“Ra vậy. Gần đây có chỗ như thế à.”
“Nó tọa lạc trong thành phố nhưng tiêu điều lắm.”
“Tối nay đi thử xem…”
Chị Sakura nở nụ cười tươi rói.
Ờm, em biết là có chị đi theo mà.
Sau đó, chúng tôi tạm thời giải tán và gặp nhau vào một giờ đêm tại nhà ga mà hai bên đã hẹn từ trước.
Thời tiết nóng dần làm tôi phải bỏ nhà chiếc áo khoác, nhưng những cơn gió đêm làm dịu cơn oi bức trong cơ thể. Tôi mặc áo sơ mi mỏng tay màu đen dùng cho mọi trường hợp, còn trong chiếc túi đeo chéo nhỏ, tôi có bỏ sổ ghi chú, bút, camera, đèn pin nhẹ và sạc dự phòng.
Về cơ bản, một chiếc điện thoại có thể kiêm luôn chức năng của cả cuốn sổ, camera lẫn đèn pin, nhưng giữa chừng điện thoại mà gặp vấn đề thì tôi không thể tiếp tục công việc, hoặc nếu muốn tiếp tục thì phải dựa vào trí nhớ có hạn của mình. Những sự cố bất thình lình có thể xảy ra bất cứ lúc nào, vậy nên việc chuẩn bị không bao giờ là thừa.
Trước đó, tôi nhét vào bụng hộp cơm đồ rán dở tệ mua ở cửa hàng tiện lợi và cứ thế ngủ đến lúc phải dậy, rồi tôi tới nhà ga gần nhất và để bản thân rung lắc trên tàu điện khoảng gần một tiếng. Trong một tiếng này, tôi lấy điện thoại mở game trực tuyến nhận thưởng đăng nhập và làm nhiệm vụ hằng ngày.
Một tiếng trôi đi rất nhanh. Tôi bước xuống tàu và thong thả đi về phía cửa soát vé.
Tôi đoán là đối phương đã có mặt từ trước, và đúng như vậy thật. Chị Sakura đứng ở cửa soát vé với trang phục là váy Gobelins khác lúc chúng tôi ở quán cà phê.
Có vẻ người này thích ăn diện như búp bê. Giữa đêm hôm khuya khoắt mà đụng phải một kẻ lên đồ thế này ở căn hộ bỏ hoang thì nói thật là ma còn phải chạy tán loạn.
“Chị và em ngồi cùng một chiếc tàu nhỉ.”
Chuyến tàu cuối cùng trong ngày đến nơi năm phút trước giờ hẹn, tôi cho là cả tôi và chị đều ngồi cùng một chiếc tàu nên khỏi cất công kiếm nhau làm gì.
Hình như ban nãy chị ấy không nhận ra điều đó.
“Ờm. Hôm nay chị mặc đồ dễ thương nhỉ.”
Tôi buông một câu hờ hững thì má của chị phồng lên như đang nhai nhồm nhoàm thứ gì đó trong miệng.
“Được rồi, tụi mình đi nhanh thôi. Chị tra Google Maps thì thấy hơi xa đó.”
Chị Sakura bước đi với vẻ cao hứng.
Trông chị giống một đứa bé gái chứ không phải bậc đàn chị.
Đúng như những gì chị Sakura đã kể từ trước, so với 23 quận nội thành, quanh khu vực này chẳng có bao nhiêu đèn đường cả. Đương nhiên là chúng tôi vẫn đang ở Tokyo, nhưng sự nửa vời giữa miền quê và thành thị này làm tôi liên tưởng tới hình ảnh quê nhà ở vùng Chugoku[note57324], nơi bản thân dành ra 18 năm đầu tiên của cuộc đời.
“Cho chị hỏi này, tại sao em lại làm công việc làm thêm hiện giờ vậy?”
Hai người đi chung với nhau, không thể cứ thế mà im im nên chúng tôi lâu lâu nói chuyện qua lại.
“Ở Misaoyama có luật rằng một người vào đây làm thêm vì được tiền bối trong câu lạc bộ giới thiệu thì lúc nghỉ làm cũng phải giới thiệu hậu bối vào đây làm thêm đấy chị.”
“Vậy là em cũng được tiền bối giới thiệu?”
“Phải rồi nhỉ. Ờm, tiền bối nói em là ảnh có công việc làm thêm ở nhà xuất bản, rồi em vô tư theo ảnh tới công ty thì mới biết họ làm tạp chí kinh dị với tạp chí yakuza. Ảnh nói em có thể tự chế truyện ma nhưng thật ra không phải vậy, rồi em từng nói với chị mình là người viết bài nhưng thật ra em cũng phải làm phần việc của biên tập viên như viết bản nháp, đăng bài hay cập nhật trang chủ nữa.”
