Một ngày sau khi tôi nhận được lời cảnh báo của hai ‘con người’ đến từ Cõi Luân Hồi và Cõi Nhân Quả kia.
Mặc dù sáng nay là ngày nghỉ mà tôi đã chờ đợi từ lâu, nhưng hiện giờ tôi đang phải tiếp một vị khách ở ngoài cửa căn hộ với một vẻ mặt cau có.
“Ôi trời, đầu anh là cái tổ quạ hả? Anh không thể chú ý một chút tới ngoại hình của mình khi tiếp đón khách sao?”
Người đến thăm... nữ thần chuyển sinh Fellrose khinh bỉ nhìn tôi đang đứng đó dụi đôi mắt ngái ngủ, cô ấy nói với vẻ tươi tắn mặc dù mới sáng sớm thế này.
“Đi về đi.”
Tôi tuyên bố thẳng thừng rồi đóng cửa, không muốn giao thiệp với cô ta.
“Ahh, anh làm cái gì vậy! Thật thô lỗ! Mở cửa ra mau!”
Kẻ thô lỗ là cô mới đúng.
Bất đắc dĩ tôi lại mở cửa ra vì cổ đập mạnh, điều đó không chỉ làm phiền đến hàng xóm mà còn phá hỏng cái cửa nếu tôi để cho cô ấy sử dụng năng lực của mình.
“Tạ chúa, sao anh có thể khiến tôi khó chịu khi tôi đã đích thân đến đây được nhỉ...”
“Im đi, nếu có, thì tôi mới là người khó chịu ở đây. Vậy? Gì hả? Có chuyện gì khiến cô cất công đến đây lúc sáng sớm thế này?”
Sau khi tôi hỏi cô ấy, nó chợt xuất hiện trong đầu. Không thể nào cổ đến đây để nói mấy thứ kiểu như “Ngươi, chết đi!” đâu nhỉ?
Khi tôi chuẩn bị sẵn sàng cho bất kì câu từ lăng mạ nào phát ra từ cái miệng ấy, Amaletta vẫn đang trong bộ pajama xuất hiện đằng sau tôi, vừa ôm gối vừa lấy mu bàn tay dụi mắt. Ah, bộ pajama của cổ lại lộn lên rồi, tôi có thể nhìn thấy cái rốn đó.
“... Tanaka-san? Vẫn còn sớm, anh đang làm gì zợ?”
“Ồ, lỗi của tôi, chúng tôi đã đánh thức cô dậy sao? Thực ra...”
“Kyaaaaaa!!”
Khoảnh khắc tôi với tay chỉnh lại quần áo cho Amaletta, người đang vô tư ngáp dài, thì có gì đó đẩy mạnh lưng tôi, khiến tôi lộn vài vòng trở lại miếng futon. Định mệnh nữ thần, đối xử kiểu chết tiệt gì vậy!
“Xấu hổ! Thật đáng xấu hổ! Ta không thể tin được ngươi lại ngủ cùng Amaletta trong khi cô ấy ăn mặc thiếu phòng vệ như vậy... Thật ghen tị a! Ta ghen!”
“Ồn quá!”
Tôi nằm lộn ngược dựa vào tường, nhìn Fellrose vừa hạnh phúc ôm lấy Amaletta vừa lấy tay chải tóc cho cô ấy. Rồi, tôi biết cô thích cô ấy rồi.
“Fell? Tại sao ở đây?”
Amaletta đang bị ôm chặt bởi Fellrose đã nhận ra chuyến viếng thăm của người bạn tròn mắt ngạc nhiên, Fellrose trả lời cô ấy trong khi cọ má hai người với nhau.
“Đó là, cậu thấy đấy, hôm nay tớ muốn dành trọn ngày bên cậu, quan sát cậu làm việc và hiểu thêm lý do tại sao kẻ phản loạn đó từ chối được chuyển sinh.”
Fellrose trừng mắt nhìn tôi, và khi đó tôi nhanh chóng nhận ra kì nghỉ mong đợi của mình đã tan biến và khẽ thở dài. Mà, cô đã thật sự gọi tôi là kẻ nổi loạn...
“Ý cậu là cậu tới đây vì nhận được chỉ thị từ Cõi Chủ.”
“Hông phải.”
Sau khi cô ta lắng nghe Amaletta phủ bóng đen lên mục đích tới đây của mình, cô nhắm mắt và lắc đầu kịch liệt.
“Tớ đã nộp đơn nghỉ dài hạn có lương rồi, Tớ tự đến theo ý mình thôi.”
Cô thích Amaletta tới nỗi cô được nghỉ phép có lương hả. Tuy nhiên, có một chi tiết khác từ lời Fellrose nói làm tôi chú ý.
“Hử? Cái gì? Công việc của các cô có tiền lương?”
Từ trong tưởng tượng tới giờ, tôi chưa từng nghĩ đến việc Cõi Luân Hồi và Cõi Nhân Quả có dạng nền tảng xã hội.
Tôi ngồi xếp bằng trên futon hỏi Amaletta, cô ấy phủ định trả lời.
“Không, chúng tôi không có lương. Trái lại, nó giống như chúng tôi sống vì mục đích sống ở đó vậy. Tuy nhiên, chúng tôi có kỳ nghỉ. Mà, những gì Fellrose nói chỉ là cách nói tượng trưng thôi.”
Ồ, đó là thế giới cô sống. Cuộc sống hàng ngày ở Cõi Luân Hồi à... tôi thấy hơi hứng thú rồi đấy.
Trong khi tôi đang tưởng tượng về quê nhà của hai cô nữ thần này, Fellrose đứng dậy, như đang che giấu Amaletta ở phía sau.
“Dù sao, vì lý do đó, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi hôm nay.”
“Dù cô có nói vậy...”
Hôm nay là ngày nghỉ, hơn nữa còn là ngày cuối cùng của tháng Tám - một tháng với lịch trình công việc dày đặc. Thôi, có lẽ nghe theo sở thích của Amaletta vậy. Nhưng, mới tưởng tượng việc đi dạo xung quanh cùng cô ấy với một cái đuôi lẽo đẽo theo sau đã khiến tôi đau đầu.
“Anh cứ làm công việc như mọi ngày là được. Điều đó ổn. Anh có thể coi tôi như không khí.”
“Không khí...”
Nhìn Fellrose nói với ánh mắt thách thức, vai tôi trùng xuống.
--- Chà, tôi đoán là cô ấy làm điều này vì tình yêu dành cho Amaletta.
Bất kì trường hợp nào cô ta cũng chẳng nghe tôi đâu, nên cứ từ bỏ và trả lời cổ một cách thích hợp vậy.
Ngày cuối cùng của mùa hè, trong tiếng ve râm ran, tôi gật đầu đồng ý với yêu cầu của Fellrose.