Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

chương 101: 101: chương 99

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Phòng làm việc trò chơi Death ()

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Sau khi âm thanh nói chuyện biến mất, màn hình liền tắt ngúm, bốn phía cũng cũng không có NPC khác xuất hiện, chẳng qua máy tính ngay quầy lễ tân vốn dĩ đen ngòm lại tự động sáng lên.

Ý tứ không cần nói cũng biết, chính là bảo các người chơi tự mình đi nơi đó tiến hành thao tác ghi vào.

Bốn phía đều là không gian phong kín, các người chơi ngoại trừ dựa theo lời màn hình chỉ thị hành động ra cũng không còn lựa chọn nào khác, trừ phi bọn họ muốn ngồi yên tại chỗ bất động chờ đến khi Boss chủ động ra thu hoạch bọn họ, sau đó vui vẻ nghênh đón kết cục sinh không cùng tã nhưng chết cùng huyệt.

Các người chơi lục tục đi đến trước đài lễ tân, bắt đầu dựa theo chỉ thị ghi vào tin tức cá nhân.

Một bước này cũng không khó, chỉ thị trên máy tính vô cùng rõ ràng, dù là ngu máy tính, chỉ cần biết chữ liền có thể thuận lợi hoàn thành, tựa hồ trò chơi cũng không tính toán phân đoạn này khó xử các người chơi.

Rất nhanh, từng tấm từng tấm thẻ chứng minh công tác đã được chế tạo ra, bên cạnh còn trang bị dây đeo thẻ, người chơi chỉ cần tự đem thẻ chứng minh công tác cất vào là được, quả thực là lưu trình tri kỷ lại còn tự động hoá.

Chỉ là sau khi bắt được thẻ chứng minh công tác, các người chơi sôi nổi phát hiện không thích hợp.

Bởi vì trên thẻ chứng minh công tác xác thật là ảnh chụp của bọn họ không sai, nhưng mặt mỗi người đều vặn vẹo hết cả lên, giống như là bị hậu kỳ xử lý qua, có điều toàn bộ quá trình chế tác thẻ chứng kiến công tác đều là do chính bọn họ hoàn thành, mà các người chơi hiển nhiên sẽ không có hứng thú đối xử với chính mình như vậy.

“Thật là sở thích quái ác.” Thành Văn Nhất nhìn gương mặt đẹp trai của mình bị vặn vẹo thành một bộ dáng quỷ dị, lộ ra nụ cười hơi mang trào phúng, nụ cười kia chỉ lướt qua trong giây lát, rất nhanh anh ta lại khôi phục lại bộ dáng cao ngạo thận trọng, duỗi tay gãi gãi cằm Sherry đang nằm trong lồng ngực.

Còn cái thẻ chứng minh công tác vừa xấu vừa tục kia, anh chỉ nhìn thoáng qua liền thu vào trong túi, miễn cho cay mắt.

Ha, anh còn từng ngốc qua chức vị thấp như vậy đâu.

Tiêu Lam nhìn mặt mình trên ảnh chụp, vặn vẹo đến chẳng khác gì lốc xoáy khi giật bồn cầu, nhún nhún vai rồi cũng đem thẻ chứng minh công tác cất vào trong túi, khó coi thì khó coi đi, dù sao mọi người đều giống nhau, ai cũng đừng ghét bỏ ai.

Hồ Trạch vốn dĩ muốn tỏ vẻ ra chính mình khiếp sợ, nhưng khi nhìn đến bắt được thẻ công tác trước y là Tiêu Lam và Thành Văn Nhất đều bình tĩnh như vậy, cũng ngại khiếp sợ.

Y thu hồi thẻ công tác lại, thuận tiện nhìn những người khác xung quanh.

Sau đó phát hiện đại đa số người đều giống nhau, chỉ có Lạc bất đồng.

Ảnh chụp trên thẻ chứng minh công tác của Lạc là một mảnh đen nhánh.

