Trước khi đi hỏi Kogawa thì tôi quyết định thu thập thông tin từ những người gửi thư.
Cả ba người đều đang sống ở Tokyo, nhưng hai người trong số đó chỉ nghe lời đồn đại chứ không biết ai gần mình trực tiếp trải nghiệm hiện tượng này.
Ngoài những thứ trong thư điện tử thì tôi không thu thập thêm điều gì cả.
Tuy vậy, một người còn lại muốn gặp tôi để nói chuyện trực tiếp, và thế là tôi đã phỏng vấn họ ở quán cà phê.
Nhân vật cung cấp thông tin lần này là một nhân viên văn phòng gần ba chục tuổi. Anh ta làm việc ở Tokyo sau khi tốt nghiệp một trường đại học công lập dưới quê.
“Chào anh, tôi tên là Yoneda Manabu.”
Tôi đưa danh thiếp và giới thiệu bản thân.
Người đàn ông này mặc bộ vest màu xanh đậm trông giống như nhân viên nhà ga, nhưng anh ta không đưa ra danh thiếp của mình, chỉ nói ra cái họ phổ biến thứ hai tại Nhật Bản mà tôi nghĩ là họ giả.
Tôi chỉ thấy người này không muốn giao thiệp quá nhiều chứ không phải là kẻ đáng nghi hay tỏ ra thô lỗ với tôi, bèn không nói gì về chuyện ấy cả.
Chỉ cần người này chịu nói với mình là được.
Chúng tôi đang ở quán cà phê gần nơi làm việc của người đàn ông này chứ không phải quán cà phê quen thuộc, khiến tôi làm sao cũng không hết khó chịu. Loa phát ra những bản nhạc JPOP thời thượng, ghế gỗ cũng là hàng xịn nhưng xa lạ vẫn hoàn xa lạ, ngồi thôi cũng không yên.
Tuy nhiên, khi người đàn ông này bắt đầu kể chuyện thì những cảm xúc thừa thãi trong tôi biến mất, nhường chỗ cho đôi tai làm công việc của nó.
Người đàn ông này từng hẹn hò nghiêm túc với một cô gái.
Một ngày nọ, cô gái chợt biến mất.
Những người xung quanh bảo rằng họ còn chẳng biết anh ta có người yêu, làm anh ta tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Anh ta dần dần quên hết về bạn gái của mình thì bắt gặp hình bóng cô gái ấy thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm nhìn của mình. Tuy nhiên, anh ta không thể bắt được cái bóng ấy vì nó không bao giờ xuất hiện trực tiếp.
Anh ta không nhớ mặt, chỉ nhớ cô gái để tóc bob mặc đồ đỏ, nhưng anh ta cảm giác cô gái đang ở gần.
Càng ngày anh ta càng cảm thấy mệt mỏi.
Anh ta tự nhủ mình chỉ thấy ảo giác vì bệnh tật hay làm việc quá nhiều. Mình từng có người yêu nhưng cú sốc thất tình quá lớn, não đang cố xóa bỏ sự tồn tại của cô gái kia mà coi bộ không ổn lắm. Chỉ có nghĩ như thế này mới giải thích chuỗi sự việc xảy ra gần đây.
Sau khi tự thuyết phục bản thân, anh ta nỗ lực quay về sinh hoạt bình thường. Anh ta biết mình mà để tình trạng này tiếp diễn thì sớm muộn phải nhập viện.
Công việc của anh ta bị ảnh hưởng nhiều nhất. Không thể trả lời điện thoại. Bỏ lỡ thông tin quan trọng trong cuộc họp. Không thể nộp giấy tờ đúng hạn. Năm nay người ta sẽ không chọn anh mà xem xét tăng lương.
Nhiều người vào công ty cùng đợt với anh ta giờ đã lên chức quản lý, bản thân anh ta cũng rất muốn thăng tiến, sao có thể vì lý do lố bịch ấy mà bị bỏ lại đằng sau cơ chứ.
Tuy vậy… anh ta biết cái bóng kia đang tiến gần.
Ban đầu nó chỉ hiện lên rồi vụt mất ngoài rìa tầm mắt của anh ta, nhưng càng ngày nó càng lớn, càng ngày nó càng gần.
Anh ta phân vân trăn trở rằng mình có nên đi bệnh viện hay không thì đến một ngày nọ, anh ta bắt gặp một cuốn sách kinh dị ở hiệu sách.
Bình thường anh ta không bao giờ đụng vào thể loại đấy, nhưng lúc ấy anh ta chẳng hiểu sao mình lại cầm nó lên mà lướt qua vài trang.
Bất chợt, anh ta dừng lại ở một truyện ma. Nó kể về những con người mang trong mình ý chí sắt đá mà đột nhiên biến mất trong sự thờ ơ của mọi người xung quanh.
Bản thân câu chuyện ít nhiều khác với trải nghiệm của anh ta, đặc biệt là ở khoản hình bóng đối phương lọt vào tầm nhìn của mình sau khi biến mất, nhưng anh ta vẫn tiếp tục đọc qua nhiều cuốn sách kể về truyện ma có thật, cũng như tìm hiểu những truyền thuyết đô thị có vẻ hợp lý được đồn thổi trên mạng, âu là vì tin rằng có người đã tìm ra cách giải quyết.
