Tôi được tái sinh tới thế giới tệ hại nhất, nơi những Ma pháp Thiếu nữ bị hành hạ thậm tệ. Nếu tôi không cứu họ bằng kiến thức Light Novel từ kiếp trước, thế giới này sẽ diệt vong ư?

mob tham dự lễ nhập học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiện tại, những tân sinh năm nhất chúng tôi đang làm lễ nhập học. Ngồi trên những chiếc ghế gấp xếp thành hàng, im lặng lắng nghe thầy hiệu trưởng phát biểu. Màn phát biểu quá dài làm tôi nghĩ chẳng ai thèm lắng nghe cả. Thậm chí còn có vài học sinh ngủ gục rồi kia kìa. Còn tên Sasamoto cạnh tôi vẫn đang vừa ngắm mấy em nữ sinh vừa cười toe toét.

Nói mới nhớ, mấy thể loại hành vi lập dị như tên này rất nổi bật trong Light Novel. Tôi cũng hiểu cảm xúc đó chứ…Chả là tôi không đủ mặt dày đi nhìn chằm chằm lộ liễu như thế.

Một lúc lâu sau, bài sớ dài của hiệu trưởng rốt cuộc cũng tới hồi kết. Cánh học sinh dường như vui vẻ hơn hẳn vì cuối cùng thầy cũng chịu ngừng tụng kinh. Mọi người lập tức vỗ tay ngay khi hiệu trưởng rời đi.

“Kết thúc rồi.”

“Kim đồng hồ cuối cùng cũng chịu di chuyển rồi sao.”

“Lâu tới kinh người. Chắc tao chọn nhầm trường rồi quá.”

Một vài học sinh năm nhất đang lén lút nói xấu thầy hiệu trưởng. Tôi cảm thấy hơi thương thầy, bỗng dưng lại bị học sinh ghét ngay từ ngày nhập học.

“Tiếp đến, xin mời tân thủ khoa, năm nhất lớp A, Gindou Kohaku.”

“Vâng.”

Một giọng nói đáng yêu vang lên. Khi được gọi, cô đứng dậy và bước lên bục. Cả học sinh mới lẫn học sinh cũ ai nấy đều bị cô hớp hồn. Cô ấy thực sự là xinh đẹp quá mức.

Cô bước lên bục, kề miệng vào micro và bắt đầu phát biểu.

“Nắng xuân ấm áp…”

Các học sinh khác, đặc biệt là nam sinh, căng mũi ra chăm chú nghe giọng cô.

“Cô ấy là ai thế?”

“Tao nghĩ tao chọn đúng trường rồi mày ạ.”

“Bộ ngực kia sao mà khủng bố thế?”

Mấy lời nguyền rủa căm thù hiệu trưởng giờ như đã trở thành một trò đùa. Chắc là cổ không nghe được mấy lời thì thầm đó đâu, nhưng không biết bị bàn luận về cơ thể mình như vậy cô ấy nghĩ gì nhỉ. Chắc là…bự lắm.

“Này, Kohaku-chan ấy. Ẻm dễ thương quá nhỉ? Bầu sữa cũng khủng nữa.”

Sasamoto bên cạnh tôi thỏ thẻ.

“Chắc là thế, nhưng cậu không sợ giáo viên để mắt tới à?”

“Có sao đâu. Ai cũng nói cả mà.”

Quả thực là rất nhiều học sinh xung quanh tôi đều như vậy. Cũng có một vài giáo viên thích cô ấy nữa.

――Oi, thế kia mà đáng mặt giáo viên à? Thế kia á!

“Cô ấy ăn phải cái gì vậy. Có thật là năm nhất không đấy?”

“Đúng là cô ấy hấp dẫn hơn đồng trang lứa thật.”

“Cuộc chiến giành giật cô gái này sắp nổ ra rồi.”