Nhìn qua như một cái hắc động, bên trong tựa hồ giấu kín nguy hiểm không thể biết, làm người ra nhìn một cái liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, lúc này Hồ Trạch mới cảm thấy gương mặt vặn vẹo đến như cánh quạt xoay của mình nhìn qua vô cùng thuận mắt.

Tốt xấu thì y còn có mặt mũi, không phải sao?

“Phí Lạc, sao thoạt nhìn anh không giống vậy? Quái dị thấm người luôn.” Hồ Trạch vẫn nhịn không được hỏi.

Lạc nhìn thẻ công tác trên tay, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn lễ phép: “Đại khái là Boss ghen ghét tôi lớn lên đẹp trai chăng?”

Hồ Trạch: “……”

Y nhìn thoáng qua Lạc, lại từ hình phản chiếu của bình hoa gần đó nhìn nhìn một nửa gương mặt của mình.

Soái thì ghê gớm lắm hay gì!

Thành Văn Nhất nghe được bọn họ đối thoại: “……”

Tại sao Boss không tới nhằm vào tui? Cảm giác như bị mạo phạm đến ấy.

Anh ta hu tôn hàng quý mà đem ánh mắt dịch tới trên người Lạc: Vóc dáng rất cao, chân dài, nhìn qua tỉ lệ dáng người thật không tồi; chẳng sợ cách quần áo cũng có thể nhìn ra tới dáng người rất tốt, cơ bắp thật cân xứng; mặt cũng lớn lên đẹp; phẩm vị trang phục không tầm thường; còn có khí chất cá nhân cực kỳ tiên minh.

Thành Văn Nhất đột nhiên cảm thấy mình đã gặp được đối thủ cường đại nhất từ trước tới nay.

Nghe xong Lạc lên tiếng, Tiêu Lam chung quy cảm thấy Lạc người này học hư rồi, bộ dáng da mặt dày này là học từ ai vậy?

Chung quy không đến mức là học từ cậu chứ?

Chức vị làm việc trên thẻ công tác của người chơi đều không tương đồng.

Vị trí Tiêu Lam bị phân phối đến là mỹ thuật, Lạc cũng như cậu.

Nhìn thấy Lạc bị phân phối đến mỹ thuật, Tiêu Lam chung quy cảm thấy có loại cảm giác muốn xong rồi.

Trên thẻ mấy người khác phân biệt có lập trình và kế hoạch, ngoại trừ cái này ra thì không có sắp xếp chức vụ khác.

Chức vị không có người thử nghiệm, hành chính, tài vụ và thương vụ linh tinh, nhìn qua cái phòng làm việc nho nhỏ này ngoại trừ nghiên cứu ra cũng không có các công năng khác.

(tức game programer, game operation, còn Tiêu Lam và Lạc là game artist

người thử nghiệm ý bảo Game tester chuyên vận hành thử nghiệm game; còn cái bộ phận khác là như các công ty bình thường)

Người chơi khác cũng chú ý đến điểm này.

“Xưởng nhỏ.” Thành Văn Nhất đánh giá.

“Miao ~” Sherry tựa hồ đang ứng hòa chủ nhân của nó, âm thanh vừa mềm vừa điệu đà còn rất mèo méo meo mèo meo.

Bộ dáng lông xù xù mềm mụp kia làm Tiêu Lam nhìn mà ngứa tim, tay cậu giật giật, đáng tiếc nghĩ đến bộ dáng Sherry có vẻ rất sợ khi đến gần mình, cậu chỉ có thể tiếc nuối mà từ bỏ.

Lạc đứng một bên chú ý đến một chi tiết nhỏ này, nhẹ nhàng mà liếc mắt nhìn Sherry một cái.

Màu trắng, lông xù xù, đôi mắt là màu xanh lam trong sáng, được lắm.

Lạc đột nhiên cảm thấy mình đã gặp được đối thủ cường đại nhất từ trước tới nay.