Việc tìm kiếm tốn kha khá thời gian, nhưng anh ta không tìm được người nào có cùng trải nghiệm với mình.
Trong khi đó, cái bóng kia đã ở rất gần anh ta.
Anh ta không còn có thể sinh hoạt bình thường nữa.
Những lúc gặp người khác thế này thì cái bóng sẽ không xuất hiện, nhưng chỉ cần ở một mình là anh ta cảm giác nó đang phả hơi thở sau gáy của mình.
Anh ta đã tới giới hạn.
Và người anh ta tìm đến là tôi, Yoneda Manabu.
Những câu chuyện kiểu này thường có mô típ là đối phương lâu lâu quay về một cách bất chợt, nhưng hóa thành ma mà dõi theo mình thế này (chẳng biết đấy có thể gọi là dõi theo hay không) thì gần như không có.
Trong truyện dân gian cũng có chi tiết người ra đi hóa thành chim dõi theo người ở lại, nhưng đấy chỉ là linh cảm của nhân vật trong truyện là cùng.
Quay trở lại câu chuyện trước mắt, anh ta định đi tới bệnh viện thì cảm giác có thứ gì đó đang ở trước cửa nhà, bèn bật camera của intercom[note58297] mà quan sát bên ngoài.
Nó đang ở trên màn hình.
Nó đang nhìn chằm chằm về phía này.
Nó đang nhìn thẳng vào mắt của anh ta.
Và anh ta biết mình không hề bị điên.
Không chịu nổi nữa, anh ta quyết định nhấn nút đăng bài trên trang chủ tạp chí Thế Giới Kỳ Quái.
“Ra là vậy.”
“Cậu có tin tôi không?” Anh ta nói.
“Tôi tin anh.”
Về cơ bản, chỉ cần đối phương không bày trò đùa nghịch thì tôi đều tin những câu chuyện của họ. Có thể họ đang hiểu lầm hoặc bị người khác lừa, nhưng chắc chắn bản thân người đó tin vào trải nghiệm của mình hoặc câu chuyện mình được nghe kể.
Dù sao duyệt hay không duyệt để đưa lên tạp chí là một chuyện khác mà.
“Tôi nên làm gì đây.”
Câu nói của anh ta vừa giống câu hỏi, vừa giống lời độc thoại, có khi là cả hai luôn cũng nên.
Tôi không phải nhà ngoại cảm, chỉ là một người viết phóng sự đang làm công việc phỏng vấn. Tuy vậy… tôi không nỡ đưa phiếu mua hàng rồi đuổi anh ta về, đành cho anh ta những lời khuyên mà tôi phải rào trước là “tôi không biết những lời này có giúp gì được cho anh không”.
Đầu tiên là tôi khuyên anh ta nên đi đến bệnh viện, tiếp theo tôi cho anh ta số liên lạc của một nhà ngoại cảm mà bác tổng biên tập Yatabe bảo tôi phải liên lạc hễ đâm đầu vào những vụ nguy hiểm.
Sau đó, tôi chỉ cho anh ta cách đơn giản để làm muối trừ tà mà mình nghe được trong lần phỏng vấn chính nhà ngoại cảm đó. Ma quỷ đã tiếp cận nhà mình thì dùng muối cũng vô ích, chẳng may lại giam chúng bên trong ngôi nhà, thôi thì vẫn tốt hơn là không làm gì.
Bản thân tôi không tin vào ma quỷ cho lắm, cũng chưa từng rải muối hay gì cả. Đương nhiên là tôi không nói đến thế, nhưng về muối cũng có nhiều lý thuyết như độ hiệu quả, cách bài trí hay việc mình nên dùng muối ăn hay muối thô. Tôi nói với anh ta rằng trên đây chỉ là cách thức phòng chống của một nhà ngoại cảm thân với công ty chúng tôi.
Anh ta cười, bảo rằng chỉ cần nó có hiệu quả là thắng lớn rồi.
“Nhân tiện cho tôi hỏi… trước khi cô gái đỏ xuất hiện thì anh có đặt câu hỏi nào cho Siri hay những AI trên điện thoại hay không?”
“Hỏi… thì không.”
“...”
Tôi đợi anh ta tiếp lời.
Hỏi “thì” không. Tức là, anh ta có nói những câu không phải là câu hỏi.
“Hình như tôi nói… tôi muốn gặp bạn gái đã biến mất.”
“Nó trả lời ra sao?”
“Không. Ngay từ đầu tôi còn chẳng nghĩ nó có thể trả lời được gì. Thà mình nói là đã chết thì AI còn trả lời theo kiểu khôn vặt hay tôn giáo gì đó, chứ đằng này là đã biến mất thì nó không trả lời trừ khi mình cho thêm thông tin. Chưa kể là tôi chỉ nói lẩm bẩm một mình, AI chắc còn chẳng nghe ra đâu.”
“Ra là thế.”
Và hai chúng tôi kết thúc tại đó.