Chương : Phòng làm việc trò chơi Death
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Tiêu Lam tỉnh lại thời điểm, đập vào mắt chính là màn giường cổ hương cổ sắc và trần nhà xa lạ, giường dưới thân bằng gỗ có khắc hoa văn, chăn là gấm vóc chế thành, hoa văn bên trên được thêu thùa tinh tế, vừa thấy đã không phải máy móc làm được, trong không khí còn có một luồng huân hương lịch sự tao nhã không ngừng truyền đến.
Trong đầu cũng là trống rỗng, cậu đang ở đâu? Trước đó cậu đang làm gì?
Tiêu Lam suýt nữa cho rằng mình đã xuyên qua.
Có khả năng sau đó không lâu bên cạnh sẽ có một nha hoàn xông tới nói với cậu: “Ây da thiếu gia ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ngươi đã hôn mê rất nhiều ngày, phu nhân và lão gia đều lo lắng gần chết……”
“Ngài tỉnh rồi sao, tiên sinh?” Giọng Lạc từ bên cạnh truyền đến, mới kéo suy nghĩ lung tung lạc đề của Tiêu Lam lại.
Cách màn giường từ lụa mỏng chế thành, thân ảnh Lạc có chút mơ hồ, Tiêu Lam chỉ có thể nhìn đến một thân màu đen của hắn, tựa hồ hắn lại đổi về bộ vest ba kiện của hắn trước kia, đang đứng yên một bên đợi Tiêu Lam trả lời.
Trong đầu trống rỗng của Tiêu Lam đột nhiên thoáng hiện một vài đoạn ngắn, suối nước nóng, hồng mai, ngọn đèn dầu, bóng người giữa sương mù mờ mịt bước về phía cậu…… Còn có —— Tuyết Chước.
Tư vị Tuyết Chước thực sự không tồi, lúc ấy tựa hồ là cậu uống quá nhiều rượu, cuối cùng không quá rõ ràng chính mình đang làm gì, nhưng cậu nhớ mang máng đoạn thời gian trước khi mình mất đi ý thức, chỉ nhìn Lạc thôi liền cảm thấy người này đặc biệt thuận mắt, cái loại nhìn kiểu gì cũng đẹp ấy.
Tiêu Lam căng thẳng trong lòng, cậu…… Không có làm chuyện kỳ quái gì với Lạc đấy chứ?
“Tiên sinh?” Lạc lại hỏi một tiếng.
“Hửm? Ờm…… Tôi tỉnh rồi.” Tiêu Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay người một cái từ trên giường bò dậy, thuận tay xốc màn giường lên.
Lạc đứng nơi mép giường, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã trước sau như một, bộ dáng nhìn qua có vẻ rất bình thường.
“Tối hôm qua tôi uống say không làm gì chứ?” Tiêu Lam không xác định hỏi.
“Ừm……” Lạc trầm ngâm một lát, sắc mặt tựa hồ có chút nghiêm túc.
Sau đó hắn tài hoa chỉnh lại biểu cảm của mình, một lần nữa khôi phục mỉm cười nói: “Không có, bữa sáng đã chuẩn bị tốt cho ngài rồi.”
Tiêu Lam: “……”
Nhưng mà biểu cảm này của anh nhìn qua hoàn toàn không giống như không có à nha!!!
Tiêu Lam nhịn không được nhìn chằm chằm mặt Lạc, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra một chút manh mối.
Nhưng mà độ dày da mặt của phi nhân loại há có thể bị tầm mắt của nhân loại nghèo hèn xuyên thấu? Trên mặt Lạc chỉ có thể nhìn đến một mảnh bình tĩnh, chẳng khác chi mỗi một ngày trước đó.
Nhưng hắn càng như vậy, Tiêu Lam càng thêm tự mình hoài nghi, chẳng lẽ cậu thật sự đã làm cái gì rồi?
Còn là cái loại chuyện làm Lạc cảm thấy không hề nhắc tới hoặc là quên thì tốt hơn?
Mà Lạc bên kia cũng cũng không hề giải thích gì, hắn cứ như vậy ôm một chút ý xấu bí ẩn, hơi mang suиɠ sướиɠ mà hưởng thụ mỗi ngày đều được tiên sinh nhà mình nhớ đến.
Ôm nghi hoặc nc, Tiêu Lam vượt qua mấy ngày kế tiếp ở sơn trang suối nước nóng.
