Câu hỏi đây, nếu bạn biết những thiếu nữ xinh đẹp kia sẽ phải trải qua những thứ vô cùng kinh khủng, bạn sẽ làm gì?
Mặc kệ? Nhắm mắt cho qua?
Có thể đó cũng là lựa chọn đúng. Nếu thấy bản thân gặp nguy hiểm, bạn hoàn toàn có thể chọn lờ nó đi. Nhưng nếu thế giới bị hủy diệt bởi nó thì sao? Đó lại là một vấn đề khác. Tôi phải cứu lấy thế giới bằng mọi giá. Chẳng phải nên nghĩ vậy sao?
Tôi nghĩ vậy đấy. Nếu thế giới này bị hủy diệt, tôi cũng sẽ chết. Và gia đình tôi, bạn bè tôi…
Vậy nên tôi quyết định. Cứu lấy những mĩ nhân đó - ‘Thiếu nữ Ma pháp’ - bằng mọi giá…
Tên tôi là Kuroda Izayoi. Vốn dĩ chỉ là một tên nam sinh trung học bình thường.
Nhưng sau khi lên năm ba sơ trung, tôi bỗng dính phải một cơn sốt nặng li bì nhiều ngày liền, và khi bình phục, những ký ức tiền kiếp ùa về trong tâm trí tôi.
Lúc đầu cũng có chút bối rối, nhưng thế giới quan tiền kiếp cũng từa tựa hiện tại. Vì thế giới này cũng gần như tương đồng với Nhật Bản hiện đại nên tôi nhanh chóng thích nghi, quay trở về nhịp sống thường ngày. Tuy nhiên, vào một ngày nọ, trong lúc đang đọc báo, tôi bắt gặp dòng chữ ‘Phố Thất Sắc’. Tên chỗ này nghe có phần quen quen. Đây là thị trấn tồn tại trong một bộ Light Novel vô cùng nổi tiếng tôi từng đọc ở kiếp trước. Rồi tôi đã tìm tòi nghiên cứu một vài thứ về thị trấn này và nhận ra bối cảnh giữa hai nơi chả khác biệt nhau là mấy.
Tôi bồn chồn. Cái thế giới Light Novel này.
‘Ma pháp Thiếu nữ - Secret Five’
Một bộ truyện kinh điển kể về những Ma pháp Thiếu nữ ra sức bảo vệ thế giới.
Nếu mà chỉ có thể tôi cũng không phải rén làm gì, nhưng vấn đề là mạch truyện này lại thuộc route giả định về tận thế.
Một if story.
Cái mạch truyện này quá là khủng khiếp. Trước hết thì, cái phần if này được tạo ra như một phần spin-off.
Một câu chuyện có lẽ đã xảy đến với các Ma pháp Thiếu nữ. Có chút hứng thú với bản ăn theo này. Tôi cũng tò mò đọc thử, nhưng bên trong chỉ toàn là một mớ hổ lốn kinh tởm.
Thiếu nữ bị giết, bị đàn ông chơi đùa, bản ngã sụp đổ, tự sát. Và nhiều, nhiều nữa.
Mạch truyện như thế làm cho các độc giả hâm mộ sôi máu lên. Đổ lỗi lên đầu tác giả.
Tình hình leo thang, những lời chỉ trích bùng nổ khắp Internet.
Hơn nữa, trong cái thảm cảnh tệ hại nhất như vậy, thế giới không còn người bảo hộ khỏi những thảm họa nữa và dần đi tới diệt vong. Trong cả mạch truyện gốc lẫn “If story”, những kẻ xâm lăng được gọi là “Quỷ tộc” đều xuất hiện. Trong Bad Ending, Ma pháp Thiếu nữ đều đã chết sạch, nên chẳng còn để ai bảo vệ nhân loại cũng như thế giới khỏi bị hủy diệt. Cả hai thế giới đều được thiết lập gần như tương tự nhau, điểm khác biệt duy nhất là nguyên do khiến “Quỷ tộc” tiến hành công cuộc xâm lược.
Cũng có thể thế giới này đi theo mạch truyện gốc, nhưng nếu không thì sao?
Nghĩ tới những thứ như vậy, tôi không thể ngồi im. Tâm trí tôi đang bị xáo trộn lo lắng về những gì một tên người thường có thể làm, cùng nỗi sợ hãi về những gì có thể xảy đến với mình.
Nhưng cũng may là nhân vật chính học cùng lớp với tôi. Tôi có thể nhận ra bằng cách so sánh tuổi của cô ấy cũng như kiến thức của riêng tôi. Tôi nghĩ thế này sẽ dễ dàng hành động hơn.
Cả mạch truyện gốc lẫn If story đều khởi điểm từ lúc những cô gái ấy chưa trở thành Ma pháp Thiếu nữ, khi họ vẫn chỉ là những nữ sinh trung học bình thường không có sức mạnh gì.
