Lăng Phiên Hùng, tuổi, gia chủ của Lăng Gia, tu vi Đại Võ Sư cửu giai, một chân bước vào Võ vương. Hệ thống sau khi tiến hành quét nhanh Lăng Phiên Hùng cho ra kết quả.
Đại võ sư cửu giai? Không ngờ đại bá lại mạnh đến như vậy, thảo nào Lăng Gia có thể đứng vững vị trí số tại Mặc Thủy Thành này, tất cả đều có nguyên nhân - thực lực! Ngươi có nắm đấm to ngươi có quyền nói chuyện.
- Phong nhi, hiện tại ở đây ngoài người chúng ta ra, không có ai khác, ngươi có thể thi triển toàn lực đối phó với ta. Đại bá sẽ giảm tu vi của mình đến Võ Sư nhị giai. Hiền chất hãy cho đại bá xem ngươi làm được gì.
- Tiểu chất đã rõ, mời đại bá. Lăng Huyền Phong cảm thấy phấn khích. Lần đầu tiên hắn gặp cao thủ, hơn nữa lại là đại bá của mình, hắn sẽ dốc toàn lực chiến đấu.
Không nói nhiều lời, Lăng Huyền Phong Vận Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công, toàn lực xuất chưởng hướng về phía Lăng Phiên Hùng, dưới chân đạp Nhạn Hành Công, thân thể hắn lao đi như một cơn gió.
Chát!!! Ầm!!! Lăng Phiên Hùng nhanh chóng né được một chưởng của Lăng Huyền Phong, nhưng tảng đá phía sau lưng hắn lại không may mắn đến như vậy. Nó bị Lăng Huyền Phong vỗ một chưởng nát bấy.
- Hảo Phong nhi, tiếp tục nào! Lăng Phiên Hùng nhìn tảng đã nát vụn phía sau, tinh thần phấn chấn. Không ngờ cháu của mình lại mạnh như vậy. Tảng đá kia cho dù là Võ Sĩ thất giai cũng chỉ có thể lưu lại một chưởng ấn thôi, đằng này bị đánh nát vụn, có nghĩa là thực lực của tiểu Phong sẽ rớt trong tầm bát giai hoặc cửu giai.
- Đại bá cẩn thận!
Lăng Huyền Phong sử dụng Lăng Không Đạp Hư nhảy lên không, sau đó sử dụng Xuyên Vân Tung phi người ra phía sau Lăng Phiên Hùng rồi hét lớn:
- Mãnh hổ thôi sơn
Hắn tung quyền về phía đại bá của hắn. Quyền kình cộng thêm nội công của hắn tạo ra tiếng rít gào cộng tiếng xé gió, giống như mãnh hổ lao tới Lăng Phiên Hùng.
- Tới tốt! Lăng Phiên Hùng phấn khích giơ tay vận khí đón đỡ quyền của chất nhi hắn
Chát!! Phành!!!!
Lăng Phiên Hùng vốn dĩ nghĩ rằng Lăng Huyền Phong khi ra quyền trúng phải đòn đỡ của hắn sẽ bị bật ra ngoài. Nào ngờ quyền kình xen lẫn nội công của Lăng Huyền Phong tiến thẳng vào trong người hắn, khiến hắn cảm thấy một trận rét lạnh, sau đó lại cảm thấy nóng hừng hực. Thủ thế bị phá vớ, Lăng Phiên Hùng bị chấn lùi lại bước, cổ tay của hắn tê rần. Còn Lăng Huyền Phong bị phản chấn bay ra ngoài bước.
- Tốt rồi, dừng ở đây! Hảo công phu, tiểu tử thối, không ngờ lão phu vận đến Võ Sư nhị giai rồi mà vẫn bị ngươi đánh cho phải lui lại bước. Không ngờ hiền chất ẩn giấu sâu như vậy. Ha ha! Không tồi, không tồi! Tam đệ, nhi tử của ngươi không tồi, đại ca đây rất hài lòng!
Lăng gia lão tam Lăng Phiêu nhìn hai bác cháu giao đấu mà cảm thấy nước mắt lưng tròng. hắn cả đời chỉ yêu mỗi mình mẫu thân của Lăng Huyền Phong. Sau khi nàng bất hạnh qua đời thì Phong nhi chính là bảo bối của hắn. Ngày trước khi biết được nhi tử của mình không tu luyện được đấu khí thì hắn vô cùng tuyệt vọng. Tuy rằng đại ca đã mời rất nhiều đại phu và y sư đến xem nhưng chỉ được nhận cái lắc đầu của họ. Nay trông thấy nhi tử của mình có thể đánh ngang tay với đại ca mình, hắn cảm thấy như nằm mộng, hơn nữa còn là mộng đẹp.
Thi nhi! Nàng thấy rồi chứ, hảo nhi tử của chúng ta không phải phế vật, nàng hãy yên tâm, ta và nó vẫn sống tốt. Lăng Phiêu tự nhủ trong lòng.
- Hảo chất nhi, ngươi không tồi. Đấu khí của ngươi tuy lạ nhưng rất tinh thuần. Ngươi học được ở đâu?
- Hì hì! Đại bá ngài không biết, từ nhỏ chất nhi đã như vậy rồi a. Tiểu chất từ năm tuổi đã được một vị kỳ nhân khi vân du qua đây nhận làm đồ đệ. Người nói là thể chất của ta nếu tu đấu khí bình thường thì quá phí phạm, cho nên đã truyền cho ta phương pháp tu luyện của người. Hơn nữa sư phụ còn nói trừ khi bất đắc dĩ không được lộ ra tin tức này.
