Edit + Beta: Winnie
Trâu Dịch một đường trầm mặc đưa cô về nhà, Dương Miên Miên thấy hắn khổ sở như vậy cũng có chút hụt hẫng, cô cảm giác cô cần nói gì đó để an ủi, nhưng rồi lại không biết nên nói điều gì.
Trước kia Miên Miên thích xem tiểu thuyết BL nguyên nhân rất đơn giản, bởi cô chán cáu hình thức yêu đương bình thường của nam nữ trong các bộ tiểu thuyết khác, tình cảm giữa hai người nam nhân làm trước mắt cô như bừng sáng, cảm thấy rất có ý tứ, mặt khác nam nhân cùng nam nhân chi gian cảm tình cùng với một nam một nữ lại có bất đồng.
Hơn nữa nam nhân tiêu phí nữ sắc lâu như vậy, rốt cuộc cũng có một ngày đến phiên nữ nhân tới tiêu phí nam ~ sắc, có nhiều ý tứ.
Nhưng chuyện xưa chung quy vẫn chỉ là chuyện xưa, mấy truyện đó vai chính đều được dựng ra một hình tượng đẹp đẽ, hoàn mĩ y hệt nhau, mỹ thiếu niên tốt đẹp, đại thúc tự nhiên làm cho người ta thích, nhưng mà hiện thực gay đều là người thường.
Bọn họ có bề ngoài phổ thông, bọn họ có tình cảm bình đạm, bọn họ cũng có chuyện xưa,… Nhưng không phải đều đi đến HE.
Dương Miên Miên biết, để đối địch cùng với đa số người là điều rất khó, thật sự rất rất khó, dù ở phương diện nào, ví như chuyện cô ở lớp không hợp thành bè phái liền dễ bị bỏ ra, bị cô lập, lúc ấy dù có chuyện gì xảy ra cô luôn là đối tượng hiềm nghi đầu tiên.
Đồng tính luyến ái cũng tương tự, thế giới hiện tại lấy tình yêu khác phái làm chủ, như vậy, khi không giống phần đông người khác sẽ luôn gặp thành kiến, đủ loại hình thức nghị luận dồn dập kéo đến: "Đồng tính luyến ái không có đạo đức”, “Đồng tính luyến ái vi phạm sứ mệnh sinh sôi nảy nở của nhân loại”, “Đồng tính luyến ái là một loại bệnh”....
Thời đại đang phát triển, cái nhìn của con người cũng thoáng hơn dù chỉ là môth ít, hiện tại vấn đề đồng tính luyến ái cũng không quá mẫn cảm, nhưng số người lựa chọn come out không nhiều, bởi họ đều biết rằng, sự tình vốn không hề đơn giản như vậy.
Dương Miên Miên nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy tự giễu. Người đứng xem tự cho là rõ ràng, kỳ thật cũng không hiểu được đương sự khổ sở bao nhiêu.
Giới giải trí đã là một vòng tròn nhiều tầng, rộng lớn, không tiết tháo, tuy là như thế, Trâu Dịch còn cẩn thận lại càng cẩn thận, huống chi là người thường đây.
Cái này ý niệm này làm cô cả một đêm dài không thể làm phấn chấn tinh thần, Kinh Sở lại không ở đây, cô tắm rồi chỉ có thể nằm trên giường lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo.
Rạng sáng, Kinh Sở đã trở lại, Dương Miên Miên nghe thấy tiếng mở cửa, cô vốn không ngủ sâu, muốn bò dậy nhào vào lòng ngực anh, dựa dựa rồi cùng anh nói chuyện, nhưng ngẫm lại vẫn nên nhịn xuống.
Anh chắc hẳn đã mệt lắm rồi, nếu thấy cô còn thức anh lại phải hỏi cô có đói không, lại ôm ôm chút, lại nói mấy câu, kia thật là làm anh mệt thêm mất.
Anh đã rất mệt. Dương Miên Miên nghĩ như vậy, liền làm bộ chính mình đang ngủ say, cô cảm giác được anh tắm xong rồi lên giường nằm xuống, trước khi ngủ còn hôn trán cô, không đến một phút đồng hồ sau đã ngủ say.
Nghe thấy anh đều đều hô hấp, Dương Miên Miên mở mắt ra, xoay người nhìn anh, anh ngủ thật sự sâu, giữa mày là nét mệt mỏi nồng đậm, một khắc kia cô nghĩ cô trước đó thật sự quá là không hiểu chuyện.
Trước kia, mặc kệ Kinh Sở trở về muộn ra sao, cô tỉnh liền muốn ôm, sau khi ôm đến thỏa mãn mới có thể ngoan ngoãn trở về ngủ, có khi còn muốn ríu rít cùng anh nói chuyện, cô là đang giải nỗi khổ tương tư, nhưng lại không có nghĩ tới khi đó Kinh Sở có phải chỉ là muốn hảo hảo an tĩnh mà ngủ một giấc hay không.
