Tôi Cùng Ảnh Đế Công Khai

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi bảo với Tiểu Khiết tối nay Cố Từ mời tôi ăn cơm, chắc định dạy tôi diễn.

Tiều Khiết cười đầy mập mờ, "Sao em cảm thấy ảnh đế Cố thích chị nhỉ?"

Tôi lườm nó, "Đừng nói vớ vẩn nữa, anh ấy là ảnh đế còn chị chỉ là con hồ ly tinh già, sao có thể bên nhau được?"

"Chị quên chị có một thân phận khác là tiểu thư nhà giàu à?"

Sau khi Tiểu Khiết trở thành trợ lý của tôi thì chúng tôi khá thân thiết. Tuy nó không biết thân phận thật sự của tôi nhưng cũng mang máng rằng nhà tôi khá giàu.

"Chị nghĩ thử xem, một người vì tình mà bỏ thân phận cao quý chen chân vào giới giải trí để theo đuổi người mình yêu, còn một người là ảnh đế lại yêu người không có chút tiếng tăm gì trong giới, tình yêu giản đơn thế còn gì."

Tôi bĩu môi không đáp, nếu cái chức con nhà giàu này có chút tác dụng thì năm ấy Cố Từ đã không đồng ý chia tay tôi rồi.

Nhìn Tiểu Khiết vẫn còn tự mình chìm đắm, tôi nói: "Em bớt ảo tưởng đi, đừng có hở ra là đọc ba cái tiểu thuyết giải trí vớ vẩn kia."

Tiểu Khiết vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng...

Tôi không dám kêu nó lái xe đưa mình đến quán cà phê luôn.

Tôi cố ý chọn bộ quần áo chỉn chu hơn bình thường một chút sau đó tự lái xe đến.

Chỉ là khi đến nơi tôi mới phát hiện Vu Duyệt đang ngồi cạnh Cố Từ rồi.

"Chào." Tôi ngượng ngịu đưa tay lên.

Vu Duyệt nhìn thấy còn nhiệt tình vẫy vẫy tay, "Bối Bối, đến đây ngồi này, tôi thấy Cố Từ quay xong thì đến đây, tôi đoán đến chỉ diễn cho cô nên cũng muốn đến học hỏi chút."

Nghe giọng của cô ta giống như thường được Cố Từ chỉ dạy cho vậy khiến tôi cảm thấy hơi mất mát trong lòng.

Ba người chúng tôi ngồi quanh một cái bàn tròn, Vu Duyệt thì không ngừng hỏi Cố Từ về mấy đoạn diễn trong kịch bản.

Lần đầu tiên tôi thấy Cố Từ nghiêm túc như thế này, lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau.

Tôi nhìn chằm chằm anh đến nỗi họ nói cái gì cũng không lọt tai.

Cho đến khi Cố Từ nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi: "Em nghe hiểu không?"

Tôi mờ mịt nhìn họ.

Cố Từ thấy vậy nhíu mày, đây là lần thứ ba rồi.

Vu Duyệt vội vàng giải thích: "Bối Bối mới vào nên không hiểu rõ mấy thứ này, anh không cần phải nghiêm khắc như thế đâu."

Sau đó quay sang an ủi tôi: "Cố Từ luôn luôn như vậy đấy, lúc đối diễn với tôi cũng nghiêm khắc lắm đó, đối với bản thân anh ấy còn hơn thế kia cơ."

Nghe Vu Duyệt lải nhải nói chuyện làm tôi cảm thấy mới sau ba năm mà Cố Từ đã thay đổi rất nhiều.

Mãi tới gần nửa đêm Cố Từ mới nói đi về.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng lên tạm biệt.

Bất chợt có một cánh tay thon dài ngăn trước người tôi, "Muộn rồi lái xe không an toàn đâu, để anh đưa em về."

Vu Duyệt bỗng ôm lấy cánh tay của tôi, "Ảnh đế Cố không được phân biệt đối xử đâu nhé, em cũng là phụ nữ mà, em cũng muốn có người đưa về."