Lăng Phiên Hùng than thở:
- Đúng là cái thế kỳ nhân, thiên hạ rộng lớn đúng là không gì không có. Mà đúng rồi, sư phụ ngươi tên gì? Người của gia tộc nào?
- Sư phụ ta tên Trương Tam Phong, ngoại hiệu Trương Chân Nhân. Người nói mình không phải là người của gia tộc nào cả, chỉ là vân du lãng nhân. Tuy nhiên sư phụ có nói môn phái của người là phái Võ Đang.
- Cái tên thật lạ, hơn nữa ta cũng chưa nghe tới phái Võ Đang bao giờ, chắc là từ nơi khác đến. Mặc kệ, dù sao hắn với hiền chất cũng không có ác ý. Đúng rồi, Phong nhi, nếu ngươi có thể tu luyện, vì sao vẫn cứ một mạch giả bộ hoàn khố?
- Hì hì! Đại bá a, từ nhỏ tới lớn ta không có cái chí lớn gì cả, chả thích tranh giành ai, cứ làm một thiếu gia của Lăng Gia có phải tốt hơn không. Hơn nữa, đại ca của ta là thiên tài kiệt xuất nhất trong gia tộc, có hắn chống đỡ việc trong gia tộc rồi, còn cần ta làm gì nữa. Với lại, nếu như đã có đại ca của ta rồi mà lại có thêm ta nữa thì cả gia tộc sẽ chia năm xẻ bảy, kéo bè kết phái, ta cũng không thích a. CHo nên cứ an an ổn ổn làm một tiểu hoàn khố thì tốt hơn.
-
Lăng Huyền Phong nhe răng cười nói.
- Tên tiểu tử này, mới tí tuổi đầu mà có thể ranh mãnh tới vậy rồi. Lăng Phiêu cười mắng
Đích xác là như vậy, con trai trưởng của đại ca hắn là một thiếu niên kiệt xuất nhất của Lăng Gia, hiện tại đang là một tướng quân của triều đình trấn giữ nơi biên cảnh. Lăng gia lão gia tử Lăng Bạo có người con. Con trai cả Lăng Phiên Hùng kế nhiệm lão làm gia chủ, đại chất nhi là Lăng Trấn Đông là đại tướng quân. Lão nhị Lăng Phiên Vũ thì bất hạnh qua đời khi mới lọt lòng. Lão tam Lăng Phiêu thì nắm giữ sản nghiệp gia tộc,nhi tử Lăng Huyền Phong là tam thiếu gia của Lăng Gia. Lão tứ Lăng Phiên Thiên thì không may dính bạo bệnh qua đời sau khi nhi tử của hắn Lăng Hiếu Kiệt sinh ra, phu nhân của hắn không lâu sau cũng vì đau buồn mà qua đời. Hiện tại chèo chống Lăng Gia chỉ có huynh đệ Lăng Phiên Hùng và Lăng Phiêu. Đại thiếu gia Lăng Trấn Đông tuổi đã có tu vi Võ sư tam giai, là người thừa kế chức vụ gia chủ của Lăng Gia, điều này không phải bàn cãi. Lăng Hiếu Kiệt thì còn quá nhỏ tuổi, nhưng tính cách nóng nảy, dễ hỏng việc, cho nên khó làm nên nghiệp lớn, hơn nữa hắn cũng ham chơi, không thể đảm đương trách nhiệm. Tam thiếu gia Lăng Huyền Phong là một tên hoàn khố, nhưng hôm nay sau khi biết rõ thực lực của Lăng Huyền Phong, huynh đệ Lăng Phiên Hùng và Lăng Phiêu cùng nhau cười khổ, đích xác nếu có thiên tài trong cùng một gia tộc thì không phải chuyện gì tốt.
Nghĩ ngợi một chút, Lăng Phiêu hỏi:
- Nhi tử, nếu thực lực của ngươi đã như vậy, tại sao ngươi lại bị tiểu oa nhi Kim Gia đánh thành như vậy?
- Phụ thân a, thật ra hôm đó ta cũng không đề phòng, nào ngờ nha đầu kia ra tay ác như vậy, bị trúng chiêu nằm một chỗ cũng là đúng thôi. Lăng Huyền Phong thở dài. Thật ra tên hoàn khố Lăng Huyền Phong bị nàng đánh chết, sau đó linh hồn của Trần Nguyên Phong mới nhập vào. Chứ hắn từ nhỏ tới lớn có biết tu luyện đâu, chẳng qua có hệ thống giúp đỡ, nếu không vẫn chỉ là một tên hoàn khố phế vật mà thôi.
- Hiền chất à, ta nghe nói Kim Gia chuẩn bị đến hối hôn đó, chắc cũng sẽ trong khoảng mấy ngày nữa thôi, ngươi có ý kiến gì chăng?
Lăng Huyền Phong cười lạnh:
- Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, bọn hắn sống quá thực dụng, không chú trọng đến tình nghĩa, thì cứ thuận theo ý trời thôi.
huynh đệ đồng thời thở dài, không biết Kim Gia nếu phát hiện Lăng Huyền Phong không những tu luyện được đấu khí, hơn nữa tu vi đã tiệm cận vũ sư, không biết sẽ có cảm tưởng gì.