Sau khi cô Sugimoto tâm sự với tôi, chúng tôi tiếp tục làm việc trong im lặng.
Được khoảng một tiếng thì tôi lại nghe cô nói lầm bầm.
“Nhắc mới nhớ, gần đây có truyện ma đang nổi đấy. Tôi không có bạn bè gì, nhưng chỉ cần đi ngoài đường là nghe câu chuyện ấy đến tận hai lần.”
Khi làm công việc như thế này, tôi luôn để ý đến những xu hướng chung trong truyện ma hiện hành, thế nên là tôi không biết cô Sugimoto đang nói đến điều gì.
Cơ mà, tôi đã đoán được phần nào là cô không có bạn, nhưng cô mà nói thẳng thế này thì quả thật tôi chẳng muốn nghe. Kể từ sau thời cấp ba hay sau đám cháy thì tôi không biết, nhưng xung quanh cô đã không còn ai nữa.
“Có truyện ma đang nổi sao ạ? Truyện như thế nào vậy cô?”
“Trong điện thoại cảm ứng có cái trợ lý dùng giọng nói gọi là Siri đúng không. Có những câu hỏi nhất định mà nó không bao giờ trả lời, nhưng sau khi đặt câu hỏi được một lúc thì một người chợt nhận ra một cô bé để tóc bob mặc đồ đỏ đang nhìn chằm chằm về phía căn nhà của mình. Họ tưởng là kẻ bám đuôi, định cất giọng hỏi chuyện thì cô bé vụt mất. Một ngày nọ, họ thấy cô bé ấn tay vào cửa sổ mà nhìn vào bên trong căn nhà… khi cả hai chạm mắt thì căn nhà ấy bốc cháy.”
“Truyện này hơi nặng đô nhỉ.”
Trong thế giới truyện ma cũng có thể loại ma quỷ làm hại con người.
“Nhà tôi cũng từng bốc cháy rồi mà. Trải nghiệm khi ấy chỉ khiến câu chuyện này thêm phần đáng sợ thôi.”
“Dạ vâng…”
“Tôi vừa đùa đó.”
“Cô đừng đùa như thế dùm con đi mà. Làm sao con biết cô đùa cơ chứ, mà có biết thì cũng không cười nổi.”
“Xin lỗi cậu nhé, là tôi lỡ miệng. Tại hôm nay tôi cảm giác chúng ta thân nhau hơn một chút.”
“Thân thì thân chứ chẳng phải cô đang giữ kẽ với con hay sao.”
Chúng tôi làm vẻ mặt mơ hồ, rồi ai nấy đều quay trở lại công việc của mình.
Tôi tò mò mở hòm thư kiểm tra thì thấy ba cái từa tựa như nhau. Chỉ có một cái viết về cháy nhà, nhưng tất cả đều xoay quanh cô gái để tóc bob mặc đồ đỏ làm hại chính chủ.
Tôi lại nhớ đến hình ảnh Noa mà mình nhìn thấy từ trong căn phòng của Yamashiro. Câu chuyện này dính dáng đến Noa hay không thì tôi chưa biết, nhưng tôi tò mò mãi không chịu được, bèn quyết định tìm hiểu đầu đuôi.
*
Tôi gửi thư hồi đáp rằng mình muốn nghe kể chi tiết, qua thư hay gặp mặt trực tiếp đều được, sau đó rời công ty về nhà.
Hiện giờ đã bước vào mùa thu. Phòng trọ hướng ra phía Bắc của tôi đang đón mùa đông sớm vì phần nhiệt đã bị hút về phía gara tầng hầm, nơi chủ nhà dùng để đỗ xe hơi và xe máy.
Tôi cầm lấy những bưu phẩm nhét trong hộp thư, quăng chúng trên giường rồi mở từng cái một ra xem.
Lẫn trong đống giấy quảng cáo với hóa đơn là một lá thư kỳ lạ.
Người gửi là “Sakura Noa”.
Lá thư này được bỏ vào đây trước khi tôi đi du lịch.
Cả Yamashiro lẫn Kogawa đều không nói gì về Noa nữa, cứ như thể hai đứa chúng nó ngay từ đầu chẳng biết Noa là ai.
Trong khi mối ràng buộc giữa nàng với thế giới này dần trở nên mờ nhạt, chứng kiến lá thư của nàng giờ nằm trong tay mình không hiểu sao làm tôi muốn phá lên cười.
Nếu như tôi không đi sang bên đấy thì liệu rằng lá thư này sẽ bị vứt chung với đống giấy còn lại hay sao.
Nói tóm lại, có được cơ hội đến gần với suy nghĩ của Noa khiến tôi chẳng cần nhìn gương cũng biết mình đang sung sướng ra mặt.
Tôi ngồi xuống giường, bắt đầu đọc lá thư dài đến vài tờ giấy.
Lá thư của Noa như một lời khẳng định đanh thép về sự tồn tại của nàng trong thế giới này.
Noa viết rằng nàng không hận bố mẹ đã bỏ nàng mà biến mất.