Sherry chỉ cảm thấy có một cơn lạnh lẽo từ đảo qua trên người mình, nháy mắt liền biến mất vô tung, nó nhạy bén mà quay đầu lại, nhưng nguy hiểm gì cũng đều không phát hiện.

Lỗ tai Sherry bẻ đến có vẻ có vài phần bất an, nó tinh tế kêu vài tiếng, lại chui chui vào lồng ngực Thành Văn Nhất.

Thành Văn Nhất đối với Sherry dính người hôm nay có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng thuận tay ôm chặt nó, duỗi tay vuốt ve lông dài trắng xoã tung mềm mại của nó.

Chời ơi, lông xù xù chỉ còn lại có một cái mông, Tiêu Lam chỉ có thể tiếc nuối mà thu hồi tầm mắt.

Lạc thì lại lộ ra một nụ cười bí ẩn.

Sau khi các người chơi đều bắt được thẻ chứng minh công tác, nhắc nhở của hệ thống vang lên:

“Leng keng ——”

“Kẻ chưa từng đến, đang đến nơi đó.”

(chỗ này bản QT lẫn hán đều khó hiểu, mình đã cố hết sức, bạn nào dịch ổn hơn comment mình sửa lại nha.

Hán Việt: "Tòng vô xử lai giả, vãng quy xử khứ.")

Âm thanh này lạnh lẽo, làm người nghe lạnh hết cả người, nội dung lời nói cũng rất kỳ quái “Kẻ chưa từng đến” là cái thứ gì? “Đang đến nơi đó” lại chỉ nơi nào?

Từ nhắc nhở mơ hồ này, các người chơi đại khái có thể nghe ra ý là muốn đem người nào đó hoặc là thứ nào đó tiễn đi, còn manh mối khác, chỉ sợ cũng phải tự bọn họ tìm kiếm trong trò chơi.

Theo nhắc nhở xuất hiện, toàn bộ màn chơi chính thức tuyên cáo bắt đầu.

“Tích ——” Đèn trên hệ thống gác cổng trên cửa kính đóng chặt một bên đại sảnh sáng lên, ý bảo các người chơi hiện tại có thể thông qua nơi đó tiến vào khu vực làm việc.

Các người chơi theo thứ tự quét thẻ tiến vào.

Phía sau cửa là một loạt cửa phòng đóng chặt, bố cục càng giống phòng trong nhà ở, nhìn qua mỗi một phòng diện tích đều không tính rất lớn, hẳn là không tài nào cất chứa nhiều người cùng nhau tiến vào như vậy, hiển nhiên nhóm nhân viên nơi này nhân nhóm cũng không phải làm công tập thể trong một văn phòng lớn.

Tiêu Lam tìm được rồi bảng hiệu “Văn phòng mỹ thuật”, mở cửa tiến vào trong đó.

Người chơi khác cũng sôi nổi tìm được địa điểm làm việc của mình.

Lựa chọn tiến vào văn phòng mỹ thuật có Tiêu Lam, Lạc, Mộc Dương và Hoa Bối, xem ra bốn người bọn họ chính là người bị phân phối đến chức vị mỹ thuật.

Trong văn phòng vừa lúc có bốn khu làm việc, mỗi một vị trí bên cạnh còn mang thêm một cái giường xếp, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nhóm nhân viên yêu dấu ơi, công ty chính là nhà của bạn, đối với ngôi nhà mình nhiệt tình yêu thương chỉ làm sao mà đủ cơ chứ? Không bằng tới / đi, đem cả thanh xuân đều hiến cho công ty mới xem như là nhân gian chính đạo.

(Tên gọi bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ : sáng đến : tối, ngày mỗi tuần của các công ty Trung Quốc)

Trên tường còn dán một tấm điều lệ chế độ công ty.

Đại khái nội dung chính là, tăng ca tốt, tăng ca càng nhiều tích hiệu càng cao, công ty bao ăn ở, tất cả về nhà và xin nghỉ đều không đáng đề xướng.