Nếu là “Mạch truyện gốc” bắt đầu sau thời điểm nhập học, thì quá trình tiến triển lên “Ma pháp Thiếu nữ” sẽ không có sự kiện đáng chú ý nào. Nhưng “If Story” thì lại khác.
Ngay từ thời điểm lễ nhập học thì những tình huống vô cùng tồi tệ sẽ liên tục kéo đến khiến tất cả họ đều chết. Cứ như thế dẫn tới thế giới diệt vong theo.
Nếu đây đúng thực là If story, tôi nghĩ tôi có thể tránh được tình huống tệ nhất. Vì thế giới này cũng gần giống bản gốc, nên chỉ cần xoay xở được, tôi sẽ có thể biến thế giới này trở về “mạch truyện gốc” để đạt tới Happy Ending.
Khác biệt duy nhất giữa hai mạch truyện là những sự kiện dẫn đến thời điểm bị “Quỷ tộc” tấn công.
Số phận của thế giới này, những cô gái này cần phải được thay đổi. Với ý nghĩ đó, tôi bước vào Cao trung Mina no Iro. Có lẽ số phận của thế giới này nằm trong tay tôi.
――Hoa anh đào, đẹp thật.
Tôi nghĩ vậy. Có lẽ đó cũng là một cách để trốn tránh thực tại, trốn tránh khỏi những thứ sẽ đe dọa tới tương lai của thế giới.
Hôm nay là ngày lễ nhập học, những bông anh đào nở rộ tỏa cánh tuyệt sắc nhảy múa rực rỡ.
Đồng phục chủ đạo là sắc đỏ. Tôi muốn tận hưởng cuộc sống học đường hạnh phúc, trọn vẹn, có đôi phần vô tư của mình ở đâu đó, nhưng đấy là điều bất khả thi cho tới khi tôi đảm bảo được sự an toàn cho thế giới này.
Xin đừng là mạch truyện dẫn thế giới này tới diệt vong. Tôi vừa cầu nguyện tha thiết vừa dạo quanh trường học. Một ngôi trường đẹp cùng ngoại thất đồ sộ, sạch sẽ và trang bị đủ các cơ sở vật chất cao cấp. Mà, tôi biết chứ.
Trước hết tôi phải vào lớp học năm nhất của mình đã. Ai ai cũng đều chất chứa đầy hi vọng trên khuôn mặt. Nhưng tôi lại hoàn toàn trái ngược với những khuôn mặt đó. Không cần nhìn vào gương tôi cũng biết. Vào trường, thay đôi giày đi trong nhà mới toanh, bước dọc hành lang, tìm lớp học của bản thân.
“Lớp A-1”
Mở cửa lớp học ra, bên trong đã có một vài học sinh cười nói vui vẻ. So sánh số ghế với số người có trong lớp học lúc này, tôi rõ ràng là người đến rất muộn. Nhưng không sao cả. Quan sát lớp học một lúc, tôi nhận ra một cô gái trong đám đông.
――Đây rồi. Nhân vật chính.
Mái tóc bạc của cô chảy dài tới thắt lưng cùng đôi mắt xanh như ngọc. Tỉ lệ khuôn mặt hoàn hảo không một nét lệch. Cô chính là anh hùng, là hy vọng của thế giới này.
“Gindou Kohaku.”
Bên cạnh cô vốn đã bao quanh rất nhiều người, dù mới chỉ là ngày đầu tới trường mà cái tính dễ gần của cô đã tuyệt vời tới vậy rồi.
“Dễ thương quá.”
“Là Nữ thần.”
“Giờ tao mới thấy vui vì được học trong cái lớp này đấy.”
Tôi tìm chỗ mình. Ánh mắt hình trái tim của mấy đứa con trai cạnh tôi đang ghim chặt vào cô. Tôi hiểu cảm giác của bọn họ, đúng là cô ấy dễ thương thật. Lại còn tao nhã nữa chứ. Có thể nói cô ấy chính là hình mẫu con gái hoàn hảo mà cánh mày râu phải ngưỡng mộ.
Tôi ngồi xuống, nam sinh đối diện bắt chuyện với tôi.
“Này.”
“Có gì sao?”
Tôi đáp lại, nhìn vào khuôn mặt của cậu ta. Cậu ta không biết tôi, nhưng tôi thì có.
“Không có ý định gì đâu, nhưng vì chúng ta ngồi gần nhau nên tôi chào hỏi chút. Hân hạnh được gặp, tên tôi là Sasamoto Tarou.”
“Còn tôi là Kuroda Izayoi. Rất vui được gặp.”
Trông cậu ta chỉ là một nam sinh cao trung bình thường.
“Sasamoto Taro.”