Xem ra sau này vẫn là không cần ỷ vào tửu lượng của mình tốt liền tùy tiện uống rượu, mày xem đây không phải lật xe sao…… Hơn nữa lúc ngâm suối nước nóng uống rượu cũng không tốt cho thân thể, cũng không thể lại làm như vậy, Tiêu Lam tỉnh táo lại.
Sau khi trở lại nơi dừng chân người chơi, Tiêu Lam lại quay về cuộc sống mỗi ngày điên cuồng huấn luyện, dần dần mà đem nghi hoặc vứt lại sau đầu.
Thời gian tiến vào trò chơi lại đến lần nữa.
——
Sau khi bóng tối quen thuộc rút đi.
Xuất hiện trong mắt Tiêu Lam chính là một đài lễ tân không người, đài lễ tân tạo hình rất hiện đại, mang theo độ cung sắc bén, phía sau là bối cảnh màu đen, trên tường dùng kim loại màu ngân bạch chế thành mấy chữ “Phòng làm việc trò chơi DEATH” kiểu dáng tràn ngập cảm giác thiết kế, cũng ở bên cạnh phối hợp thêm logo độc đáo.
Hiển nhiên đây là một đài lễ tân của một phòng làm việc công ty game.
Nhìn tên và nội dung trò chơi trong Thế Giới Hàng Lâm, rất có thể là một phòng làm việc game kinh dị.
Trên tường treo đồng hồ, bày máy lọc nước cùng quầy đồ ăn vặt, xung quanh có sô pha và chỗ ngồi cho khách thăm nghỉ ngơi, còn có một cái TV màn hình rất lớn, hết thảy đều nhìn qua rất bình thường, nhưng chính là không một bóng người.
Sau đó không lâu, các người chơi lục tục xuất hiện, tổng cộng gồm chín người, lần này trong đó thế mà một người chơi nữ cũng không có.
Tất cả mọi người thống nhất tụ tập trong đại sảnh, chờ đến lúc không hề có người chơi mới xuất hiện, trong trò chơi vẫn cứ không có bất luận NPC nào ra tới tiếp đãi người chơi.
Các người chơi từng người ngốc tại nơi mình xuất hiện, quan sát lẫn nhau và tình huống xung quanh, cũng không có người nào tùy tiện chạy ra tự giới thiệu hoặc là muốn tổ đội.
Đây đại khái là khác biệt lớn nhất giữa người chơi trung cấp và người chơi sơ cấp.
Bọn họ không hề mê tín theo nguyên tắc người nhiều lực lượng lớn, người nhiều có đôi khi cũng đại biểu cho uy hiếp ở ngay bên người, đối với người chơi cùng màn cũng từ chờ mong giúp đỡ lẫn nhau trở thành không cần kéo chân sau nhau hoặc lấy mình chắn đạn là được.
Tiêu Lam nhìn quanh bốn phía, nơi này nhìn qua cũng không giống cách cục trong office building, ngược lại như trong một cái phòng xép.
Từ ngoài cửa sổ nhìn ra, cảnh sắc tuy rằng giả dối mà yên tĩnh, một mảnh đen nhánh, nhưng dưới đèn đường chiếu rọi cũng có thể phân biệt ra là trong một khu biệt thự.
Đây có thể là một phòng làm việc loại nhỏ mới thành lập, ông chủ tạo thành từ biệt thự của mình.
Dựa theo lệ thường, cửa là mở không ra.
Mà trong trò chơi lần này, cả cửa sổ cũng không tài nào đi ra ngoài, trong không khí có bức tường vô hình đang ngăn cản người chơi, tựa hồ phạm vi trò chơi chỉ cực hạn trong khu vực một cái phòng làm việc này mà thôi.
Ngoại trừ đại sảnh này, khu vực ở ngoài đều có cửa kính cách trở, bên cạnh cửa kính có máy quét thẻ, hiển nhiên là phải quét thẻ mới có thể thông qua, nhưng trước khi tuyến chính của trò chơi rõ ràng hơn, các người chơi đều không tính toán tùy tiện phá hư cảnh tượng.
Vì thế, trước mắt phạm vi hoạt động của bọn họ cũng chỉ có thể cực hạn trong cái đại sảnh này.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi trò chơi bắt đầu thôi.” Giọng một người đàn ông vang lên, âm thanh kia hơi trầm thấp, mỗi một chữ phát âm đều rõ ràng lưu loát, trong giọng nói lại mang theo một sự lười biếng cùng cao ngạo, là một loại giọng nói làm người ta rất dễ dàng đã nhớ kĩ.
