Và giờ, hôm nay chúng tôi quyết định sẽ ra ngoài cùng không chỉ Amaletta mà còn với Fellrose nữa, nhưng trước khi đi đã có hàng đống vấn đề.
Đầu tiên là, Fellrose nói với chúng tôi rằng chỉ cần coi cô ấy là không khí và sinh hoạt như thường là được, nhưng bất hạnh thay, chúng tôi chẳng biết làm thế kiểu gì.
Đó là khi chúng tôi ăn sáng với đồ còn thừa từ tối qua.
Mặc dù bị nhìn chằm chặp bởi Fellrose - người đang đứng trước cửa như một bức tượng, chúng tôi vẫn cố gắng hành động như mọi khi hết mức có thể, tuy nhiên...
---Ục...
---Ục-ọc ọc ọc ọc-…
Cô ấy không mở miệng, nhưng cái dạ dày của cổ vẫn sôi lên òng ọc kêu đói. Amaletta cũng bồn chồn không yên mỗi lần bụng Fellrose kêu, cô ấy không thể ăn trong bình yên được...
“... Amaletta, hãy đem bữa sáng tới cho Không khí-san nữa.”
“Vâng, cám ơn anh!”
Vừa nói Amaletta vừa chạy vào bếp như một chú cún đang chờ lệnh, cô ấy xới cơm, đặt súp miso và rau lên cái khay và mang nó tới cho Fellrose.
“Không khí-san, cậu ăn chút đi!”
Nhận bữa ăn từ Amaletta, Fellrose bắt đầu vừa ăn vừa rớt nước mắt. Cổ đói đến vậy sao?
“Không thể tin được, mình có thể được ăn cơm nhà do Amaletta nấu như thế này... Thật vui vì đã tới đây!”
Đáng nhẽ nên bỏ đói cô luôn.
“Lạ thiệt, mình có thể nghe thấy tiếng của nữ thần đáng ra phải là không khí. Ảo giác à?”
Cảm thấy khó chịu, tôi bèn mỉa mai, Fellrose chỉ im lặng lườm tôi trong khi gặm đôi đũa. Khoan đã, cô đang làm gì với bộ đồ ăn của nhà người khác vậy hả?
Trông thấy Fellrose như vậy, Amaletta trở lại chiếc bàn thấp với một nụ cười gượng gạo, bắt đầu giải thích.
“Tôi xin lỗi. Có vẻ như cơ thể chúng tôi cần thức ăn để duy trì ở thế giới này.”
Chà, từ góc độ của tôi, thì sống chỉ mỗi thở thôi thì thật kì lạ, có lẽ đó là lý do tại sao Listy luôn đến đây đúng vào giờ ăn. Đúng là một kẻ vô liêm sỉ.
Khi đó tôi chợt nhân ra một điều.
“Khoan, vậy nghĩa là tôi phải chịu trách nhiệm cho bữa ăn của người này cả ngày hôm nay?”
“Ờm... tôi đoán anh có thể nói vậy.”
Tôi thở dài thườn thượt khi nghe Amaletta trả lời đầy hối lỗi. Thế là tôi phải lo tiền ăn cho một người mà coi mình là kẻ địch. Hơn nữa, nghĩ thêm, chúng tôi sẽ đi ra ngoài ngày hôm nay. Dù thế nào, thì kiểu gì ví tiền của tôi cũng phải khóc thét lên mất.
Có phải sự cứu rỗi duy nhất của mình là chuyện này xảy ra ngay sau ngày lĩnh lương không nhỉ?
Sau khi kết thúc bữa sáng dưới thực tại nặng nề có thể phá nát con tim, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài.
Ngay cả khi tôi bảo là chuẩn bị, thì chỉ đơn giản là tôi cạo râu và chỉnh lại mái tóc thôi. Amaletta thậm chí còn không trang điểm, nên cổ chỉ cần chải tóc.
Trước tấm gương đặt trên cái bàn thấp, tôi chải tóc cho Amaletta - người thi thoảng lại thổi tung tóc mái, và một lần nữa, một bầu không khí mập mờ nhiễu loạn âm u đến từ vị trí bức tượng nữ thần gần cửa. Mình hiểu rồi, không khí ngày nay cũng có hình dáng, nhỉ?
“...Tóc của Amaletta... Tóc của Amaletta! Thật không công bằng! Đáng ghen tị!”
Cô thực sự không định hành xử như không khí, có phải không?
Fellrose vừa than phiền, vừa cắn gấu áo choàng theo thói quen trông thật bực mình, tôi quyết định thả lỏng xì-trét cái.
“Tôi luôn nghĩ về điều này, nhưng chải tóc cho cô cảm giác lúc nào cũng “phê” thật đấy. Bóng mượt và đẹp đẽ, cảm giác mượt mà khi chiếc lược đi qua một cách êm ru, tôi muốn làm điều này mãi thôi.”