Nàng biết rằng bố mẹ đã không còn, nhưng họ đã lựa chọn cắt đứt ràng buộc với thế giới này, biến sự buồn bã trong nàng thành ký ức mơ hồ chứ không phải cảm xúc thật sự.
Vậy thì vì sao nàng lại ám ảnh với dị giới như thể muốn theo gót bố mẹ mình?
Ngoài trời tối dần khiến những dòng chữ trở nên khó đọc nên tôi đành phải bật đèn.
Quay trở lại với lá thư trước mặt, tôi mới thấy khó chịu về những con chữ của Noa.
Chữ bà chị này xấu thật đấy.
Tôi biết là nàng đã viết nắn nót, nhưng nhiều con chữ lồng vào nhau một cách kỳ lạ tạo nên nét chữ đặc biệt khó đọc.
Tôi cuộn lá thư lại, miệng cười khổ vì đến giờ mới biết nàng viết chữ thế nào.
Thật ra, Noa ghen tỵ chứ không yêu bố mẹ của mình, dù họ đã biến mất sau một chuỗi sự kiện kỳ lạ.
Nàng ghen tỵ với cách hai người họ sẵn sàng vứt bỏ thế giới này để theo đuổi tình yêu của mình.
Liệu rằng đó có thật sự là tình yêu hay không thì nàng không biết.
Mẹ nàng chắc cũng không còn nhớ nhiều về người chồng của mình. Nàng cũng chẳng hay liệu bà đã thay lòng đổi dạ hay dựa vào những ghi chép của người chồng để gặp lại ông ấy lần nữa.
Sự hiếu kỳ thúc đẩy nàng tiếp tục nghiên cứu.
Sau đó nàng gặp và yêu tôi… Sợ đánh mất nó, nàng quyết định đi đến dị giới.
Trước giờ nàng nghiên cứu những cách thức đi đến dị giới chỉ vì sở thích, nhưng chẳng mấy chốc nó trở thành một sứ mệnh.
Bằng giác quan thứ sáu của riêng mình, nàng biết chắc chuyến du lịch lần này sẽ đưa mình đến dị giới.
Nàng cũng muốn đưa tôi đi cùng, nhưng rốt cuộc nàng cho rằng điều ấy là quá quắt mà cố tình không nói gì với tôi.
Mỗi khi thế giới bên này vô tình xuất hiện ma quỷ thì tôi chỉ cần nhớ về nàng là được. Nếu như tôi quên hết về nàng như cách nàng quên hết về bố mẹ của mình thì nàng cũng chẳng bận tâm.
Nàng chỉ cần một thế giới cho phép nàng tiếp tục tương tư về tôi. Thế thôi.
Thay vì ở cùng nhau, cãi vã rồi chia tay, chi bằng từ bỏ làm con người ở thế giới này như bố mẹ nàng thì hơn.
Lối suy nghĩ kỳ quái bẩm sinh ở nàng làm tôi có chút ái ngại.
Những đầu ngón tay cầm lấy lá thư giờ đã thấm đẫm mồ hôi.
Tôi rút liền hai miếng khăn từ hộp khăn giấy cạnh gối mà lau những đầu ngón tay của mình.
Trên tờ giấy cuối cùng chỉ vỏn vẹn một dòng chữ thế này.
“Nếu anh đã hạ quyết tâm thì hãy đến bên em lúc nào cũng được. Anh không tới thì em vẫn ở cạnh anh mãi mãi.”
*
Tôi linh cảm có ai đó đang nhìn mình.
Ngoái lại thì tôi chỉ thấy bức tường trắng.
Tôi nhìn chằm chằm về phía cửa kính.
Đằng ấy không có gì ngoài cái hiên bẩn thỉu cùng hàng rào rỉ sét.
Noa, em đang ở đó sao? Em đang nhìn anh sao?
Mồ hôi đầm đìa làm tôi cảm giác chiếc áo sơ mi đang dính vào lưng mình.
Tôi không muốn ở đây một mình.
Nhưng sau khi đã trêu chọc Yamashiro đến thế thì tôi không thể nhờ cậu ta giúp đỡ.
Tôi cũng không còn liên lạc với bạn học cùng lớp hay người quen trong câu lạc bộ.
Chẳng còn nơi nào cho tôi đi.
Tôi nhắm mắt chắp hai tay vào nhau mà làm tư thế cầu nguyện.
Nhưng tôi không biết mình phải cầu nguyện từ ai hay mình nên cầu nguyện điều gì.
Tôi cúi đầu về phía bức tường một cách vô tội vạ.
Mình đúng là ngu ngốc thật mà.
Ngay khoảnh khắc ấy, điện thoại của tôi rung nhẹ, báo hiệu có cuộc gọi đến.
Yamashiro sao.
“Chào anh Yoneda. Giờ anh có rảnh không?”
“Ờm, giờ anh rảnh.”
Tôi cố tình trả lời với vẻ bình thản, âu là phép tắc ứng xử của một tiền bối mà thôi. Tự nhiên anh ở một mình sợ quá, may mà có em gọi, không đời nào tôi có thể nói những câu như thế.
“Có hai chuyện thế này… nói thật cũng chẳng to tát gì.”