“Nhưng em không ghét công việc mấy nhỉ?”
“...Ờm, chị nói đúng. Em thấy khá vui.”
“Em may nhỉ, được giới thiệu công việc tốt mà.”
“Chắc vậy… Cơ mà em không muốn cứ cái đà này mà vào Misaoyama làm chính thức đâu. Mấy người khác ở công ty suốt đến nỗi em chẳng biết họ đến khi nào rồi về khi nào, vậy mà chẳng có tiền làm thêm giờ hay lương thưởng gì cả.”
“Thế có sao đâu?”
“Có sao đấy chứ? Mà em chẳng biết nữa.”
Tôi không giỏi nói về bản thân cho lắm, bởi công việc của tôi là lắng nghe người khác nói chuyện.
Tuy vậy, chặng đường phía trước vẫn còn dài.
“Tại sao chị Sakura lại học lên cao học vậy?”
“Chị à… Chị thì có nhiều thứ không muốn làm, nhưng không có thứ nào muốn làm… Kiểu vậy nhỉ.”
“Hầy.”
Chị Sakura nói gì mà tôi chẳng hiểu, cũng chẳng biết đối đáp làm sao.
“Cụ thể là chị không muốn làm gì cơ?”
“Thứ nhất là công việc nhỉ. Tiếp theo là sinh hoạt cơ bản.”
“Toàn những thứ cần thiết để sống nhỉ.”
“Chứ sao. Nhưng chị lại sợ chết.”
“Hầy.
Chị ấy nói với vẻ hoạt bát, làm tôi không biết chị nghiêm túc đến đâu.
“Nhưng chẳng phải là chị muốn chứng minh sự tồn tại của ma một cách khoa học hay sao?”
“Gì chứ? Chị biết là ma có thật chứ, cơ mà có hay không cũng chẳng quan trọng, vì hơn là được mọi người công nhận… như chị đã nói từ trước, chị chỉ muốn sang bên kia thôi.”
“Ra là vậy.”
“Chứ saooo.”
Tôi biết chị Sakura không phải là đang trêu tôi, chỉ là tôi không hiểu chị nói gì cả. Đầu óc sắp đau tới nơi nên tôi quyết định chuyển chủ đề.
“Sở thích của chị là gì vậy?”
“Chơi game và xem phim. Chị thích bái bai hiện thực mà.”
Con đường lớn mà chúng tôi đang đi không có nhiều xe. Cứ cách một đoạn bằng nhau lại có một cửa hàng tiện lợi, tạo thành hàng dài đến xa xăm làm tôi không biết chúng tôi đã đi được bao nhiêu.
“Cụ thể là?”
“Game thì cái gì chị cũng chơi, nhưng chị thích nhất là Zelda với Wanda và Tượng Đài[note57325]. Phim thì em có biết Drive[note57326] không nhỉ? Bản rerun ấy.”
“À, em biết chứ.”
“Em thấy sao? Zelda, Wanda, Drive ấy.”
“Ờm, em nghĩ gu của chị được đấy.”
“Cảm ơn em.”
Nói thật thì tôi đều thích chúng cả.
Nhân tiện, nếu nói về tác phẩm rerun thì tôi thích Drive với Neon Demon[note57327].
Cuối cùng thì chúng tôi đã tới căn nhà bỏ hoang trong lời đồn.
Không ngờ là có căn nhà như thế này còn tồn tại ở đây, nhất là khi biết rằng nó đã bị bỏ hoang kể từ trước khi một người thuộc thế hệ bố mẹ của chúng tôi còn là sinh viên.
Xung quanh không có ánh đèn, mới nhìn qua tôi tưởng đây là một cái hố đen ngòm lấy hình dạng căn nhà.
“Ban đầu mà mình không biết địa chỉ cụ thể thì khó tìm tới nơi thật.”
“Ừ nhỉ.”
Để đến được đây thì chúng tôi phải đi vào con hẻm ngoằn ngoèo đến nỗi không người bình thường nào có thể lạc vào được trừ khi họ cố tình làm thế. Theo chị Sakura, trên Google Street View cũng chỉ hiển thị đến con đường trước đó.
Thật ra con hẻm đủ rộng cho xe hơi lọt qua, nhưng nếu không có kỹ năng lái xe nhất định thì hẳn phải chật vật lắm mới ra được đường lớn.
“Công nhận, chỉ cần có người chui vào đây là đủ khiếp rồi. Bảo sao thành ra cái tin đồn mất tích kia.”