Các người chơi sôi nổi quay đầu lại, nhìn thấy người nói chuyện chính là một chàng trai khóe miệng ngậm một nụ cười mỉm.
Ngũ quan anh ta xuất sắc, trong ánh mắt hẹp dài có vài phần không chút để ý, mang hoa tai một bên, kiểu tóc chải chuốt đến giống như minh tinh.
Trên người ăn mặc bộ vest màu trắng phong tao mười phần, nhìn qua bất luận thủ công hay tính chất đều rất bất phàm, đầu vai khoác một kiện áo khoác cùng sắc, nhất cử nhất động đều có mười phần bộ tịch.
Lúc nói chuyện anh ta không nhanh không chậm mà vuốt ve con mèo lông dài màu trắng trong lồng ngực, một bộ nhàn nhã tự tại, mà con mèo cũng phối hợp lộ ra một biểu cảm cực kỳ hưởng thụ, thậm chí đánh lên khò khè nho nhỏ đầy vui vẻ.
Người này giống như là một con khổng tước đang xòe đuôi, không có lúc nào không tản ra mị lực của mình.
Đáng tiếc, lúc này đây ở đây người xem đều là sinh vật giống đực.
Bọn họ nhìn tên gia hỏa đồ trắng này, tâm hữu linh tê mà nghĩ tới một câu ——
Lầy quá à nha.
Tiêu Lam nhìn chàng trai đang nói chuyện này, trên người đối phương cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, giống như lúc ở trang viên phu nhân Bella gặp được Vương Kha hoặc là Kỳ Ninh, cảm giác trên người bọn họ là thành thạo khi ở màn cấp thấp.
Đây vô cùng có khả năng là một người chơi cao cấp.
Tựa hồ cảm thấy được ánh mắt Tiêu Lam, chàng trai trầm mê hít mèo ngẩng đầu lên thẳng tắp đối diện ánh mắt cậu, anh chàng nhìn Tiêu Lam nói: “Xin chào, tôi là Thành Văn Nhất.”
Trong giọng nói kia cũng không có khiêm tốn khi người bình thường tự giới thiệu, phảng phất cứ như là người khác đương nhiên nên biết anh ta vậy.
Tiêu Lam gật gật đầu với anh ta: “Chào anh, tôi là Tiêu Lam.”
Cùng với hai người mở miệng, những người chơi khác cũng chủ động tự giới thiệu lên.
Dù sao hiện tại trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, không kém một chút thời gian như vậy.
Sau khi các người chơi tự giới thiệu.
“Tôi, tôi…… tên, tên là Hoa Bối.” Một chàng trai nhìn qua rất thẹn thùng nói, cậu ta tựa hồ có chứng sợ xã giao, chỉ một câu này thôi đã làm sắc mặt cậu ta đỏ bừng.
“Hoa Bái…… Tên hay……” Một người chơi nói.
(nghĩa là Xài (tiền) đi)
Thật là một cái tên khiến cho nhân tâm nảy sinh ý niệm tội ác à nha.
“Chẳng lẽ có cậu có thêm anh em tên Mượn Bái?” Tiêu Lam nhịn không được hỏi.
(Mượn (tiền) đê)
“Không, không phải.” Hoa Bối đỏ mặt gãi gãi đầu, “Là Bối, Bối, Bối trong vỏ sò.”
Hoa Bối nói đến nhiều, Tiêu Lam mới phát hiện người này thế mà có chút nói lắp, cậu ta nội hướng lại thẹn thùng, cả người nhìn qua một bộ động vật ăn cỏ ôn hòa vô hại.
Có điều người như vậy cũng có thể lên tới trung cấp, cậu ta nhất định không phải vô hại như vẻ ngoài.
Sau khi mọi người trước mặt đều tự giới thiệu đơn giản, chỉ có một người còn ngồi trong một góc vẫn không nhúc nhích.
Cậu nhóc nhìn qua bộ dáng mười lăm mười sáu, mặc áo hoodie có nón màu đen, trên người có không ít vật trang trí thuộc da hoặc là bằng kim loại, trên lỗ tai đeo vài cái khuyên tai, ngoài miệng cũng treo một cái khuyên môi, trước mắt là quầng thâm mắt thật sâu, nhìn qua một kiểu thiếu niên phong cách Punk.
