Tâm tình không tốt, Lăng Huyền Phong quyết định hồi Lăng Phủ. Vu Thiên Tuyết thấy biểu đệ mình như vậy, tuy không đành lòng nhưng cũng không còn cách nào, chỉ im lặng theo sau hắn.
Về tới cổng Lăng Phủ, có hộ vệ nói với hắn:
- Tam thiếu gia, gia chủ có phân phó nếu người về thì đến thư phòng gặp gia chủ.
- Ta biết rồi. Biểu tỷ, ta đến gặp gia chủ có chút chuyện, tỷ cứ tùy ý.
Nói xong quay ra bảo hộ vệ:
- Đối đãi với nàng cho tốt, nếu nàng không vừa ý thì tự biết hậu quả đi.
Nói xong hắn chắp tay đi đến thư phòng của gia chủ. Đến thư phòng, hắn gõ cửa nhịp, bên trong có tiếng truyền ra:
- Vào đi!
Mở cửa bước vào, Lăng Huyền Phong nhìn thấy trong đó có người. Cha hắn đang ngồi ở bên trái, phía chủ vị là đại bá hắn, cũng là gia chủ Lăng Gia. Còn ở giữa, có một người đang quỳ, mặt mũi bị biến dạng - chính là Vân lão tam bị Lăng Huyền Phong đánh cho thành đầu heo.
- Đại bá, cha! Mọi người cho gọi Phong nhi đến có chuyện gì?
- Đừng có giả vở ngây ngô trước mặt ta nữa. Tiểu tử thối, ai cho ngươi đánh Vân lão tam thành như thế này hả? Ngươi thật to gan, gia quy của Lăng Gia ngươi quên rồi sao?
Hóa ra là vì chuyện của Vân lão tam, Lăng Huyền Phong mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Đại bá, chuyện này ta có thể giải thích.
- Nói!
- Đầu tiên, tiểu chất muốn hỏi đại bá ngài tại Lăng Gia tiểu chất có thân phận gì? Và Vân lão tam có thân phận gì?
- Từ trước đến nay ngươi là tam thiếu gia của Lăng Gia. Vân lão tam là thủ khố của Lăng Gia.
- Vậy tiểu chất muốn hỏi so với tiểu chất thì Vân Lão Tam lớn hơn hay tiểu chất lớn hơn?
- Về tuổi tác thì Vân lão lớn hơn ngươi, nhưng bối phận trong Lăng Gia thì tự nhiên ngươi lớn hơn.
- Vậy xin hỏi đại bá rằng tội bất kính thì xử như thế nào?
- Luận tội bất kính, nếu nhẹ thì phạt hình trượng gậy, nặng thì đuổi khỏi Lăng Gia.
- Cảm ơn ngài. Tiểu chất tại đây muốn tố cáo Vân lão tam tội bất kính!
Mọi người trong thư phòng ngẩn ngơ. Hiện tại đang hỏi tội ngươi, sao ngươi lại đi tố cáo người khác rồi?
- Ngươi nói bậy! Lão phu phạm tội bất kính với ai? Từ trước đến nay lão phu sống như thế nào toàn Lăng Phủ đều biết. làm gì có chuyện lão phu bất kính với ai?
- Phong nhi, ăn nói cho cẩn thận. Vân lão tam từ trước tới nay được mọi người trong Lăng Phủ biết đến, hiền chất chớ nói bừa.
- Đại bá, ta không nói bừa. Gần đây ta muốn lấy chút tiền để đi mua chút đồ điểm tâm. Nhưng mà Tiểu tam hắn nói là lão thất phu này đã cắt hết tiền tiêu vặt của ta. Khi ta đến muốn nói lý với lão, thì lão mắng ta là phế vật, sau đó còn thách thức ta nữa. Tiểu chất hỏi ngài, liệu đó không phải là bất kính sao?
- Ngươi...!!! Vân lão tam nghẹn lời. Xác thực là như vậy, từ lúc Lăng Huyền Phong tới khố phòng, tuy ăn nói có phần bá đạo, nhưng xác thực là đến nói lý. Rồi sau đó mình tuy rằng không nói ra chữ phế vật, nhưng ý trong lời nói của mình như thế. Vân lão tam cảm thấy mình như bị lọt hố. Lão cảm thấy hối hận vì sao không suy nghĩ kỹ càng trước khi tố cáo tiểu tử kia.