"Trợ lý của cô vẫn ở bên ngoài chờ, nếu tôi đưa cô về trợ lý cô lại nói tôi."

Thấy Cố Từ có vẻ quyết tâm nên Vu Duyệt đành lưu luyến ra về.

Tôi theo Cố Từ đến bãi đỗ xe, theo thói quen ngồi vào ghế lái phụ. Anh nhìn tôi nhẹ thở dài, sau đó dịu dàng hỏi: "Chờ anh một chút nhé?"

Tôi gật đầu, nhìn anh đi ra đằng sau xe lấy một gói thuốc lá, châm lửa hút.

Khói lượn lờ trên khuôn mặt anh, góc nghiêng Cố Từ rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, còn có yết hầu nhấp nhô gợi cảm khiến tôi đột nhiên hiểu ra vì sao anh nhiều fan đến thế.

"Em nhớ lúc trước anh không có hút thuốc."

Cố Từ quay đầu nhìn tôi sau đó trả lời: "Ai cũng phải thay đổi mà, giống như em đấy, đang làm đại tiểu thư nhà họ Mạc lại chạy đến giới giải trí làm gì?"

Anh chủ yếu muốn hỏi tôi chắc lại nhìn trúng ai nên chạy đến giới giải trí đúng không?

Tôi suy nghĩ một chút: "Trải nghiệm thôi."

Cố Từ im lặng.

Một lát sau thì xe cũng được lái rời đi.

Nhìn Cố Từ lái xe giống hệt với hình ảnh này ba năm trước.

"Em gần đây có khoẻ không?"

Giọng nói dịu dàng vang lên trong xe, tôi biết anh đang nói theo lời kịch bản chứ không phải cái tôi đang nghĩ.

Bởi vì từng có quan hệ, sao có thể dễ dàng quên đi.

"Nếu có thể thì anh sửa lời thoại đi."

Tôi nhìn bầu trời đêm qua cửa kính, chầm chậm nói.

Giọng Cố Từ đầy ý cười: "Vậy chúng ta nghĩ giống nhau rồi, lúc trước anh nghe cũng cảm thấy nó không ổn."

Cho nên lúc đó anh nhíu mày là vì điều này ư?

Tôi hạ cửa kính, gió đêm lạnh lẽo thổi tan đi chút hi vọng nho nhỏ trong lòng mình.

"Thế đổi như thế nào?"

"Cái này không đổi được, chúng ta phải diễn thôi."

Vậy nam nữ chính gương vỡ lại lành chỉ có ở trong phim thôi sao?

Cố Từ như ngựa quen đường cũ lái xe đưa tôi về nhà.

Tôi mời anh vào nhà uống nước rồi hẵng đi, anh từ chối, còn nói đối diễn hơi mệt nên muốn quay về nghỉ ngơi.

Tôi không níu kéo nữa, chỉ bảo anh đi về cẩn thận.

Khoảnh khắc tôi xoay người mở cửa, Cố Từ kéo tay tôi lại, tôi dựa vào người đối mặt với anh.

Anh tỉ mỉ quan sát mặt tôi, lâu đến mức tôi suýt nữa tưởng anh muốn hôn mình thì anh lại cười, chầm chậm buông tôi ra.

"Như thế là được rồi, ngày mai khi chúng ta diễn tới cảnh này thì em phải diễn ra cảm giác giống vừa nãy đấy."

Tôi cuống quýt mở cửa vào nhà, dựa vào cánh cửa ôm lồng ngực đang đập liên hồi, còn thầm mắng mình không biết cố gắng, chỉ một cái ôm mà cũng khiến tim đập loạn nhịp.

Chẳng lẽ vì tuy làm nghệ sĩ mấy năm nay nhưng chưa từng chạm vào đàn ông nên mới như vậy hả?

