một bên.

Nếu ai đó đi ngang qua tôi trong lúc đọc cũng không hẳn là khó xử.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước bức rèm. Tôi nhận ra hình bóng của một người con gái. Hay đúng hơn, trông rất quen thuộc.

“Izayoi-kun, tớ đây. Tớ vào được không?”

Không ngờ Gindou Kohaku cũng tới đây luôn. Tôi có chút ngạc nhiên.

“Vào đi.”

Sau khi được cho phép, cô mở rèm. Cô đang mỉm cười, nhưng có gì đó rất đáng sợ.

“Làm phiền cậu rồi.”

“Cảm ơn cậu đã tới thăm.”

“Không sao đâu. Cậu cùng tớ tới trường vào lúc 5 giờ sáng, thấy cậu bị đưa vào bệnh viện như thế, sao tớ lại không tới thăm cho được.”

Cô mỉa mai đáp lại. Cô nở một nụ cười trên khuôn mặt. Ôi dễ thương…chỗ quái nào thế nhỉ.

“À thì~. Tại tôi nhớ ra mình để quên đồ ở nhà nên chạy về lấy, xui cái lại đụng đám du côn đó.”

“Ara, thảm họa ghê nhỉ.”

“Ừ.”

“Rồi? Kể sự thật nghe xem nào?”

Nụ cười vẫn nở, cô hơi nghiêng đầu hỏi lại. Có vẻ như trò lừa không có tác dụng rồi.

“Lúc tớ ra khỏi cổng trường trước khi tới đây, mấy tên du côn hôm trước đã tới xin lỗi tớ. Bọn chúng nói muốn xin lỗi về những rắc rối chúng đã gây ra cho tớ dạo này, cũng muỗn xin lỗi cậu nữa.”

“Tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ dám chắc cậu đã làm trò gì đấy từ phía sau từ trước. Tớ đã mơ mơ hồ hồ hiểu ra vấn đề rồi. Cậu thử giải thích tớ nghe xem nào?”

Cậu có hỏi thế thì tôi trả lời thế méo nào được. Tôi sử dụng những thông tin mà không một người thường nào có thể biết tới để tạo dựng nên kế hoạch. Nếu giờ mà tôi giải thích sẽ trông cực kỳ bất thường. Nên tôi không cần phải nói làm gì cả.

“Tôi thực sự chỉ quên đồ thôi. Có vẻ như sensei cũng đã lo xong vô số việc rồi.”

“Cái ‘Sensei’ mà cậu nói, là Tetsuro Rokudou có đúng không?”

Tôi mỉm cười gật đầu xác nhận. Nhưng cô ấy dường như vẫn chưa cảm thấy thuyết phục.

“Nhưng có gì đó không đúng.”

“Cậu nghĩ tới mấy cũng chỉ có thế thôi.”

Tôi giả bộ, xuyên tạc thông tin. Cô ấy sẽ không thể hỏi thêm được nữa, mà dù có hỏi thì cũng chẳng moi được thêm tí gì từ thằng này đâu.

“Được rồi. Tớ về nhà đây.”

“Cảm ơn cậu đã tới nha.”

Cô gắng gỏng thông báo ra về. Một cảm giác khó chịu hẳn đang chi phối cô, như một chiếc xương cá mắc trong cổ họng.

“Izayoi-kun. Cậu thích cái lối sống kiểu như vậy sao? Cậu không cảm thấy đau đớn chút nào sao?”

Cô chuẩn bị rời đi với tấm lưng quay về phía tôi, hỏi mà không hề ngoái lại.

“Ờ, ai mà biết. Vui không á, không hề, đau đớn không á, có đấy.”

“Đúng vậy nhỉ…”

“Nhưng, tôi tin những thứ tôi đã làm, những thứ tôi tin tưởng vào không phải là vô nghĩa, nên cũng không phải sống như vậy chỉ toàn là những thứ tôi không thích.”

“…Sớm bình phục nhé.”

Cô mở tấm rèm, bước ra bên ngoài. Tôi không thể đoán được suy nghĩ trong đầu cô, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bối rối của cô.”

-

“Nhưng, tôi tin những thứ tôi đã làm, những thứ tôi tin tưởng vào không phải là vô nghĩa, nên cũng không phải sống như vậy chỉ toàn là những thứ tôi không thích.”

…Sao mà cậu lại có thể nói ra những lời như vậy chứ?

Tôi biết tôi không nên tới chỗ của cậu ta. Đầu tôi càng lúc càng rối bời.

Ước gì tôi cũng có thể giống như cậu ấy…

――Không, tôi làm điều đúng đắn!

Cách sống đó sẽ chẳng đem lại ích lợi gì, và chỉ càng gây thêm đau khổ. Cậu ấy là một ví dụ hoàn hảo. Cậu ấy đã chiến đấu với những kẻ xấu đó vì tôi. Tôi không hiểu sao cậu lại làm vậy.

Nhưng sẽ chẳng có ai khen ngợi cậu vì chuyện đó. Không ai ban thưởng cậu bất kỳ thứ gì, và cậu cũng sẽ chỉ làm tổn thương chính mình.

Vậy như thế thì có nghĩa lý gì cơ chứ?

…Không được rồi. Dù không muốn nhưng tâm trí tôi cứ quay cuồng trong dòng suy nghĩ đó.

Chỉ lần cuối này nữa thôi. Tôi sẽ không quan tâm tới cậu ta nữa.

Tôi cất đi những suy nghĩ của riêng mình, rảo bước về nhà.

Truyện Chữ Hay