“Này, này….

Ông chủ này cũng quá, quá đáng sợ đi……” Hoa Bối đối với cường độ chó làm việc trong trò chơi cảm thấy lòng còn sợ hãi.

Tiêu Lam đánh giá nơi này: “Các cậu nói xem nguyên nhân chết của nhân viên công ty nhà này có phải đều là thức đêm chết đột ngột không? Sau đó oán khí của chó tăng ca cải tạo nơi này thành quỷ vực, tận sức khiến mỗi một người tiến vào đều thể nghiệm sự thống khổ của bọn họ.”

Mộc Dương từ trong game ngẩng đầu lên: “……”

Đây là cái khó khăn đáng sợ chốn nhân gian gì?

Nhưng mà tại sao cậu nhóc lại cảm giác có một tia hương vị quen thuộc thế này? Loại cảm giác tăng ca càng nhiều hiệu suất càng cao, còn công ty bao bạn sống không âu lo này, sao cứ giống Luân Hồi nhà mình vậy….

Ý thức được chân tướng nào đó, thiếu niên Punk đột nhiên liền có một loại ảo giác mình còn nhỏ tuổi đã phải thừa nhận áp lực cuộc sống không nên có.

Lạc mỉm cười nói: “Lúc bọn họ chết còn tóc trên đầu không?”

Ba người khác nhìn hắn: “……”

Vị tiên sinh này, anh là ma quỷ sao?

Chó tăng ca đã đáng thương lắm rồi, không cần đánh thức thống khổ khi bọn họ mất đi mái tóc được không?

Dựa theo đánh dấu trên thẻ công tác, bốn người tìm được vị trí làm việc của mình, lúc này mới phát hiện trên chỗ làm việc không chỉ có bàn phím, con chuột, tablet tầm thường, thậm chí còn phối trí cho mỗi một người một cái điện thoại di động.

Tiêu Lam cầm lấy điện thoại.

Trên màn hình chính là ảnh vặn vẹo trên thẻ công tác của cậu, sau khi mở khóa tiến vào, trình tự bên trong cũng rất đơn giản, cơ bản chính là phần mềm liên quan đến mỹ thuật, hơn nữa app liên hệ trong công ty, internet cũng chỉ có mạng cục bộ, căn bản không thể kết nối với thế giới bên ngoài.

Mộc Dương cầm lấy điện thoại: “Đây là…… Bởi vì biết các người chơi phần lớn sẽ không mang điện thoại tiến vào trò chơi, cho nên xứng riêng cho chúng ta sao?”

Tiêu Lam cũng nhìn điện thoại đã lâu cũng chưa sờ qua: “Thế Giới Hàng Lâm vậy mà cũng có phục vụ tri kỷ như vậy.”

Thật là làm người ta cảm thấy…… Không cần cũng được.

Mộc Dương đùa nghịch một chút, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không thể download trò chơi, hiếm khi có màn hình lớn như vậy.”

Tiêu Lam click mở app liên hệ trong công ty trên điện thoại mình, thấy được một tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn là đến từ ông chủ, trên đó viết bảo bọn họ phút sau đến phòng họp trên lầu mở họp hội nghị về hạng mục

Cậu dùng ánh mắt dò hỏi liếc nhìn Lạc một cái, Lạc lấy ra điện thoại của mình cho cậu xem, bên trên tin nhắn giống nhau như đúc.

Xem ra ông chủ thật đúng là mưa móc đều dính, ông ta cũng không chê mệt, cứ trò chuyện riêng từng người cả đám.

Hơn mười phút sau.

Các người chơi đều từ trong văn phòng của mình ra tới, đi về hướng phòng họp trên lầu.

——

Lầu hai có một văn phòng diện tích rất lớn, một bên khác là một phòng đóng chặt cửa, từ khuynh hướng cảm xúc cửa phòng nhìn qua thì giống như là phòng của ông chủ.