Mới bình tĩnh một chút thì một bàn tay nắm lấy cánh tay của tôi khiến tôi giật mình hét lên.

Sau đó thì nhìn thấy quả đầu gà bới của Tiểu Khiết đang vô cùng kích động.

"Hai người ôm nhau, chị cả Cố Từ vừa mới ôm nhau ở cửa đúng không!"

Tôi thẫn thờ trả lời: "Ôm một cái thì có gì lạ đâu, với lại chỉ đang thử diễn thôi mà."

Tiểu Khiết nhìn tôi khinh bỉ, "Bối Bối à chị không hiểu đâu, đây là thử với ảnh đế đấy."

"Ầy, muốn tìm người nào đó cùng chèo thuyền với em, mà tốt nhất là nhiều người chèo cùng."

Tôi nhìn nó cảnh cáo.

"Đừng có làm mấy thứ vô dụng."

Mấy năm nay nó ở cạnh cũng biết tính tôi, hung dữ với người ngoài, còn người nhà thì chỉ hung được mồm thôi.

Nó cười cười, "Ây da, nếu là hai người thì quá hoàn hảo rồi."

Tôi không biết nếu bổ đầu nó ra thì trong não nó chứa cái gì nữa, có khi nó đọc truyện xong bị tẩu hoả nhập ma luôn rồi.

Sáng sớm hôm sau nó lái xe đưa tôi đến phim trường, tới nơi thì nó bảo phải quay về ngủ bù thêm một lúc.

Tôi nhìn theo hướng xe của Tiểu Khiết rồi lại quay sang nhìn trợ lý của Vu Duyệt đang bưng trà rót nước cho cô ấy, cảm thấy có lẽ nó là người trợ lý nhàn nhã nhất của một nghệ sĩ. Mà thôi, dù sao tôi cũng không cần sự chăm sóc ấy quá mức.

Tôi đến nhóm cung cấp đồ ăn cho đoàn phim ăn bữa sáng.

Một lát sau thì Cố Từ cũng đến.

Ánh mắt Cố Từ nhìn tôi có gì đó lạ lắm.

Loại cảm giác buồn bã này khiến tôi hơi thất vọng, tên đàn ông này chuyên nghiệp thế hả, ngay cả lúc ăn cơm cũng nhập vai luôn được.

Tôi bưng bát còn thừa hai thìa cháo chuẩn bị đứng lên lại nghe thấy Cố Từ nói: "Mạc Bối Bối, tới đây ngồi đi."

Anh vỗ vỗ chỗ ghế trống bên cạnh.

Tôi không tình nguyện lắm đi tới, cười mỉa: "Chào buổi sáng."

Cố Từ gật đầu ý bảo đã nghe thấy, sau đó lấy ra một cái kẹo trong túi áo.

"Cầm đi."

Tôi không nhận, não xoay mòng mòng, rốt cuộc Cố Từ vẫn là Cố Từ của ba năm trước đây, vẫn là chàng trai của mối tình đầu ấy.

"Không cần, trợ lý mang cho em rồi."

Tôi hơi hoảng, Tiểu Khiết biết tôi hay tụt huyết áp nên lúc nào cũng mang đồ ngọt theo, nhưng hôm nay sắp diễn rồi mà nó vẫn chưa quay lại.

Đến giữa trưa lúc đang quay phim thì báo ứng của tôi đã đến rồi.

Đồ ăn sáng nay không có nhiều lượng đường lắm, tôi vừa quay phim vừa cảm thấy đầu óc choáng váng.

Quay hỏng đến lần thứ n, đạo diễn cuối cùng cũng nổi đóa.

"Mạc Bối Bối, nếu cô không muốn làm nữ chính thì để thay người khác!"

Đạo diễn tức giận rời khỏi chỗ.

Diễn qua diễn lại khiến tôi vô cùng chóng mặt, cũng không còn thể lực đi xin lỗi đạo diễn nữa.

Đầu váng mắt hoa thế nào lại ngã vào cái ôm quen thuộc.