- Ngươi cái gì? Lúc đó ta hỏi ngươi vì sao cắt tiền tiêu vặt của ta, lão già ngươi có nói là tiền dành cho con em của Lăng Gia, chẳng lẽ ta không phải người Lăng Gia? Vậy ngươi có ý gì? Ta đánh ngươi là sai sao?
Lăng Huyền Phong hỏi liên tục làm cho Vân lão tam không trả lời được. Thấy tình hình có chút to chuyện, Lăng Phiên Hùng - đại bá của Lăng Huyền Phong nói:
- Được rồi, đừng loạn nữa. Vân Lão tam, ngươi hành xử như vậy đúng là có chút quá phận. Nếu như xét theo gia quy thì ngươi sẽ phải lĩnh gậy. Tuy nhiên ngươi đã bị Phong nhi đánh cho như vậy rồi, chuyện này ta coi như kết thúc, ngươi lui ra đi, từ giờ về sau chú ý lời nói của mình.
- Tạ ơn gia chủ khai ân, lão phu cáo lui. Nói liền Vân lão tam lui ra ngoài. Khi đi qua Lăng Huyền Phong, lão thấy hắn nhe răng nở nụ cười quỷ dị, bất giác lạnh sống lưng, nhanh chóng bước ra ngoài.
Sau khi Vân lão tam đi ra, Lăng Phiêu mới nói:
- Tiểu tử thối, ngươi không thể để ta yên tâm chút nào sao? Sao ngày nào không gây chuyện thì ngươi không cảm thấy ổn à?
- Khụ khụ, cha à, ta có phải gây chuyện đâu. Tại Vân lão già kia gây chuyện trước chứ. Ta mới chỉ đánh hắn mấy quyền thôi mà
Hình như nghe ra điều gì đó, Lăng Phiên Hùng hỏi:
- Khoan, nếu như ta không nhầm thì Vân lão tam là Võ sư, tiểu tử ngươi rõ ràng không có đấu khí cơ mà, tại sao có thể đánh hắn ra thành như thế. Chẳng lẽ....?? Hừ! Tiểu tử thối, giỏi lắm, dám giấu ta hả? Nói mau, ngươi tu luyện được đấu khí từ bao giờ?
Lăng Phiêu nghe thấy đại ca của mình nói là nhi tử của mình tu luyện được đấu khí, tức thì kinh hãi, sau đó vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lăng Huyền Phong:
- Thật không? Nhi tử ngươi đúng là tu luyện được đấu khí?
- Khụ khụ, cha à, thật ra ta định đến khi đại hội gia tộc cho ngươi một kinh hỉ bất ngờ. Ai biết đâu bị phát hiện sớm vậy. Lăng Huyền Phong nhún vai vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Thật sao? Phong nhi ngươi không gạt đại bá chứ? - Lăng Phiên Hùng phấn chấn hỏi. Từ nhỏ Lăng Phiên Hùng phiền muộn nhất chính là đứa cháu này. Chính vì cảm thấy nó thua thiệt quá nhiều nên cho dù Lăng Huyền Phong có làm hoàn khố đi chăng nữa thì cũng nhắm con mắt mở con mắt mà thôi. Nay biết được cháu mình có thể tu luyện đấu khí, cho dù chỉ là nhất hay nhị giai thì hắn cũng yên lòng.
- Phong nhi được lắm, ngươi bây giờ đã ở tầng mấy? Sao ta không soi được tu vi của ngươi?
- Hắc hắc, không nói dối gì đại bá, dưới Võ Sư tiểu chất là vô địch. Lăng Huyền Phong cười âm hiểm.
Hai huynh đệ tức thì ngạc nhiên, Lăng Phiêu hỏi:
- Nhi tử, ngươi nói thật?
- Thật mà, nếu không ngài có thể kiểm tra a!
- Nhị đệ, nếu Phong nhi nói như vậy, thì để ta kiểm tra nó một chút. người đi theo ta.
Nói tức thì Lăng Phiên Hùng túm lấy Lăng Huyền Phong phi thẳng tới hậu sơn Lăng Gia. Nơi này vô cùng yên tĩnh, ít người qua lại, chỉ có người có phận sự mới được vào.
- Phong nhi, ngoài chúng ta ra không có ai khác, tại đây ngươi đấu với ta một trận, ta muốn thử tài của ngươi.
Tức thì Lăng Phiên Hùng thủ thế chuẩn bị ra đòn.