Thiếu niên này vẫn luôn trầm mê vào máy chơi game trên tay mình.
Máy chơi game kia thoạt nhìn là kiểu dáng rất xưa, màn hình vẫn là độ phân giải màu xanh lục.
Tiếng trò chơi tích tích tích sau khi mọi người đều an tĩnh lại có vẻ hết sức rõ ràng.
Bên cạnh, một người chơi dạng ú chuyên ru rú trong nhà mặc áo thun un hình chân dung mỹ thiếu nữ, tên là Hồ Trạch lộ ra ánh mắt hâm mộ: “Game boy cổ điển nha, hâm mộ ghê……”
Nhưng mà thiếu niên cũng không có ý ngẩng đầu phản ứng mọi người ý.
Lúc này Thành Văn Nhất mở miệng: “Tiểu Dương, chào hỏi mọi người một cái coi.”
Thiếu niên Punk trầm mê trò chơi rốt cuộc đem ánh mắt bố thí cho các người chơi cùng màn: “Mộc Dương.”
Sau giới thiệu khô quắt, Mộc Dương lại gục đầu đầu đi tiếp tục chiến đấu hăng hái với game thời xưa của mình, thiếu niên Punk kia không kềm chế được linh hồn mình căn bản khinh thường ở chung cùng nhóm người trưởng thành ngu xuẩn.
Thành Văn Nhất cười cười: “Ngại quá, Tiểu Dương nó chính là như vậy, rất thích game.”
Hồ Trạch nhịn không được hỏi: “Anh không ngăn cản nó sao? Mang di động rất nguy hiểm đó……”
Thành Văn Nhất: “Cho nên máy chơi game của nó từ switch giáng cấp thành game boy, loại màn hình có độ phân giải như này, quỷ dù có muốn ra tới cũng không dễ dàng.”
Nghe vậy, Hồ Trạch vẻ mặt thể hồ quán đỉnh, phảng phất như nghe được lời lẽ chí lý gì chốn nhân gian.
(醍醐灌頂 Đề hồ rưới lên đỉnh đầu.
Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.)
Trạch game tại loại thời khắc này thật là tràn ngập sức sáng tạo và gan dạ.
Các người chơi đều giới thiệu xong rồi, cũng không thấy trò chơi có biến hóa gì, trong lúc nhất thời bọn họ lại từng người phân tán ra, dùng phương thức tự phát của mình tống cổ thời gian đi.
Thành Văn Nhất lại đến gần hướng Tiêu Lam.
Con mèo trong lồng ngực anh ta tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với Tiêu Lam, nó hướng về Tiêu Lam đà đà mà “Miao ~”, “Miao ~” kêu hai tiếng, một bộ rất muốn cầu vuốt ve, trực tiếp từ trong lồng ngực Thành Văn Nhất nhảy ra.
Mèo trắng chạy hai bước, vào thời điểm sắp tới gần Tiêu Lam lại bỗng nhiên dừng bước chân.
Nó nhìn Lạc, giống như là gặp phải mãnh thú nguy hiểm gì đó, lông trắng cả người đều dựng lên, nháy mắt lại nhảy trở về bên người Thành Văn Nhất, không dám gần Tiêu Lam chút nào nữa.
“Sherry?” Thành Văn Nhất đối với mèo nhà mình biến hóa có chút kỳ quái.
Mèo trắng tên là Sherry lại chỉ là ghé vào bên chân anh ta, không hề đi tới.
“Xin lỗi, hình như dọa đến mèo của anh rồi?” Tiêu Lam nói.
“Không có sao, Sherry từ trước đến nay tương đối nhát gan kiều khí.” Thành Văn Nhất đem lực chú ý từ trên người mèo dời đi, chuyển hướng về phía Tiêu Lam, “Ban nãy không giới thiệu đến, tôi đến từ Luân Hồi.”
Sao lại là Luân Hồi? Tiêu Lam kỳ quái trong lòng.
“Sao thế, Tiêu tiên sinh trước đó từng tiếp xúc qua người của Luân Hồi?” Gặp được biểu cảm của Tiêu Lam, Thành Văn Nhất hỏi.
“Ừm, là một cô bé tên là Đệ Nhất Phú Quý.” Tiêu Lam cũng không có giấu giếm.