Trong phòng hội nghị có một cái bàn thật dài, hai bên đều là chỗ ngồi, chính phía trước có một màn ảnh PPT dùng để ngày thường mở họp truyền phát tin, hai bên màn ảnh đều an trí dàn loa.

Các người chơi tiến vào phòng họp, sôi nổi tìm vị trí ngồi xuống.

Trong phòng hội nghị lại không có bóng người nào khác xuất hiện.

Thẳng đến vào thời gian trước đó ông chủ thông báo, máy chiếu trong phòng họp đột nhiên sáng lên, ở trên màn ảnh chiếu ra một chữ "Ẩn" quỷ khí dày đặc.

Trên màu đen bối cảnh chỉ có này một chữ trắng bệch này tồn tại, hình ảnh của máy chiếu có chút không xong, làm chữ này cứ như có sinh mệnh bò động trên màn ảnh, người xem thật sự không thoải mái.

“Mọi người đều đúng giờ đến, tốt lắm.” Loa truyền ra âm thanh lạnh lẽo các người chơi từng nghe được trước đó.

Xem ra âm thanh này chính là ông chủ kia.

Trong miệng của ông ta tuy rằng nói tốt lắm, nhưng ngữ khí lại mang theo vài phần tiếc nuối, hiển nhiên là càng hy vọng có mấy gia hỏa không có mắt không nghe lời, như vậy thì có thể thuận lý thành chương mà cấp ra một chút trừng phạt nho nhỏ.

Đáng tiếc, lúc này đây không có mấy đứa trẩu tre cứng đầu nào xuất hiện.

“Đầu tiên, hoan nghênh các vị đồng nghiệp mới gia nhập.

Lần này mở họp, mục đích chủ yếu là giới thiệu một chút cho mọi người hạng mục sắp tham dự.

Trước tiên tôi ngắn gọn giới thiệu một chút, mọi người đều biết, chúng ta là phòng làm việc trò chơi DEATH, hiện đang khai phá độc lập game kinh dị nổi tiếng……”

Tiếp theo chính là đại tổng kết dài đến mấy vạn chữ lưu loát về thành quả của phòng làm việc, cứ như vĩnh viễn đều sẽ không đến cuối.

Xem ra mặc kệ ở thế giới nào, lãnh đạo nói ngắn gọn vài câu cũng chưa từng ngắn gọn bao giờ.

Vào lúc ánh mắt các người chơi bắt đầu phóng ra khoảng không, biểu cảm biểu tình trở nên hoảng hốt hết sức, ông chủ rốt cuộc đem đề tài quải về tới chủ đề mở họp lần này:

“Mà lúc này đây, hạng mục chúng ta nghiên cứu phát minh gọi là 《Ẩn》.”

“Trò chơi chủ yếu giảng thuật một quỷ quái giấu mình bên con người, nó sẽ lén lút cắn nuốt người, mà mỗi một người bị Ẩn cắn nuốt đều sẽ bị mọi người quên đi người đó từng tồn tại, người đó giống như trước nay cũng chưa hề tồn tại qua bao giờ.”

“Được rồi, nội dung công việc đã gửi đến trên máy tính mọi người.”

“Hy vọng mọi người có thể nghiêm túc làm việc, bây giờ tan họp.”

Tiếp theo hình ảnh trên máy chiếu biến mất.

“Koong —— Koong—— thùng thùng ——”

Cùng với ông chủ tuyên bố tan họp, trong loa truyền ra tiếng chuông thanh thúy.

Các người chơi đứng dậy, đi xuống dưới lầu.

Lúc này, nhân số đi ra là ——

Tám người.

Chờ các người chơi đều trở lại văn phòng rồi, Tiêu Lam nghe được trên hành lang bên ngoài truyền đến tiếng nói của Hồ Trạch.

“Cái kia…… Hình như tôi phát hiện có chỗ không thích hợp.”

Bị tiếng nói y hấp dẫn, các người chơi sôi nổi đi ra, đi về phía văn phòng kế hoạch.