Nghĩ lại thì, có một mẩu chuyện kể rằng cô từng được tỏ tình bởi tổng cộng 100 người. Chờ chút, đâu cần phải phóng đại tới mức đó. Tôi đã nghĩ vậy sau khi đọc tiểu thuyết kia từ rất lâu rồi, nhưng tận mắt chứng kiến tôi mới thấy thuyết phục.

Lời phát biểu của cô kết thúc. Cô cúi đầu và rời khỏi nơi đó, những tràng pháo tay cứ vang lên dữ dội. Tiếng vỗ tay rền vang như thể chúng tôi vừa được tận hưởng một vở kịch vô cùng cảm động. Nhiều học sinh còn huýt sáo. Tôi thực sự cảm thấy thương hiệu trưởng lắm rồi đấy.

Buổi lễ gần như đã kết thúc sau bài phát biểu của Gindou Kohaku, và cứ thế các tân học sinh dần rời đi, trở về lớp học.

Tất cả học sinh đều bàn tán về cô trên đường đi, và bọn họ sẽ ghi nhớ khuôn mặt, tên cũng như vóc dáng của cô ấy.

Tôi quay về lớp, ngồi vào chỗ.

Giờ thì, sắp xếp lại những việc cần làm nào. Trước hết tôi cần phải chú ý tới Gindou Kohaku, chứ không muốn nói là giám sát.

Nếu đây đúng là 『If Story』, là thế giới được định sẵn phải bị hủy diệt, tôi cần tránh để các cô gái đó chịu tổn thương nhiều nhất có thể.

Gindou Kohaku sẽ là nạn nhân đầu tiên, nên tiền đề là tôi cần phải nói chuyện được với cô ấy.

“Kohaku-san, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi.”

“Được đó. Rất sẵn lòng.”

“Cậu có bạn trai chưa thế?”

“Hiện giờ tớ không có.”

Ngôn từ của cô ấy lịch sự, niềm nở lại còn có phẩm giá của một tiểu thư, dần dà cô càng trở nên nổi tiếng.

Tôi biết mà.

Ắt hẳn mọi người đều có hảo cảm lẫn ái mộ dành cho cô. Đồng thời, cô cũng khiến mọi người nghĩ bản thân đang có ấn tượng tốt đối với họ. Trông cô cười tươi thế kia cơ mà. Nhưng thực ra cô không quan tâm mấy đâu.

Chuyện này bắt nguồn từ quá khứ của cô, vì một sự cố nào đó đã khiến bản thân cô mất hết niềm tin vào sự tồn tại của người khác. Vết thương ấy, hay đúng hơn, vết sẹo ấy sẽ dần có tiến triển tích cực hơn sau khi chiến đấu dưới tư cách Ma pháp Thiếu nữ, nhận ra mối liên kết với bạn bè của mình, nhưng nói chung là hiện tại cô không tin tưởng vào người khác.

“Ông bạn nhìn gì mà đắm đuối thế.”

“Lấy đâu ra cái chuyện đó.”

Sasamoto nói mấy điều vô dụng làm mạch suy nghĩ tôi bị gián đoạn.

“Thật không đấy? Tưởng phải có ẩn ý gì đó chứ?”

“Không chơi với cậu nữa.”

Tôi không cần phải kìm nén gì với cái tên này nữa. Lúc nào cũng nói mấy thứ thô lỗ. Không thân thiện lắm, nhưng cũng không sao.

“Sao tự nhiên thay đổi phản ứng thế?”

“Chả thế thì sao. Sao tôi lại phải chú ý tới tên từ đâu chui ra như cậu chứ, nhảm nhí vãi.”

“Ờ, để ý tới tên như tôi thì thì nhảm nhí với phiền hà! Gặp nhau có lần đầu mà thô lỗ thế. Cậu đấy!”

“Tôi trả lại cậu nguyên văn luôn đấy.”

Trong khi vẫn đang trò chuyện tầm phào, giáo viên chủ nhiệm của lớp, Tetsuro Rikudo, đã quay về lớp để nói về những chuyện sắp tới. Thầy nói hãy học tập thật chăm chỉ, và những người tham gia câu lạc bộ nên văn võ song toàn.