Miên Miên thật sự không biết, bởi vì Kinh Sở trước nay đều sẽ không lộ ra biểu tình không kiên nhẫn trước cô, anh mặc kệ bản thân thêm mệt cũng sẽ theo chiều theo ôm cô, nghiêm túc nghe cô nói chuyện, vỗ vỗ giúp cô ngủ.
Lúc không hiểu chuyện cảm thấy hết thảy mọi việc này là đương nhiên, hiện tại mới biết được đây là đủ trân quý cỡ nào. Vận khí cô thật tốt, từ lúc bắt đầu yêu đương liền gặp được chàng trai tốt nhất, cô không giống mấy bạn nữ khác gặp phải người bạn trai không kiên nhẫn, cũng không gặp phải loại người vì cái tôi lớn mà khiến cả hai cãi nhau ầm trời. Anh không bởi vì thấy cô không hiểu chuyện mà mỏi mệt, cũng không bởi cô tùy hứng mà quyết định chia ray với cô. Anh vô điều kiện mà dung túng cô tùy hứng, dung túng cô "hư".
Nhiều điều khó được, hai từ sẽ xuất hiện ở trên người Dương Miên Miên, một năm trước kia cô đều sẽ cho rằng đây là thiên phương dạ đàm.
Nhưng hiện tại cô thấy mình thật may mắn.
Dương Miên Miên nghĩ một hồi, liền thấy mũi hơi ê, cô đem mặt dán lên trên cánh tay anh, nghĩ thầm, cô nhất định phải người lớn một chút, lại phải thành thục một chút, không thể vì bản thân quá nhiều, phải nghĩ nhiều cho anh mới nên.
Bất luận dù là loại cảm tình gì đi nữa, chỉ cần có hai bên đều cùng nhau nỗ lực mới có thể lâu bền, cô hi vingj tình cảm của hai người sẽ lâu dài, vĩnh viễn bất diệt.
Ngày hôm sau Kinh Sở tỉnh giấc liền ngạc nhiên phát hiện Dương Miên Miên cư nhiên đã rời giường, đi ra bên ngoài mới thấy, cô đang vụng về chiên trứng cùng lạp xưởng, bánh mì thì nhờ máy nướng bánh mì trợ giúp, nướng đến hương thơm ngào ngạt khắp phòng.
Kinh Sở thấy một màn này diễn ra nhưng lại không xuất hiện cảm giác vui mừng, anh không thấy việc bạn gái nhỏ cực khổ làm cơm sáng là điều đáng cảm động, anh chỉ thấy mơ hồ, lo lắng: “Tiểu Dương?”
“Nhìn này nhìn này, em làm cơm sáng cho anh đó.” Cô vốn muốn làm biể tình tự nhiên một chút, nhưng vẫn không cách nào che dấu vẻ mặt muốn được khen ngợi.
Kinh Sở ôm ôm cô, kéo ra chỗ ghế dựa ngồi xuống: “Bảo bối.”
“Hả?” Cô còn đang đắm chìm trong sự vui sướng khó có thể tự kềm chế.
“Như thế nào đột nhiên đi làm cơm sáng?” Kinh Sở cũng không hy vọng Dương Miên Miên làm chuyện như vậy, bọn họ mới vừa ở cùng nhau, anh sẽ cho cô yên ổn, chỉ cần ăn được, chơi đùa rồi ngủ ngon là tốt, còn anh sẽ chiếu cố cô, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.
Hiện tại, là anh nơi nào bại lộ ra sao, vì cái gì mà người mỗi ngày đều hận không thể ở trên giường ngủ đến mặt trời lên cao sẽ muốn dậy sớm nấu cơm?
Dương Miên Miên chớp chớp mắt: “Như vậy anh có thể ngủ nhiều thêm một chút, em sợ anh mệt mỏi quá.”
Kinh Sở bị những lời tâm tình của cô nàng đánh trúng, một hồi lâu không thể nói ra chữ nào, chỉ kéo cô vào trong ngực ôm ấp: “Bảo bối, anh rất vui, nhưng mà tiểu Dương, em không cần hiểu chuyện như vậy, anh sẽ chiếu cố em cả đời.”
Dương Miên Miên: “…… Kia không được đâu, anh so với em lớn hơn mười tuổi, vốn dĩ tuổi thọ nam nhân so với nữ nhân đã ngắn, chờ tới lúc anh già rồi khẳng định là em chiếu cố anh nha.”
Kinh Sở mới sáng sớm bị lời của cô chọc cười: “Nếu đã như vậy, vậy em sớm bắt đầu nỗ lực làm gì, về sau có rất nhiều cơ hội.”
“Vậy cũng không được.” Cô như cũ cực kì nghiêm túc: “Anh phải quan tâm bản thân, vốn lớn hơn em mười tuổi đấy, hiện tại không nghỉ ngơi tốt sẽ mau già, người ta nhìn vào sẽ nói anh là ông lão còn em là một mỹ nhân.”
:-