Chúng tôi đứng ngoài nhìn chằm chằm một lát, nhưng không thấy có vẻ gì bất thường. Đây mới chỉ là căn nhà vừa tồi tàn lại tăm tối đến phát ớn.
Được rồi, bây giờ làm gì đây?
Trong lúc tôi đang lo mình có bị bắt vì đột nhập trái phép hay không thì chị Sakura mở lời.
“Được rồi, tụi mình vào trong thôi. Nhờ em chiếu sáng và chụp ảnh chị nhé. Có khi trên ảnh hiện lên gì đó cũng nên.”
“Ây da, rốt cuộc là phải vào trong sao.”
“Đã tới đây rồi thì tụi mình phải vào chứ.”
Đã cất công tới tận đây nhưng lại quay về trong khi chưa có chuyện gì xảy ra thì đúng là lãng xẹt thật. Tôi vứt bỏ lưỡng lự và lấy điện thoại mở chế độ đèn pin với chức năng chụp hình.
Đèn không sáng bao nhiêu làm tôi thấy nản, nhưng căn nhà bỏ hoang này sập lúc nào chẳng biết, tốt nhất là có đèn để giảm thiểu nguy cơ chấn thương.
“Dạ vâng.”
Chúng tôi băng qua khu vườn cỏ mọc chi chít để vòng ra sau nhà.
“Đây là căn nhà bỏ hoang bị đồn là người nào bước vào thì sẽ bị mất tích. Chúng ta cùng vào trong thôi.
Chị Sakura hướng mặt về camera mà nói như thể chúng tôi đang làm lại bộ phim tự sản xuất ấy vậy.
“Phần tường bị thủng nhiều chỗ, phía cửa sổ cũng bị vỡ rồi. Chúng ta có thể chui vào từ chỗ nào cũng được.”
Nói xong, chị Sakura tự ý đặt tay lên cánh cửa thì nó mở ra như mời gọi chúng tôi vào trong. Cùng lúc đó, cái nắm cửa rớt xuống mặt đất tạo nên tiếng coong làm cả hai run hết cả người.
Chúng tôi nhanh chóng nấp vào bên trong căn nhà, nhưng cửa sổ ở nhà bên cạnh đột nhiên sáng đèn nên có lẽ phía hàng xóm đã nghe được tiếng động.
“Rất có thể người ta sẽ ra kiểm tra hoặc báo cảnh sát. Mình nói thật thì sẽ được tha, cơ mà rắc rối lắm nên tụi mình rời khỏi đây thôi chị ơi.”
“C-Chị hiểu rồi. Nhưng em hãy chụp cái chỗ hiện lên hình ảnh cô bé trong bộ phim tự sản xuất ấy đi.”
“Đến chịu với chị luôn đấy.”
Chúng tôi đặt chân vào căn phòng trông giống phòng khách rồi tôi dùng điện thoại chụp ảnh tứ tung, sau đó cả hai bước ra bên ngoài.
Cầu thang lên tầng hai đã hoàn toàn bị phá hỏng nên chúng tôi không lên được, nhưng may mà trong lời kể nói rằng hiện tượng siêu nhiên kia không xảy ra ở tầng hai, nên tôi có thể thở phào trong nhẹ nhõm. Nếu nó xảy ra trên tầng hai thì dám chắc cô gái đi cùng tôi sẽ tìm mọi cách để leo lên, bất chấp cái cầu thang sắp sụp tới nơi.
Chúng tôi vừa bước ra bên ngoài thì nghe được tiếng xe cảnh sát vọng lại. Có người báo cảnh sát thì cái xe cũng không thể nào tới nhanh như vậy, mà xe tới nhanh đi nữa thì không thể hú lên inh ỏi vậy được. Tôi đoán là có vụ việc khác xảy ra, nhưng dù sao đi nữa, không thể để cảnh sát thấy chúng tôi lẻn vào đây lúc nửa đêm.
Tôi và chị ấy nắm tay nhau, nín hơi thở đi ra bên ngoài rồi bước thật nhanh khỏi căn nhà bỏ hoang.
Khi cả hai đã ra tới đường lớn, tôi nhận ra bàn tay của chị Sakura ướt sũng vì mồ hôi.
“Chị sao vậy?”
“C-Chị không chịu được còi xe cảnh sát.”
Nghĩa địa thì ổn nhưng còi xe cảnh sát thì không à. Tôi chẳng hiểu gì luôn.
“Chị đang thấy không ổn.”
“Ờm, vậy sao.”
“Em này… chị có một yêu cầu.”
“Sao cơ?”