Thầy đã đưa ra những lời khuyên tuyệt vời đúng mực một giáo viên, nhưng tôi bỏ ngoài tai.

Lý do là để tiếp tục dòng suy nghĩ bị gián đoạn trước đó.

Trước hết, Kohaku là cô gái đầu tiên phải trải qua những thứ tàn khốc. Bắt đầu là khi cô dính dáng tới mấy tên bất hảo. Chỉ mới đó thì cũng không vấn đề gì, nhưng những gã côn đồ ấy cứ liên tục kiếm chuyện với Kohaku. Mới đầu cô vẫn ổn, nhưng dần dần sau này bạn bè của hắn bắt đầu cưỡng hiếp cô, hạ nhục cô như một người phụ nữ. Tên đó lưu lại những bức ảnh làm nhục để làm bằng chứng, và đe dọa sẽ tung những bức ảnh đó lên mạng nếu cô báo cho bất kỳ ai biết hắn đã làm nhục cô.

Lần đầu tiên tôi đọc tới đoạn này trong cuốn Light Novel, tôi còn phải kiểm tra lại bìa xem mình có mua nhầm bộ không.

Thực sự tôi quá sốc. Kể từ đó, cô bị làm nhục nhiều lần, rồi bị Stalker bám đuôi, cuối cùng là bị hắn dùng dao đâm chết.

Nguyên nhân vụ đâm được mô tả là do tâm lý của tên stalker không được bình thường, nhưng đây mà là『Ma pháp Thiếu nữ』á? Có chút fantasy hay dễ thương quái nào đâu, tôi nghi ngờ về nhân sinh.

Câu chuyện không có cứu rỗi, chỉ có tuyệt vọng đón chào.

Bị ném đá cho là phải…

Còn lúc này, tôi sẽ chỉ quan sát từ xa thôi. Chuyện này nó quá đỗi kinh tởm và tôi cũng vô cùng ghét thế giới diệt vong nữa.

“Thế nên là. Từ giờ trở đi, tôi hy vọng mỗi người trong các em hãy cố gắng chăm chỉ để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống cao trung của mình. Hôm nay là ngày đầu tiên nên đến đây là kết thúc. Ngày mai sẽ dài hơn nhiều. Hãy chuẩn bị cho kĩ. Giờ thì giải tán.”

Bài nói chuyện của Tetsuro Rokudo kết thúc. Mọi người đã sẵn sàng để ra về, và tôi cũng vậy.

“Mai gặp nhé. Izayoi.”

“Ờ, mai gặp.”

Sasamoto tốc biến ngay lập tức. Chắc là lại tẩu ra hiệu sách đây mà.

“Kohaku-chan. Cậu có muốn về nhà cùng tớ không?”

“Xin lỗi nhé. Tớ có việc phải làm…”

“Nếu đã thế thì đành vậy.”

“Vậy thì, hẹn gặp lại sau nhé.”

Cô ấy rời đi sau khi từ chối lời mời của một nữ sinh khác. Cô lấy lịch trình ra để làm lý do, nhưng tôi dám chắc cô không bận việc gì hết. Hay đúng hơn là cô không có. Cô tức tốc ra khỏi lớp học và đi về nhà. Tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi lớp theo cô.

Nếu đây thực sự là tuyến thế giới tồi tệ nhất, thì hôm nay sẽ là ngày cô dính líu tới tên bất lương kia.

Mối liên kết sẽ cứ dần dần leo thang đều đặn bắt đầu từ ngày nhập học đầu tiên hôm nay.

Và nếu đây chỉ là tuyến『Mạch truyện』bình thường, cô ấy sẽ yên bình trở về nhà mà không gặp phải bất trắc gì. Tôi cũng mong là thế.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc cô bị cuốn vào đám bất lương đó, thế giới này…sẽ trở thành thế giới tệ hại nhất. Xin hãy bình thường giùm cái, tôi vừa đi theo cô vừa thầm cầu nguyện.

Truyện Chữ Hay