Sau đó chị Sakura bắt đầu kể chuyện mình nghe được từ một bạn học cùng khóa ở trường đại học.
Tạm gọi người này là B. B sinh ra ở Tokyo, và bố của B từng tự sản xuất phim khi ông còn là thành viên câu lạc bộ phim ảnh thời đại học. Ông chủ yếu làm phim giả tài liệu và tự mình lên kịch bản, đạo diễn, đóng vai, ghi hình.
B nghĩ rằng bình thường chẳng có ông bố nào cho con gái coi phim mình làm ra vì xấu hổ, nhưng bố của cô không phải kiểu người bận tâm những chuyện đó. Kể từ khi B lên cấp hai, ông đã coi cô như một khán giả mà đón chờ cảm nhận từ con gái mình. B không thấy bộ phim thâm nhập vào tổ chức tôn giáo giả mạo hay bộ phim tập kích những kẻ lưu manh miền quê do cha mình làm ra có gì thú vị, nhưng vì muốn thấy vẻ mặt sung sướng của bố, cô vẫn nghiêm túc thưởng thức bộ phim và đưa ra cảm nhận của mình.
Một ngày nọ, B nhận ra trong chồng phim tự sản xuất của bố mình có một cuộn băng cát sét không được dán nhãn, nhưng chẳng bao giờ được ông nhắc tới. B cảm giác đây là thứ mình không được phép coi nên làm ngơ cho qua, nhưng đúng là một khi đã để ý thì B không sao bỏ nó ra khỏi đầu. Càng ngày B càng tưởng có thứ gì đó đang nhìn mình từ cuộn băng đen nằm trên tủ sưu tầm phim của bố.
COI ĐI. COI ĐI. COI ĐI.
Thậm chí B còn nghe được câu mời gọi tưởng chừng không có thật phát ra từ cuộn băng.
Cuối cùng, B đã bỏ cuộn băng không nhãn vào máy ghi video cát sét cũ kĩ vào ngày bố mẹ cô vắng nhà.
Hiện lên màn hình là hình ảnh những tòa nhà có chút cổ xưa mà B cảm giác mình đã từng nhìn thấy nhưng không thể nhớ ra chúng nằm ở đâu.
Có giọng tường thuật của bố ở thời đại học. Ông định đột nhập vào một căn nhà bỏ hoang, nơi bị đồn là người nào đặt chân vào đây đều mất tích.
Có vẻ đây là một bộ phim kinh dị. B không thích thể loại kinh dị, nhưng lúc đó cô cho rằng phim tự sản xuất của sinh viên thì không to tát thế.
Camera khẽ đung đưa lên xuống, lướt qua khu phố mua sắm trống vắng với hầu hết quán hàng đã đóng cửa trừ một siêu thị nhỏ bé.
Tôi cảm giác ở đây vẫn có người nhưng chẳng được bao nhiêu, làm cho ban ngày không khỏi u ám. Bố của B tường thuật như thế.
Ở đây chẳng có thứ gì đáng coi… Làm sao gọi đây là Tokyo chứ… Dám chắc đây không thể là thành thị… Ở khu dân cư buồn tẻ có căn nhà bỏ hoang kia.
Suốt từ đầu phim cho đến lúc gần tới căn nhà bỏ hoang, bố của B chỉ tường thuật bằng giọng lãnh đạm chẳng khác gì độc thoại, làm B vừa chán vừa ớn không chịu được.
Và rồi, bố của B đã đặt chân tới căn nhà bỏ hoang.
Đó là một căn nhà hai tầng u ám nằm tách biệt với những căn nhà xung quanh. Lối ra vào bị đóng một tấm bảng, cửa sổ mờ đi vì bụi khiến người đứng ngoài không thấy rõ bên trong. Nhìn qua màn hình cũng biết ở đây đã lâu không có người sinh sống.
B băn khoăn không biết bố mình đã xin phép chủ nhà quay phim hay tự ý vào đây trái phép, nhưng cô không nghĩ mình có thể hỏi bố câu đó.
Camera, hay đúng ra là bố của B, vòng ra sau nhà và thò tay qua cửa sổ vỡ kính để mở cửa đột nhập vào trong.
Đương nhiên trong nhà không có ánh sáng, bố của B dựa vào ánh đèn yếu ớt phát ra từ camera để khám phá căn nhà tối đen như thể lúc đó đang là giữa đêm.
Thay vì ma quỷ hay những người mất tích, B lúc đó lo lắng không biết bố mình có thể bị gọi tới đồn cảnh sát vì đột nhập trái phép hay không, làm cô mất tập trung vào bộ phim… Ngay lúc đó, phía bên ngoài cửa sổ hiện lên bóng dáng một cô bé rõ đến mồn một.
Đoạn băng kết thúc ngay tại đó.
B đứng hình trước sự xuất hiện không rõ đầu đuôi của con ma cùng với kết thúc đường đột của bộ phim. Cô không biết phản ứng ra sao.
“Con đang coi gì thế?”
Trong lúc B còn đang định thần, từ đằng sau có giọng của bố cất lên làm cô thốt ra câu không ra hồn.
Từ bộ dạng thảng thốt đó, bố của B đoán ra ngay con gái mình vừa coi cuộn băng không nhãn ấy. Sau một hồi lưỡng lự, ông mới bắt đầu nói một cách chậm rãi về bộ phim này.
Đây là bộ phim kinh dị được quay vào khoảng thời gian bố của B còn ở đại học, giống với những bộ phim tự sản xuất khác của ông, và lấy bối cảnh tại căn nhà bỏ hoang nơi người bạn thuở nhỏ của ông khi xưa còn sống ở đó.
Một ngày nọ, người bạn ấy đột nhiên mất tích, cả gia đình thì rời khỏi đây để lại căn nhà thế này.
Trước khi quay phim, ông quên rằng mình có người bạn thuở nhỏ từng sống ở đó, chỉ biết rằng có căn nhà trống để quay phim thì thật tiện. Thật ra có tin đồn nói rằng ai bước vào căn nhà này sẽ mất tích, và bộ phim này lấy đó làm chủ đề chính.
Tuy nhiên, đến lúc biên tập thì bố của B nhận ra rằng…
…diễn viên mà ông cho đứng ở phía bên kia cửa sổ là một người khác.
Chỉ có bộ dạng ông cầm camera và bộ dạng người bạn thuở nhỏ đứng ở sau lưng là hiện lên mặt kính.