.

Khi tỉnh lại thì thấy Tiểu Khiết trực bên cạnh đang vô cùng hứng khởi nhìn tôi.

"Lúc em vừa đến đoàn phim đón chị thì thấy chị đang nằm trong ngực Cố Từ đó, anh ấy cúi đầu dùng khăn lau mặt cho chị, giống như đang ôm món bảo bối châu ngọc quý giá gì đó ấy, Vu Duyệt ngồi bên cạnh cũng tái hết cả mặt rồi."

Tiểu Khiết vẫn tiếp tục nói Cố Từ coi tôi như món đồ quý giá, rồi Cố Từ chăm sóc tôi ra sao, giống như có thể làm bất cứ điều gì vì tôi vậy.

Tôi cạn lời nhìn nó, thật sự muốn bổ não nó ra xem bên trong chứa cái gì nữa.

Trong phòng tràn ngập mùi thức ăn quen thuộc, mùi vị giống trong trí nhớ y như đúc.

Trong lòng tôi có dự đoán.

"Cố Từ đang nấu cơm à?"

Tiểu Khiết giơ ngón tay cái lên với tôi, sau đó nó sán vào tai tôi nhỏ giọng nói: "Có thể Cố Từ đang nấu cháo cho chị, hơn nữa anh ấy cũng giải thích chuyện của chị với đạo diễn rồi."

"Nhưng mà em không hiểu nổi, sao anh ấy trông còn quen thuộc với nhà của chị hơn cả em."

... Phải biết rằng thời gian Cố Từ ở đây còn lâu hơn cả nó cơ đấy.

Tránh cho nó suy nghĩ miên man vớ vẩn nên tôi vội vàng giải thích: "Không có gì đâu, chắc do nhà hơi giống nhau nên vẻ quen thuộc hơn thôi."

Tiểu Khiết chớp chớp mắt, miễn cưỡng chấp nhận cái lí do này.

Mà tôi lại thất thần nhìn về hướng nhà bếp.

Cố Từ quan tâm giúp đỡ tôi là có ý gì?

Rõ ràng biết nếu tỏ ra thân thiết quá sẽ làm người khác hiểu lầm.

Tôi quay đầu nhìn Tiểu Khiết, cuối cùng quyết định, "Em bảo Cố Từ về đi, nói chị không có vấn đề gì."

"Bối Bối à, chị như thế giống như qua cầu rút ván đấy." Nó hơi do dự.

"Em nghe chị hay nghe anh ấy hả?"

Thấy tôi tức giận Tiểu Khiết vội vàng mở cửa đi ra phòng khách.

Lát sau thấy nó bưng một bát cháo còn nóng vào, nói Cố Từ về rồi.

Tôi nhìn bát cháo thịt băm trong tay, khẽ nói: "Em ra ngoài đi."

Nó lo lắng nhìn tôi sau đó cũng cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài.

Sau khi ăn cháo xong tôi cũng thầm hạ quyết tâm.

Nếu Cố Từ muốn đóng phim với tôi, tôi sẽ gắng hết sức diễn thật tốt, chờ cho đến khi đóng máy tôi sẽ rút khỏi giới, không còn liên quan gì đến Cố Từ nữa.

"Mối tình đầu" quay rất thuận lợi, không biết có phải Cố Từ đã nói gì đó với đạo diễn nhưng thái độ của ông đối với tôi cũng tốt hơn rất nhiều.

Vì muốn diễn bộ này thật tốt tôi còn mời giáo viên dạy diễn xuất cho mình, cứ thế ngay cả việc chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại với Cố Từ tôi cũng bỏ sang một bên.

Cho đến khi đóng máy, fan của tôi trên mạng trải qua một loạt xương máu cũng có thêm rất nhiều.

Đóng máy xong tổ chế tác phim mời mấy diễn viên chính ăn bữa cơm.