“Chuyện gì? Thôi em cứ nói thử xem sao.”
Nói chung Yamashiro gọi điện quá đúng lúc, nhưng hai chuyện của cậu ta có thể được phân thành “chuyện tồi tệ” và “chuyện tồi tệ nhất” với tôi. Tuy vậy, “chuyện tồi tệ nhất” với tôi thì chỉ là chuyện phiếm với cậu ta, còn “chuyện tồi tệ” với tôi lại là “chuyện tồi tệ nhất” với Yamashiro.
Thế mới nói, cùng một câu chuyện nhưng tùy điểm nhìn mà có thể hóa thành những phiên bản khác biệt.
Đầu tiên là “chuyện tồi tệ nhất” với tôi.
Cái giếng mà tôi với Noa đã chui vào để đi đến dị giới vừa mới bị chôn lấp.
Nguyên nhân là có đứa trẻ rớt xuống giếng. Việc thực hiện nghi thức trong lễ hội không cần đến cái giếng ấy, cũng chẳng có ghi chép nào cấm dân làng lấp giếng.
Cái giếng bị lấp xong nhưng cũng chẳng có ai biến mất và chẳng có lời nguyền rủa nào xuất hiện. Có người biến mất rồi, chỉ là mấy người chưa nhận ra đấy, tôi nghĩ bụng là thế chứ nói ra thì cậu ta cũng ngơ ngác mà thôi.
“Lấp… tức là xúc đất vào cái giếng hả?”
“Em nghe bảo họ làm bê tông chứ chẳng may có thằng ngốc nào đào lên vì muốn thử lòng gan dạ thì chết dở.”
“Vậy sao.”
Rồi xong.
Tôi cứ tưởng mối quan hệ giữa mình với Noa như Hikoboshi với Orihime gặp nhau trong ngày lễ Thất Tịch, nhưng cái giếng ấy mà đi đời thì thôi xin tạm biệt những ảo tưởng mơ mộng, kiên trì đợi đến năm sau cũng vậy mà thôi.
Sao mà tôi sến súa thế không biết.
Cái sợ hãi ban nãy giờ đã nhạt dần.
Còn cái “chuyện tồi tệ” kia nữa.
Nói vậy chứ tôi cũng thấy nó tồi tệ không kém đâu.
“Ruka ấy anh.”
“Ruka là ai?”
“Bạn gái em tên là Kogawa Ruka mà. Anh phải nhớ đi chứ.”
Tôi chỉ biết bạn gái của Yamashiro tên là “Kogawa”, bản thân Yamashiro cũng chẳng nhớ tên đầy đủ đâu.
Nhớ lại một chút là chắc sẽ ra cái tên thôi, nhưng giờ không phải là lúc để hồi tưởng.
“Thế Kogawa làm sao?”
“Anh có biết cô gái đỏ đang nổi gần đây không?”
“Vụ đấy thì nhiều người gửi thư cho bên anh rồi đấy, thông tin mỗi cái một khác nên chẳng biết đâu mà lần. Từ giờ anh mới bắt đầu điều tra.”
“Vậy là bây giờ anh chưa biết gì sao.”
Từ giọng nói của cậu ta thì tôi dễ dàng đoán được chuyện gì xảy đến với Kogawa.
“Kogawa thấy cô gái đỏ rồi hả.”
Tôi hỏi mà như khẳng định.
“Vâng.”
“Ờm thì, giống với cái lần của em, đấy cũng có thể chỉ là một kẻ ấm đầu, anh không chắc là có cái nhà nào thật sự cháy đâu.”
“Lần của em… A, phải rồi nhỉ. Vậy sao. Lần đó là em thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng ở nghĩa địa… rồi được anh cứu giúp… Ủa?”
“Đấy chỉ là một ả lập dị cuồng ma quỷ đang đi dạo mà thôi. Đừng có mà quên đấy.
“A, đúng rồi đúng rồi. Dạ vâng.”
Anh quên tên của Kogawa thì có sao đâu chứ. Em quên sạch về Noa rồi kìa.
Nhưng tôi không có ý định trách Yamashiro. Dù sao Noa tự quyết định xóa sổ chính mình khỏi thế giới này mà.
“Em nghĩ là anh thì có thể giúp được cho Ruka…”
“Anh chưa biết nhiều về vụ việc này, nhưng anh sẽ làm mọi thứ trong phạm vi có thể. Con bé là đàn em của anh ở trường mà, dù anh chẳng nhớ đầy đủ họ tên.”
“Đúng là anh Yoneda có khác.”
“Nào, anh nói là anh chưa biết mà, chắc cũng chẳng làm được gì hơn. Chỉ là anh sẽ điều tra trong phạm vi có thể thôi.”
“Thế là được rồi anh. Có anh điều tra thì Ruka cũng đỡ lo hơn.”
“Còn em nữa chứ.”
“Haha, dạ vâng.”
“Nhân tiện cho anh hỏi.”
“Vâng, sao ạ?”
“Tên của Yamashiro là gì vậy?”
Tôi ngắt máy vì biết cậu ta không thể nói gì hơn.