Văn phòng kế hoạch cũng không khác gì các văn phòng khác, duy nhất khác nhau là chỗ ngồi ở đây là hai cái, mà người chơi trở thành nhân viên kế hoạch chỉ có một mình Hồ Trạch.

Các văn phòng khác, chỗ ngồi đều cứ như dựa theo nhân số chuyên môn an bài, sao đến chỗ Hồ Trạch ở đây lại nhiều ra thêm một chỗ?

“Các anh nhìn xem cái này.” Hồ Trạch chỉ vào mặt bàn nơi làm việc đối diện kia, bên trên có một thẻ chứng minh công tác làm người chơi khác đều thấy rất quen thuộc.

Tiêu Lam tiến lên cầm lấy thẻ chứng minh công tác kia cẩn thận xem xét lên, nội dung trên thẻ đều rất tương tự như cậu, nhưng trên thông tin và ảnh chụp đều là chỗ trống.

Người chơi tên là Mạc Đan nói: “Ai cầm nhiều hơn một cái à?”

Thành Văn Nhất lười nhác nói: “Tất cả mọi người chúng ta đều nhớ rõ chính mình ghi vào thông tin ở đài lễ tân như thế nào, sau đó nhìn thấy thẻ chứng minh công tác xuất hiện trước mắt mình đi? Thẻ là chính chúng ta tự tròng lên, nhiều người như vậy nhìn chằm chằm cũng không nhìn thấy ai lấy nhiều hơn một cái.”

“Vậy…… Có thể là có nhân viên hành chính trước đó để sai chỗ hay không?” một người chơi khác nói.

Mộc Dương cho anh ta một ánh mắt phàm nhân các ngươi thật ngu xuẩn: “Anh gặp qua nơi này có nhân viên hành chính nào sao?”

Người chơi ý đồ ôm tâm lý may mắn á khẩu không trả lời được.

Một suy đoán mơ hồ hiện lên trong lòng các người chơi, theo như lời ông chủ về 《Ẩn》trước đó, cậu cũng nhớ rõ, trong đó bảo người bị Ẩn cắn nuốt sẽ biến mất trong trí nhớ mọi người.

Bọn họ nhìn mặt lẫn nhau, những gương mặt này đều cùng bọn họ từ phòng họp ra tới.

Nói cách khác, ở ngay trước đó, trong phòng hội nghị mọi người tụ tập bên nhau, một người chơi cứ như vậy tiêu thất vào hư không.

Boss cứ như vậy ở trước mắt bao người trực tiếp làm một người mất tích! Mà loại mất tích này đại biểu, thường chính là tử vong.

Không những bọn họ không hề sở giác, Boss này thậm chí còn có được năng lực thay đổi ký ức của bọn họ!

Các người chơi đều trầm mặc xuống, trong không khí tràn ngập một bầu không khí khẩn trương.

Lúc này, trước mắt Tiêu Lam hiện lên một hàng chữ đen nhánh, chữ viết ưu nhã, gân cốt rõ ràng, đây là chữ viết của Lạc.

【 Người chơi mất tích tên là Hà Khai Toại 】

Lạc thế mà lại nhớ rõ!

Đối mặt ánh mắt hơi hơi kinh ngạc của Tiêu Lam, Lạc tiếp tục viết:

【 đúng vậy, ký ức của tôi không bị bóp méo 】

Tác giả có lời muốn nói:

Thành Văn Nhất: Tui đẩy rớt mấy ngàn vạn mối làm ăn tới chạy show, còn trang điểm đẹp trai như vậy, nhưng mà các độc giả đều nói không nhớ rõ tui, thở phì phì……

Mộc Dương: Ai kêu ông chủ anh suất diễn quá ít chứ, cả nam phụ thứ năm cũng lăn lộn không lên nữa.

Thành Văn Nhất:…… Viết văn lại thêm một ngàn chữ.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay