Nó lau nước mắt, "Đúng là em làm, nhưng mà là Cố Từ bảo chụp, nói rằng lúc này phải đăng lên, có vấn đề gì sao?"
Tôi ngây người, không rõ vì sao Cố Từ muốn làm như vậy, cứ coi như là nâng đỡ người mới đi nhưng vốn dĩ với tính cách của anh sẽ không làm như vậy, ngay cả các buổi tuyên truyền phim cũng làm cho có.
Tiểu Khiết liếc xuống nhìn máy tính đang mở, hồ hởi nắm tay tôi.
"Em bảo này, tranh thủ lúc hai người đang nổi, hay là chị cả Cố Từ giả vờ luôn đi."
Nó vừa nói xong thì tôi nhận được điện thoại của chị Viện.
"Mạc Bối Bối giờ em đến công ty ngay, em có muốn tham gia hoạt động quảng bá với Cố Từ không?"
Tôi cảm thấy mình không còn đường lui nữa rồi.
Tôi mặc lễ phục cao cấp xuất hiện tại sự kiện khiến phóng viên vội vàng vây quanh tôi hỏi một đống vấn đề.
Ví dụ cảm giác đóng chung với ảnh đế Cố như nào, hay cảm giác trở nên nổi tiếng ra sao...
Lơ mơ suốt ba năm đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác được vây quanh săn đón.
Chỉ là chưa kịp đợi tôi trả lời vấn đề của bọn họ thì một chiếc xe bảo mẫu đen nhánh dừng ở lối vào, thế là phóng viên vội vàng chạy về phía đó.
Cửa xe mở ra, Cố Từ chỉ vừa ló đầu thì vô số ánh đèn flash đã sáng lên.
Không thể phủ nhận, lúc này Cố Từ chính là người sáng rực loá mắt nhất tại đây.
Anh nhìn thấy tôi thì nở nụ cười ấm áp, dưới sự trợ giúp của vệ sĩ anh đi về phía tôi.
"Sao lại đứng ở đây, chúng ta đi vào thôi."
Nói xong anh nâng tay lên ý bảo tôi khoác vào, ở trước nhiều người như vậy tôi cũng không thể từ chối bèn cùng anh bước vào trong.
Bởi vì chỉ là CP nên cùng lắm chỉ chụp ảnh, cũng không thể làm ra vài hành động thân mật gì nữa.
Khi đối diện với ánh mắt của Cố Từ tôi cảm thấy vài tia cảm xúc khó nói, khi tôi muốn tìm hiểu thêm thì anh chớp mắt vài cái rũ sạch, có lẽ tôi nhìn lầm.
Vu Duyệt đứng đầu tiên nên nhận phỏng vấn trước, gì mà cảm giác bị người mới chèn ép là như thế nào.
Cô ta nói chỉ cần có thể đóng phim với Cố Từ là được rồi.
Ý tứ trong đó không cần nói ra cũng biết.
Vì thế một hotsearch mới nhanh chóng leo lên đầu.
Hai nữ diễn viên phim "Mối tình đầu" cùng yêu thầm ảnh đế Cố Từ.
Hotsearch vừa lên, ma mới như tôi bị đẩy lên đầu sóng gió.
"Chết tiệt, cái này chắc chắn Vu Duyệt đang cố ý."
Tiểu Khiết hoá thân thành anh hùng bàn phím, mang theo người hâm mộ cốt dừa của tôi với fan CP đi cãi nhau trên mạng.
Vừa gõ chữ vừa liên tục nói: "Chúng mày mới là giả, CP của tao mới là thật."
Có thể thấy được nó đang hơi yếu thế.
Nhưng mà điều này nhất định không thể nhịn, Vu Duyệt cố tình kéo tôi xuống nước, tuy tôi không muốn tranh Cố Từ với cô ta nhưng ít nhất cũng không thể thua được.
Vì thế tôi vung tiền thuê một đống thuỷ quân đưa cho Tiểu Khiết làm tổng chỉ huy, nó dẫn người đến nơi nào là tàn phá nơi đó.
Fans đối phương vẫn không chịu phục, đăng một bài đầy ý tứ: "Là nữ diễn viên mới ra mắt mà đã có người chống lưng, ở đâu cũng có người tẩy trắng cho được."
Tôi chỉ mấy bình luận top đầu có sức chiến đấu cao nhất: "Mười người đứng đầu chiến đấu cho Mạc gia sẽ được thưởng lì xì may mắn."
Cư dân mạng bùng nổ ảo tung chảo, nói tôi chỉ giả giàu, đến khi đó lại trao giải cho người của mình, chắc chắn không có quà.
Tôi nhìn qua mấy bình luận cười nhạt, ngại quá, chị đây có rất nhiều tiền nhé.
Tôi gõ thêm vào chữ như đổ dầu vào lửa, "Đêm nay giờ phát sóng trực tiếp công khai người trúng giải."
Đa số mọi người trên mạng đều muốn nhìn thấy tôi bị chê cười, nói với thù lao ít ỏi dựa vào việc đóng phim của tôi thì tặng được bao nhiêu tiền.
Quân đoàn Mạc gia thấy vậy nói tôi quá khoa trương rồi, không cần thiết phải chơi lớn như thế.
Tiểu Khiết thấy vậy chụp một bức ảnh gara nhà tôi đăng lên trong nhóm để ổn định tinh thần toàn quân.
Còn lén lút thêm một câu: "Đây chỉ là số tài sản nho nhỏ của nhà Bối Bối."
Mọi người trong nhóm đều sôi nổi hẳn lên, nói họ là con của Bối Bối, cần Bối Bối nuôi dưỡng.
Tôi cạn lời nhìn Tiểu Khiết, nếu trước đó nó giúp tôi chứng minh như vậy thì hiện tại không đến mức phải nhức đầu như thế không?
Đến giờ, Tiểu Khiết liệt kê danh sách sau đó bắt đầu rút thăm.
Vừa mới phát sóng đều là bình luận kiểu: "Tôi tới để xem Mạc Bối Bối mất mặt."
Khắp màn hình đều là câu nói đó chèn ép đẩy hết bình luận của Mạc gia xuống.
Tôi không cảm xúc xem rút thưởng, không ngờ cái tên đầu tiên rút được là: "Dằng dẵng đêm dài, cố không thể từ."
Bình luận trong phát sóng trực tiếp đều biến thành câu: "Đậu má."
Số người đang xem bỗng chống tăng lên theo cấp số nhân.
Mọi người đều nghĩ có thể là tài khoản giả thôi, nhưng có người đã thoát ra vào xem trạng thái của tài khoản Cố Từ, phát hiện anh thật sự đang xem phát sóng trực tiếp của tôi.
Bình luận lại biến thành: "Đậu má, là chính chủ thật kìa."
Mà Cố Từ bị nhắc tên cũng không mảy may gì, chỉ tặng cho tôi một cái xe thể thao, trở thành người tặng quà cao nhất trong phòng phát sóng của tôi.
Sau đó cũng bình luận một câu: "Chủ phòng không cảm ơn sao?"
Bình luận lại biến thành: "Anh ấy... Tao ngu người thật luôn rồi."
Tôi ngẩn ngơ nhìn bình luận kia.
Bởi vì là trò rút thưởng nên chỉ nghe được giọng nói, bằng không Cố Từ nhất định sẽ nhìn thấy sắc mặt phức tạp của tôi.
Tôi điều chỉnh giọng nói: "Cảm ơn ảnh đế Cố đã tặng xe thể thao."
Bình luận sau khi nghe được giọng nói của tôi thì bắt đầu thay đổi chóng mặt.
"Giọng nữ chính phim "Mối tình đầu" hoá ra là giọng thật."
"Mạc Bối Bối nỗ lực thật ấy chứ, so với cái loại diễn diễn chỉ biết kêu , thì cô ấy rất tốt."
"Mọi người chỉ để ý diễn xuất của cô ấy thôi sao, còn tao đoán CP này là thật."
Mạc gia lúc này cũng cố gắng chèn bình luận: "Tao đoán CP này là thật đó."
Phòng phát sóng trực tiếp vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng trò rút thăm cũng kết thúc khi mà tôi còn chưa kịp hồi hồn, nhưng những lời đồn trên mạng nói tôi giả giàu có cũng nhanh chóng không còn.
Cố Từ nhắn tin cho tôi.
"Em nghỉ ngơi sớm đi."
Tiểu Khiết đọc được tin nhắn này cả người đều vô cùng hưng phấn.
"Chị Bối Bối, chị trả lời anh ấy đi, trả lời là anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé, mẹ nó tình yêu sắp đến với chị rồi."
Tôi cảm thấy Tiểu Khiết trong đầu toàn CP tình yêu màu hồng nên cách xa mấy quyển truyện thì tốt hơn.
Ratings "Mối tình đầu" tốt ngoài dự đoán, mọi người đều than hiện thực quá mệt mỏi, vẫn nên xem mấy bộ phim ngọt ngào này thì hơn.
Tôi nhìn số điểm trên màn hình như trút được gánh nặng, may đây là một lựa chọn không tồi.