Tôi nói lớn để trêu tức Fellrose trong khi chải tóc cho Amaletta. Liếc về phía Fellrose, tôi có thể thấy cổ đang dậm chân như một đứa trẻ. Gì thế này? Thú vị ghê nha!
“Đố kỵ! Đáng ghét! Chỉ cần chuyển sinh mau và bỏ lại cuộc sống này phía sau thôi!”
Nồ, cô lại nói to điều đó một lần nữa rồi. Tôi đoán là cô không đủ tư cách để làm “không khí.”
Mỉm cười với cô nữ thần yuri giận dữ kia, tôi quay lại phía Amaletta, gương mặt cô ấy hiện lên qua chiếc gương. Vì lý do nào đó, cô cứ nghịch ngợm mái tóc một cách vô ích, còn gò má thì ửng hồng.
--- Gì vậy? Cô xấu hổ vì tôi khen mái tóc của cô hả?
Tôi tâng bốc mái tóc cô vì muốn trêu chọc Fellrose thôi, nhưng tôi nghĩ là mái tóc cô ấy đẹp thật. Tôi từng chạm vào mái tóc của em gái mình, nên tôi khá chắc về điều đó.
“Được rồi, chải gọn gàng đẹp đẽ rồi!”
“C-Cảm ơn!”
Tôi nghĩ về việc cô ấy vẫn chỉ là một thiếu nữ mặc dù đã sống rất lâu khi tôi nhìn cổ cảm ơn với đôi má đỏ, và giờ tôi đã chải tóc cho cổ xong, chỉ cần mang những thứ cần thiết là ta đi ra ngoài được rồi.
Tôi nhét điện thoại và ví vào túi quần jean, quay lại nhìn Amaletta.
“Sãn sàng chưa nào?”
“Ta-da~! Tanaka-san, nhìn này! Đây là vật phẩm ngụy trang khi đi ra ngoài đó! Tên của nó là “Ba lô Thiên sứ”!”
Như thể cô là nhà sản xuất cặp sách đi học, Amaletta khoe chiếc túi của mình - một cái ba lô đã được chỉnh sửa với cái lỗ để đôi cánh có thể lọt qua trông như đồ trang trí.
“Trông khá ổn đấy chứ. Không có vẻ gì là kì lạ.”
“Phư~phư. Khi đang lướt internet, có một người mang một cái ba lô giống vậy. Đúng là một sự tham khảo tuyệt vời.”
Amaletta đã nhận được lời cảnh báo từ Listy dường như đã suy nghĩ một cách ra trò, chắc chắn theo cách này, chúng tôi sẽ không bị coi là những kẻ có sở thích kỳ cục. Nó có thể dùng như một lớp ngụy trang. Tuy nhiên, hôm nay chúng tôi có thêm một người nữa.
Liếc nhìn Fellrose đang chằm chằm nhìn mình từ cửa vào, tôi ra hiệu với Amaletta và thì thầm.
“Lớp ngụy trang của cô đúng là tốt, nhưng còn cô ta thì sao? Cổ quá gây chú ý đi...”
“Không sao đâu. Còn có vật phẩm ngụy trang khác tôi đã chuẩn bị trong trường hợp kế hoạch ba lô không hiệu quả.”
Amaletta lôi ra từ tủ một món đồ nào đó sau khi nói với vẻ đầy tự hào. Đó là một đồ vật dành cho tiệc tùng bán ở cửa hàng 100 yên, nó bao gồm một vòng tròn mạ vàng, dây để hõ trợ cùng vòng đeo trên đầu, hay nói cách khác, đây là một vòng hào quang thiên thần ‘fake.’
“Dành cho Không khí-san... Làm ơn hãy sử dụng nó để che giấu bản thân.”
Nói rồi, Amaletta đặt vầng hào quang lên đầu Fellrose. Từ một Nữ thần Chuyển sinh, người không phải xấu hổ khi bước vào bất cứ phòng tiệc nào, cô ấy đã trở thành một cosplayer thiên thần xuất sắc. Nó quá hoàn hảo đến nỗi tôi muốn bắt bẻ lại.
Trong khi tôi cố nén cười trong tuyệt vọng cái vòng đang rung rung trên đầu Fellrose, cô ấy chỉnh lại cái vòng cho ngay ngắn và nhìn Amaletta đầy yêu thương.
“Cám ơn, tớ sẽ coi nó như kho báu đời mình!”
Tất cả nỗ lực nhịn cười của tôi đã tan thành mây khói khi nghe những lời đó của Fellrose.
Cuối cùng cũng đến lúc chúng tôi rời đi, và tôi không biết rằng, cuộc hành trình của ba người khó hơn tôi nghĩ nhiều.
---
3 chương thôi nhỉ!