Bí danh là Tiến sĩ Sách khiêu dâm. Cậu ta luôn kè kè bộ sưu tập sách khiêu dâm bên người, người đời còn đồn thổi số lượng sách khiêu dâm cậu ta sở hữu đã lên tới bốn chữ số. Nghe thì có vẻ tầm thường, nhưng cậu ta lại là một trong số nhân vật đứng top về mức độ nổi tiếng, được đông đảo người yêu thích.
“Trong cái lớp này vui phết đấy nhỉ?”
“Tự nhiên nói gì vậy. Nhưng mà tôi cũng không phản đối…”
Sasamoto hếch mũi nhìn Kohaku. Tôi bối rối liếc qua Gindo Kohaku lần nữa, má tôi nóng lên chút ít. Cô ấy đúng là dễ thương thật. Nhìn bao lần vẫn thấy dễ thương.
“Cô ấy dễ thương quá đi~. Có bạn trai chưa nhỉ?”
“Ai mà biết. Nhưng bạn trai cô ấy chắc phải đẹp trai tới lố bịch cho xem.”
“Cuộc đời bất công với anh em mình quá mà.”
――Chẳng lẽ mình lại đá bay tên này đi chứ.
Tôi không quan tâm tên này là nhân vật trong cốt truyện hay gì. Mới gặp nhau lần đầu mà đã ăn nói thô lỗ như thế làm tôi muốn thổi văng hắn đi.
Quả thực tôi cũng chẳng phải hạng ưa nhìn gì, nhưng bị nói toẹt ra như thế làm tinh thần tôi bị tổn hại.
“Ừ.”
Tôi cố dùng tay trái kìm nén cánh tay phải chứa đầy uất hận dưới bàn. Nhưng tôi đời nào rộng lượng như thế. Cơn giận dữ như giọt nước tràn ly.
“Aah. Sao mấy đứa mình lại trông bình thường thế chứ.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Thừa từ ‘mấy đứa’ rồi kìa cậu ơi. Mà nghĩ lại, kể cả ở trong bản gốc cậu ta vốn cũng đã khá thân thiện và thẳng thắn như vậy rồi.
Vẫn đang nghĩ ngợi mấy thứ linh tinh ấy, cánh cửa trước lớp bất chợt mở ra, giáo viên bước vào. Một ông thầy vạm vỡ cùng khuôn mặt đáng sợ.
“Tetsuro Rokudo.”
Thấy ấy không chỉ là giáo viên giống như vẻ bề ngoài đâu. Người thân của thầy còn là thủ lĩnh của một băng đảng Yakuza lớn tới lố bịch là “Băng Huyết Liệt” trong thị trấn này.
“Mấy cô cậu về chỗ hết đi.”
Ngay khi Tetsuro Rokudo, trông khá mạnh mẽ, nói vậy, các học sinh vội vã quay trở về chỗ ngồi của mình trong sợ hãi. Xác nhận xong, thầy bắt đầu phần chuyện còn lại.
“Tôi là Tetsuro Rokudo, từ nay sẽ là chủ nhiệm của các cô cậu. Rất vui được gặp. Nhanh thôi, bây giờ tôi sẽ giải thích về buổi lễ nhập học ngày hôm nay. Xin hãy lắng nghe cẩn thận.”
Kế đến, sau lời giải thích qua loa về lễ nhập học, chúng tôi, lớp A, đi đến phòng thể chất nơi tổ chức buổi lễ. Ngôi trường này bao gồm có 3 lớp từ C tới A. Là một trường cao trung với khoảng 300 học sinh.
Trong mạch truyện, có 5 Ma pháp Thiếu nữ, và ở giai đoạn hiện tại, có ba người trong trường cao trung này có tiềm năng để trở thành Ma pháp Thiếu nữ. Hai người kia hiện không có ở đây.
Ba người họ đều đã phải trải qua nhiều thứ kinh hoàng nhất trong trường cao trung này.
Năm nhất: “Gindou Kohaku”
Năm hai: “Hibara Karen”
Năm hai: “Kikawa Moegi”
Hai người còn lại chưa xuất hiện trong If story. Chắc là do bị ném đá với nhiều vấn đề quá nên vậy…
Hiện tại cần phải chú ý tới ba người. Đặc biệt là cô đầu tiên, vô cùng thảm khốc.
Gindou Kohaku. Nếu cô không phải trải qua những thứ kinh khủng đó, thì đây sẽ lại trở về bản nguyên tác bình thường, dẫn tới Happy Ending. Rồi tôi lại có thể thỏa thích bàng quan thế sự.
Nhưng nếu không thì…tôi còn chẳng muốn nhớ lại những gì đã xảy ra nữa…Mà, giờ nghĩ tới mấy cái thứ đó cũng chẳng có ích lợi gì.
Bây giờ cứ tập trung vào lễ nhập học cái đã.