Chị Viện thấy ratings quá tốt nên muốn quay phần hai thoả mãn yêu cầu của fans và fans nguyên tác.
Tôi nhớ đến những ngày chịu khổ ở đoàn phim, tiền lương còn ít hơn số tiền lẻ bố tôi cho lì xì vào ngày Tết thì không muốn quay nữa.
Chị Viện mỗi ngày đều đến gõ cửa nhà tôi, đòi một hai tôi phải quay tiếp.
Mà bên Vu Duyệt thấy nhiệt độ của tôi cao hơn cô ta không nhịn được bèn lén viết một bài văn đầy hàm ý chỉ tôi.
Sau mỗi ngày quay phim xong Cố Từ đều vô cùng mệt mỏi, nguyên nhân vì nữ chính kĩ thuật diễn kém quay hỏng rất nhiều lần khiến tinh thần anh uể oải.
Đầu mũi tên đều hướng về tôi, nhưng lần này thì khác, không phải ai cũng chỉ trích tôi nữa, có thể thấy duyên của tôi với người qua đường cũng không tệ lắm.
Thấy không đạt được hiệu quả mong muốn, Vu Duyệt bèn nhắm thẳng công khai vào tôi, "Bối Bối, tháng sau đài Quýt có lễ trao giải, chúng ta cùng tham gia đi."
Tôi nhìn điện thoại ngây người, cô ta đang khiêu chiến với tôi à?
Nhưng tôi có đụng chạm gì đến cô ta hả?Không ít người ngóng cảnh tôi và Vu Duyệt đánh nhau, nhưng cũng không ít người bảo chẳng qua chúng tôi đang diễn kịch mà thôi.
Cho đến khi Cố Từ say tí bỉ nằm liệt ở trước cửa nhà tôi, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao Vu Duyệt lại nhắm vào mình rồi.
Cô ta thích Cố Từ là thật, ai cũng có thể nhìn ra.
Từ lúc gặp tôi đến bây giờ thái độ thay đổi vô cùng vi diệu.
Tôi cả Tiểu Khiết cố sức khiêng tên đàn ông này vào trong biệt thự.
"Em về nhà trước đi, tiện thể tìm xem có paparazzi nào chụp được không thì mua lại ảnh."
Tiểu Khiết nghe xong nhanh chóng đồng ý: "Chị yên tâm, đứa nào dám ngăn cản em chèo CP thì em liều mạng với chúng nó luôn."
Nghe nó nói thế bỗng dưng tôi thấy bình tĩnh lạ thường.
Nhìn Cố Từ đang nằm trên ghế giống như một chàng hoàng tử đợi công chúa đến hôn thì mới chịu tỉnh vậy.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, sau đó dùng ngón tay phác hoạ trên gưing mặt anh, lúc chạm đến bờ môi mỏng hồng nhạt thì anh hơi há miệng ngậm ngón tay tôi vào.
Tôi sợ đến mức rụt tay về.
"Cố Từ, anh vẫn tỉnh đúng không?"
Vừa dứt lời, Cố Từ bỗng giơ tay kéo tôi vào trong ngực, ôm chặt tới mức tôi thấy hơi khó thở.
Tôi giãy giụa muốn thoát ra nhưng không được, nhưng Cố Từ trông gầy mà sức lại khoẻ thế.
Cuối cùng tôi từ bỏ, tìm vị trí thoải mái nằm cạnh anh.
Tôi nghe thấy Cố Từ nói nhỏ: "Bối Bối à, anh lại mơ thấy em rồi."
Lực tay trên người tôi thả lỏng dần, tôi ngước lên nhìn anh, say mê ngắm đôi mắt mơ màng không còn tỉnh táo.
Có nghĩa là trước đây anh cũng từng mơ thấy tôi.
Tôi đột nhiên nhớ ra, người ta nói người khi say thường nói thật.
Vì thế tôi thử: "Cố Từ ơi, anh nhớ em sao?"
Anh nắm tay tôi đưa lên mặt cọ cọ trông ngoan ngoãn vô cùng.
"Nhớ."
Nghe thấy vậy hốc mắt tôi thấy hơi xót nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy sao anh không tới tìm em?"
"Không phải Bối Bối ghét anh à? Anh không xứng."
Như nhớ đến điều gì đó đau lòng lắm, lông mày anh nhíu lại, tôi chậm rãi dùng ngón tay xoa dịu đi.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Em không ghét anh đâu, không bao giờ ghét đâu."
Sao đó ôm anh vào trong ngực nên vô tình bỏ lỡ khoảnh khắc ánh mắt đối phương loé lên vui vẻ.