Trên bàn tiệc mọi người đều nâng ly chúc bộ phim mới ra mắt đạt doanh số cao.

Cũng bởi vì danh tiếng Cố Từ luôn rất tốt, có khả năng doanh thu lớn, bằng không làm sao có nhà đầu tư nào cũng chăm chăm nhìn vào để rót vốn.

Một trong những nhà đầu tư là tôi đây nghe điều này thấy hơi khó chịu, có phải tôi rót vốn ít quá hả?

Tôi tưởng rằng đây sẽ là lần cuối tôi được gặp Cố Từ.

Thế mà sau khi bộ phim phát sóng, tôi nổi tiếng.

Nhìn từng cái hotsearch đều nói về mình, tôi kích động nhìn máy tính, thầm nghĩ cuối cùng mọi người cũng phát hiện ra năng lực của mình.

Ngoài dự kiến có cả người đăng riêng một bài viết khen ngợi tôi.

Ví dụ như đã muộn rồi nhưng trên tay tôi vẫn cầm kịch bản cùng đối diễn với giáo viên, đến lúc về khách sạn trông vô cùng mệt mỏi. Lúc đóng phim cùng Cố Từ thì vô cùng ngoan ngoãn, không có ý đồ cọ nhiệt.

Còn có rất nhiều lời khen ngợi khác, fan ở dưới bình luận đều vô cùng vui vẻ.

Thương Nhớ Mạc Bối: "Về sau tôi chính thức chèo CP này, ảnh đế với đoá hoa nhỏ mới nổi, tôi điên mất thôi."

Bối Bối Nhà Tôi Là Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào: "Bối Bối nhà tôi rất có tiền đồ nhé, lúc trước không chuyên tâm, tôi ở trên mạng không chú ý đến, không ngờ được cô ấy vẫn luôn cố gắng từng ngày."

Mạc Bối Bối Tôi Hôm Nay Phải Công Khai Với Ảnh Đế: "Đồng ý với bạn trên, Bối Bối thật sự rất khó khăn, đứa nào muốn chửi thì nhắm vào tao đây này, Bối Bối đi đến được ngày hôm nay không hề dễ dàng tí nào."

Đọc những bình luận của mọi người, lần đầu tiên tôi có cảm giác được sự nhiệt tình ấm áp của fan.

Tôi hứng khởi thông báo trên nick chính.

"Chỉ cần chứng minh là người của quân đoàn Mạc gia sẽ được tặng một món trang sức của Cartier."

Toàn bộ người hâm mộ Mạc gia đều kích động, nào là đoán tôi chắc chắn là một tiểu phú bà, mười mấy chục nghìn cái vòng tay tặng là tặng, hơn nữa còn không giới hạn số lượng.

Nhưng trong đó cũng có vài bình luận ác ý, nói tôi là con hồ ly tinh già tuyến mười tám, cái gì mà giả vờ giàu có, đến lúc đó không có tiền tặng thật thì không sợ mất mặt à.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng tôi chuyên dùng để chứa trang sức riêng, cảm thấy chỉ là vài cái vòng tay thì không có vấn đề gì.

Nghĩ lại cái bài viết này chắc chỉ có Tiểu Khiết mới có ảnh như thế, tâm trạng hiện tại của tôi vô cùng tốt, đang nghĩ xem có nên tăng lương cho nó hay không.

Chỉ là khi tôi đến gặp nó thì thấy nó đang nước mắt nước mũi tèm lem ngồi đọc truyện.

Thấy tôi đến nó chạy lại nắm lấy cánh tay của tôi: "Chị Bối Bối ơi, chị có thể không về nhà thừa kế tài sản gì đó nữa mà ở bên cạnh Cố Từ được không? CP của em không thể nào là giả được!"

... Tôi không nghĩ đến nó còn bảo tôi ở bên Cố Từ cơ đấy.

Tôi lấy điện thoại ra chỉ vào bài đăng: "Cái này không phải em chụp à?"

Truyện Chữ Hay