Rốt cuộc cùng màn trò chơi, người biết cậu gặp qua Đệ Nhất Phú Quý còn có vài người, mà Đệ Nhất Phú Quý dùng sự nhiệt tình giảng thuật sự tích Tiêu ca chỉ sợ đã giống mấy người kể chuyện dưới cầu vượt, đem sự tích của cậu tới tới lui lui kể hết hiệp.
“Tiểu Phú Quý à.” Thành Văn Nhất cười cười, “Tôi biết cô nhóc, cô nhóc cùng một cô bé khác ở Luân Hồi tổ chức một cái ‘fan club Tiêu ca’, còn kéo không ít thành viên nhập hội, gần đây thế phát triển đặc biệt tốt nữa.”
“Tiêu ca kia, sẽ không phải chính là cậu đấy chứ?”
Tiêu Lam: “……”
Không nghĩ tới vậy mà là chuyện này!
Vô số hồi ức cảm thấy thẹn giống như đèn kéo quân xoay quanh trong đầu cậu, bây giờ muốn phủ nhận chuyện này còn kịp sao? Hoặc là lúc trước vào lần đầu tiên gặp được Đệ Nhất Phú Quý, nên tỏ vẻ ‘Tôi không phải, tôi không có, cô nhận sai người rồi’.
Có điều, tình huống bây giờ xem ra, hết thảy đều đã chậm.
Cảm thấy thẹn như gió, làm bạn quanh thân ta.
Lúc này tiếng nói của Mộc Dương truyền tới, cùng với âm hiệu trò chơi: “Lão…… chính anh ta còn chưa có fanclub đâu, cho nên để ý điểm này dữ lắm.”
Thành Văn Nhất: “……”
Anh ta hít sâu một ngụm, bảo trì nụ cười hơi mang rụt rè của mình: “Tiểu Dương, bài tập lần này của em thêm một bài văn ngàn chữ.”
Máy chơi game trong tay Mộc Dương nháy mắt liền hết thơm: “…… Tui ghét nhất viết văn!”
Thành Văn Nhất nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu nhóc: “Hai ngàn chữ.”
Đầu Mộc Dương gục xuống xuống: “Em sai rồi……”
Trước mặt bạo quân làm bài tập, thiếu niên Punk không kềm chế được linh hồn bị chèn ép đến không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt Thành Văn Nhất quay lại trên người Tiêu Lam: “Nếu Tiêu tiên sinh quen biết Đệ Nhất Phú Quý mà nói, muốn suy xét gia nhập Luân Hồi không? Luân Hồi chúng tôi phúc lợi cực kỳ tốt.”
Tiêu Lam chỉ vào Mộc Dương héo queo héo quắt: “Cũng bao gồm thuê lao động trẻ em sao?”
Thành Văn Nhất: “……”
Hôm nay khỏi hàn huyên!
Tiêu Lam: “Nói giỡn thôi, tôi chỉ là càng quen cùng đồng đội của tôi rồi, như vậy càng dễ dàng mài giũa chính mình, huống chi tôi đối với hiện thực cũng không có gì vướng bận.”
Nghe xong Tiêu Lam trả lời, Thành Văn Nhất cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa, trên mặt cũng không có thần sắc tức giận, tựa hồ anh ta vốn cũng chỉ là nói nói mà thôi, anh lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Tôi đây thật ra rất chờ mong kiến thức một chút bản lĩnh của Tiêu tiên sinh.”
Đúng lúc này, chuông trên tường đi tới : .
Bầu không khí an bình vốn có chợt bị đánh vỡ.
Cùng với tiếng chuông nhẹ nhàng, TV bên cạnh vẫn luôn làm phông nền sáng lên.
Màn hình nhìn không tới bất luận hình ảnh gì, chỉ là một mảnh bông tuyết.
Trong màn hình truyền ra âm thanh: “Hoan nghênh…… Các vị nhân viên mới vào làm, xin đi theo dẫn đường đến đài lễ tân ghi vào tin tức vân tay và gương mặt, cũng lãnh giấy chứng minh công việc….”
Âm thanh kia lạnh lẽo, như xa như gần, mang theo một luồng hương vị âm u.
Hết chương .
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Dạo này thấy mọi người đọc theo dõi dù truyện đang ra mà tui thấy zui với có động lực quá chừng ( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧
Hong biết có ai review không mà mọi người biết truyện này thế, comment cho tui đi xem với (๑˃̵ᴗ˂̵)و
Máy chơi game hồi xưa nè, tui cũng có, còn chơi Mario ghiền luôn :)) img.